Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 38: Không thể gánh chịu được



"Làm sao, tách cô cùng người kia ra làm cô khó chịu như vậy à?"

Lục Tấn Uyên thấy sắc mặt bất an của Ôn Ninh, khẽ mở đôi môi mỏng châm chọc cô.

"Dĩ nhiên là không phải" Ôn Ninh nhíu mày, vì sao Lục Tấn Uyên luôn luôn nghĩ mọi chuyện lệch lạc như vậy?

Cô chỉ là bị Hạ Tử An làm cho sợ hãi mà thôi, nếu như hiện tại tin tức cô và Lục Tấn Uyên kết hôn truyền đi, khó tránh khỏi sẽ bị nhà họ Lục hoài nghi là cô cố tình làm, nếu như vậy thì hậu quả cô không thể gánh chịu được.

"Không phải là tốt nhất."

Lục Tấn Uyên không để ý đến cô nữa, bỗng nhiên đạp chân ga, Ôn Ninh vẫn luôn có chuyện luẩn quẩn trong lòng nên quên thắt dây an toàn, bị bất ngờ nên theo quán tính suýt chút nữa thì đụng vào cửa kính.

Cô nhìn Lục Tấn Uyên mặt không đổi sắc, người đàn ông này rõ ràng chính là cố ý trả thù cô, anh chán ghét cô như vậy sao?

Ôn Ninh cảm thấy có chút phiền, vội vàng thắt chặt dây an toàn: "Hôm nay tôi tới lấy đồ trùng hợp gặp anh ta thôi, không phải như anh nghĩ đâu."

Lục Tấn Uyên không nói gì, nhưng ánh mắt của anh rõ ràng là không tin.

"Là An Thần bảo tôi đi mua đồ, mà lâu như vậy là bởi vì bọn họ nói trong cửa hàng không có hàng muốn tôi chờ, nên mới gặp Hạ Tử An vừa uống trà chiều xong, anh cũng nhìn thấy đấy, bọn họ để cho tôi cầm nhiều đồ như vậy, cũng là vì cái này, anh không tin thì có thể cho người đi hỏi nhân viên cửa hàng kia."

Ôn Ninh nói một hơi, cũng không muốn giải thích nữa, thậm chí cô cảm thấy những lời mình vừa mới nói đều là dư thừa.

"Cầm đồ, còn cần cầm tay nhau? Muốn nói dối cũng phải hợp logic."

Ôn Ninh liếc anh một cái, người đàn ông này sao nhất định cứ phải nghĩ đến phương diện kia như thế chứ.

"Đó là do tay tôi bởi vì vội pha cà phê cho anh nên bị bỏng rộp lên mấy nốt, anh ta mua thuốc nói muốn bôi giúp tôi mà thôi."

Lục Tấn Uyên nhìn lướt qua ngón tay ở bên ngoài của Ôn Ninh, nhìn qua trông như nốt thủy đậu trên ngón tay, chính xác là có mấy cái bong bóng hồng hồng, nhìn thấy mà giật mình.

"Cô thật đúng là ngu ngốc, pha cà phê mà cũng có thể bị bỏng tay"

Ôn Ninh bị anh chặn họng nên không muốn nói chuyện nữa, cô hậm hực nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mới vừa rồi thật là phí lời, giống như đàn gảy tai trâu thôi.

Rõ ràng Lục Tấn Uyên chính là tìm lý do gây khó dễ với cô, sao nghe cô giải thích chứ?

Rất nhanh, xe dừng lại dưới lầu Tập đoàn Lục thị.

"Cô đi lên trước đi." Lục Tấn Uyên lạnh lùng ra lệnh.

"A." Ôn Ninh nào dám không nghe anh, nhìn thoáng qua Hạ Tử An đi theo phía sau, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

"Còn không đi?" Lục Tấn Uyên phát hiện ra cô chần chừ, giọng điệu lạnh lùng nói.

Ôn Ninh nhận ra trong lời nói của anh mang theo sự tức giận, cũng chỉ biết ngoan ngoãn lên lầu.

Lúc này Lục Tấn Uyên mới từ trên xe chậm rãi đi xuống, liếc Hạ Tử An đi theo phía sau với vẻ mặt khó chịu: "Làm phiền anh Hạ rồi."

Hạ Tử An trở thành người hầu một cách khó hiểu, đã thế lại còn đến ngay cả cái bóng của Ôn Ninh cũng không gặp được, trong lòng có chút buồn bực, thấy anh cố ý tới, nở một nụ cười giả dối: "Ngài Lục, tôi chưa biết cũng không hề biết, ngay cả đời sống tình cảm của nhân viên cấp dưới anh cũng đều muốn quản lý."

Đời sống tình cảm?

Thật không ngờ là bọn họ còn muốn nói chuyện tình cảm?

Lục Tấn Uyên cũng cười, ý cười không chạm vào đáy mắt: "Nếu là giờ làm việc, dĩ nhiên không thể nói chuyện tình cảm, huống chi, ngài Hạ làm sao biết được chính mình có phải tưởng bở hay không?"

Trong mắt Hạ Tử An hiện lên một tia tức giận: "Vậy thì, tôi sẽ chờ cô ấy tan tầm rồi nói sau, dù sao thì một công ty lớn nề nếp như Tập đoàn Lục thị, sẽ không bắt nhân viên làm việc hai mươi tư giờ một ngày đâu nhỉ."

Lục Tấn Uyên nhìn nụ cười trên mặt anh ta, cảm thấy rất chướng mắt: "Tùy anh."

Nói xong, trực tiếp rời đi, lúc này, mấy người bảo vệ đi tới, lấy đồ ở trong cốp xe ra.

Sau khi bọn họ rời đi, Hạ Tử An mới hung hăng đập tay lái trước mặt một cái.

Lục Tấn Uyên chết tiệt.

Ôn Ninh trở lại tầng cao nhất, đang muốn tiếp tục dọn dẹp những vật kia, chỉ một lúc sau, Lục Tấn Uyên cũng đi lên.

Cô thấy người kia càng ngày càng đến gần, đang muốn né tránh thì đột nhiên một hộp thuốc mỡ ném tới trước mặt cô: "Cho cô, cầm lấy bôi đi."

Ôn Ninh liếc qua, kia là một hộp thuốc trị bỏng, Lục Tấn Uyên vậy mà mua thuốc cho cô, mặt trời mọc đằng tây rồi sao?

"Tôi cũng không muốn bị người ta nói Tập đoàn Lục thị không mua nổi thuốc, ngược đãi nhân viên." Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ chần chừ của Ôn Ninh, trong lòng có chút bực bội.

Lúc cầm đồ của Hạ Tử An đưa, cũng không thấy cô ra sức từ chối như này. "Biết rồi, vậy... cảm ơn." Ôn Ninh không hiểu rõ trong lòng Lục Tấn Uyên nghĩ gì, dứt khoát ko nghĩ nữa, cũng lười nghĩ.

Dù sao, cô bị bỏng là do anh, nhận hộp thuốc này không có vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, Ôn Ninh bình tĩnh vặn nắp hộp thuốc ra, bôi lên tay.

Đôi lông mày của Lục Tấn Uyên vốn hơi nhíu lại lúc này mới giãn ra: "Mấy ngày tới cô không cần lau tủ nữa, chờ cô ổn rồi làm cũng chưa muộn"

Nói xong, người đàn ông này liền rời đi.

Ôn Ninh ngẩn người, hiện tại công việc của cô chính là quét dọn vệ sinh, Lục Tấn Uyên vậy mà chủ động yêu cầu cô không cần làm, có ý gì?

Là vì thấy cô bị thương?

Người đàn ông này sẽ có lòng tốt như vậy sao?

Mấy ngày sau đó, sóng yên biển lặng.

Lục Tấn Uyên không còn tìm Ôn Ninh gây sự, công việc của cô ngoại trừ dọn dẹp linh tinh một chút, chính là mỗi ngày theo anh đi làm, rất an nhàn nhẹ nhõm.

Mời đọc truyện trên truyện 88

Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Buổi sáng Ôn Ninh vừa rời giường thì nhận được điện thoại của Hạ Tử An.

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, cùng nhau đi chơi đi? Tôi có hai tấm vé xem nhạc hội, thế nào, đi nghe chứ? Vé này rất khó có được đấy."

Lục Tấn Uyên đã không cho phép anh ta cùng nhân viên của anh làm gì trong giờ làm việc vậy thì cuối tuần, tóm lại anh không quản được đi?

"A?" Ôn Ninh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Hạ Tử An vậy mà lại chủ động mời cô ra ngoài chơi.

Người như thế này mà cũng làm bạn với cô sao, làm cô cảm thấy không chân thực.

"Chuyện lần trước, thực sự ngại quá, tôi..." Ôn Ninh còn nhớ rõ lần trước Lục Tấn

Uyên cố ý làm cho Hạ Tử An khó xử, đang muốn xin lỗi, đột nhiên, người đàn ông kia từ nhà tắm đi ra.

Nghe thấy cô nói chuyện, Lục Tấn Uyên ánh mắt hơi tối lại, bịch một tiếng, cố ý đóng cửa thật mạnh, phát ra một tiếng vang thật lớn.

"Sao vậy? Tiếng gì to thế."

Ôn Ninh quay đầu, nhìn thấy người đàn ông sắc mặt âm trầm, chẳng lẽ, anh nghe thấy hết rồi?

"Không có... Không có gì." Ôn Ninh có chút co quắp: "Chuyện này, tôi nghe không hiểu loại hình nghệ thuật tao nhã như nhạc hội gì kia, sợ quấy rầy sự nhiệt tình của anh, anh nên mời người khác đi cùng đi."

Nói xong, Ôn Ninh liền vội vàng dập máy.

Lục Tấn Uyên không thèm nhìn cô: "Đi lấy khăn mặt tới đây."

Người đàn ông vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ mặc một cái áo choàng tắm màu trắng rộng rãi, nước trên mái tóc chảy xuống từng giọt lăn trên khuôn ngực trần trụi lộ ra bắp thịt rắn chắc rồi trượt vào nơi mắt không nhìn thấy được, lại càng làm cho người ta suy tư.

Cái người đàn ông này, cho dù chỉ làm mấy động tác tùy ý như vậy, cũng tản ra lực hấp dẫn trí mạng, Ôn Ninh liếc qua, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.