*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của Hạ An Bình khiến Lục Tấn Uyên rất khó chịu, nhưng anh lại không thể phản bác lại.
Quả thật anh chính là người đã khiến Ôn Ninh chịu biết bao nhiêu đau khổ. Anh là người hiểu rõ chuyện này hơn anh hết.
Chính vì vậy nên anh mới muốn giữ Ôn Ninh ở bên cạnh mình. Cho dù bây giờ cô ấy có không muốn đi chăng nữa, thì đến một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu ra.
"Những chuyện này không liên quan gì đến anh."
"Ô, vậy chẳng lẽ lại liên quan đến anh sao? Đừng quên là hai người đã ly hôn từ lâu rồi, hiện tại hai người không có bất kỳ quan hệ gì cả."
“Vậy sao?"
Lục Tấn Uyên cười chế nhạo, sau đó nhìn về phía đầu giường.
Lục An Bảo tự chơi một mình đến nỗi mệt nhoài, lăn ra ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ rất yên tĩnh. Có thể nhìn thấy rõ ràng, rằng cậu bé khá giống Ôn Ninh.
Không cần nói thì Hạ An Bình cũng hiểu được ý của anh ta.
Anh ta đang muốn nói giữa bọn họ còn có một đứa con, còn anh thì chẳng có gì sao?
Hạ An Bình nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì sao?"
“Cô ấy sẽ không từ bỏ đứa con ruột của mình, cho nên, một ngày nào đó, cô ấy sẽ quay về bên cạnh tôi."
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên rất kiên định. Anh hiểu rõ con người Ôn Ninh. Cô luôn coi người thân của mình quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Cô chắc chắn sẽ không thể nào vứt bỏ ruột thịt của chính bản thân.
Hạ An Bình rất ghét cái thái độ cao ngạo này của Lục Tấn Uyên. Anh ta luôn luôn cho rằng mình có thể kiểm soát được tất cả mọi thứ, kiểm soát luôn cả cuộc sống của người khác. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Anh sẽ không để anh ta thành công đâu...
Lần này, anh đã hy sinh rất nhiều rồi, sẽ tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ.
“Sự tự tin của anh thật ra cũng chẳng là gì. Nếu tôi nói tôi có thể khiến cô ấy quên đi anh, quên cả đứa bé này thì sao?"
Hạ An Bình nói một cách lạnh nhạt, ăn miếng trả miếng với Lục Tấn Uyên.
"..."
Lục Tấn Uyên nhìn gương mặt có vài nét giống mình kia. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông này quả thật là rất giống anh, không chỉ là về ngoại hình mà cả tính cách cũng giống. Đến cái kiểu dù có đâm đầu vào ngõ cụt cũng quyết tâm không chịu bỏ cuộc cũng giống.
Cuối cùng thì anh ta đang nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ anh ta thật sự đã chuẩn bị kế hoạch sẵn sàng?
Tâm trạng Lục Tấn Uyên đột nhiên trở nên rất bực bội. Anh lùi về sau hai bước. "Vậy để xem các người có chạy nổi khỏi đây không."
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên vẫn rất tự tin. Hà Nội là lãnh địa của nhà họ Lục. Ở đây, chỉ cần anh lên tiếng thì không ai có thể chạy thoát.
Ngay cả khi Hạ An Bình cũng có một chút thế lực, nhưng trong lãnh địa của anh thì chắc chắn không có cơ hội thắng.
"Anh..."
Hạ An Bình hiểu rõ rằng một khi Lục Tấn Uyên đã bắt tay vào việc thì khả năng cao là Ôn Ninh sẽ bị bắt lại. Vì vậy, anh phải trì hoãn càng lâu càng tốt.
"Tôi sẽ không để anh làm phiền đến cô ấy đâu.”
Hạ An Bình nhanh chóng nắm lấy cổ áo Lục Tấn Uyên, mạnh mẽ xé rách bộ đồ đặt may đắt tiền của anh ta.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên cũng trở nên thô bạo hơn một chút. Anh không sợ Ôn Ninh có thể trốn thoát, nhưng anh không muốn đấu đá không cần thiết với người đàn ông này.
Tuy nhiên, nếu Hạ An Bình đã thách thức, vậy thì anh cũng không ngại để cho anh ta biết ai mới là người mạnh hơn.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này, anh cùng vị dày vò rất thế thảm.
"Muốn đánh nhau sao?"
Lục Tấn Uyên bật ra một nụ cười nhạo báng, dùng thái độ rất ưu nhã, ném cà vạt sang một bên.
Sắc mặt Hạ An Bình sa sầm lại, thù cũ hận mới trào dâng trong lòng. Anh trực tiếp lao đến tung nắm đấm.
“Đúng vậy đó, tôi đánh anh đó. Anh cho rằng anh là ai? Là thiên thần hả? Có thể thống trị mọi thứ? Tôi nói cho anh biết, nằm mơ đi!”
Lục Tấn Uyên né được cú đấm của Hạ An Bình. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
“Phải đó, thì sao? Suy cho cùng thì tôi vẫn mạnh hơn anh. Chỉ có kẻ mạnh mới khống chế được người khác.”
"Hơn nữa, anh giấu Ôn Ninh đi, bày ra một màn kịch hay, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!"
Hai người đàn ông từ bỏ phong cách lịch lãm thường ngày, lao vào đấm đá nhau.
Bây giờ đây, cả hai người đều đánh đến mức mất cả lý trí, điên cuồng tấn công đối phương.
Nhưng cuối cùng, Lục Tấn Uyên mới là người có ưu thế.
Mặc dù kỹ năng chiến đấu của Hạ An Bình rất tốt, nhưng Lục Tấn Uyên thậm chí còn tốt hơn.
Hạ An Bình nhanh chóng bị đánh bại. Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của anh ta.
“Không ngờ đến tận bây giờ mà anh cũng không tiến bộ chút nào."
"Xem ra, anh cả đời này không đánh thắng nổi tôi đâu."
Lục Tấn Uyên đã từng nói những lời này, Diệp Uyển Tĩnh cũng từng nói.
Cái loại ngạo mạn bẩm sinh này quả thật là phải đi cùng một đường với sự chán ghét.
Hạ An Bình như bị thứ gì đó gì đâm vào, sự điên dại hiện lên trong ánh mắt.
Không màng đến thân thể đau đớn, anh nắm chặt lấy ống quần của Lục Tấn Uyên: “Đừng tưởng mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của anh. Bây giờ có lẽ đã đến giờ rồi, chắc bọn họ đã chạy mất rồi.."
"Tôi đã sắp xếp người ở sân bay, cho dù cô ấy có mọc cánh cũng không bay ra được khỏi Hà Nội đâu."
Lục Tấn Uyên hờ hững liếc anh một cái, sau đó gọi dì Trương đang chờ ở ngoài vào, giao Lục An Bảo cho dì ấy rồi bước ra ngoài.
“Thằng khốn!”
Hạ An Bình lúc này mới nhận ra rằng Lục Tấn Uyên đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Từ khi anh ta đến, có lẽ đã chặn mọi đường thoát rồi. Cho nên những gì anh vừa làm đều hoàn toàn trở nên vô nghĩa.