Mới hai ngày ngắn ngủi, An Minh đã được trải nghiệm sâu sắc câu nói chỉ có phụ nữ và trẻ nhỏ khó chiều.
Anh ta tức giận bật cười, lửa bốc lên đỉnh đầu nhưng cố bình tĩnh lại, nhìn cô ta nói: “Cô nói tôi sờ ngực cô? Xin lỗi, lúc nãy tôi không hề cảm thấy sự tồn tại của ngực trên người cô."
"Hơn nữa, tôi rất muốn nói là, con gái như cô, thân hình bằng phẳng như đàn ông, trước sau như một, cho dù tôi có sờ trúng, cô cũng chả thiệt gì, sờ cũng như không sờ vậy thôi."
Anh ta nhướng mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Đinh Vô Ưu: “...”
Lục Tấn Uyên nhướng mày, nhìn trợ lí đầy hàm ý, trước giờ anh không hề biết, An Minh độc miệng đến vậy, hơ hơ.
Lê Tư Duệ bị anh ta chọc tức tới ngu luôn rồi, còn cúi đầu xuống nhìn ngực mình, xác nhận lại xem, có thật là đúng như lời đối phương nói, một mảnh đồng bằng.
Nhưng ngay sau đó lại bị hành động của mình làm bực bội, tỉnh táo lại, gương mặt xinh đẹp méo mó, cả hồ bơi tràn ngập tiếng la tức giận của cô ta.
Buổi đi bơi tốt đẹp đã kết thúc thế đấy.
Ngày hôm sau, kỳ nghỉ kết thúc, mọi người đi về.
Lúc đến đi chung một xe, khi về tách ra hai xe, bởi vì Đinh Vô Ưu sợ An Minh và Lê Tư Duệ lại cãi nhau trên đường về.
Cãi nhau là còn nhẹ, lỡ như đánh nhau lại không hay, lúc lái xe mà lộn xộn sẽ rất nguy hiểm, nên tốt nhất nên tách hai người này ra.
Chặng đường từ ngoại ô về thành phố, tốn hai tiếng, còn chưa tính, lúc họ đến khu vực đèo đã từng đi qua, hôm đó đi rất thuận lợi, nhưng hôm nay, bị cản lại.
Một đám thanh niên có nam có nữ đứng ở phía trước, đủ mọi thể loại nét đẹp, từng chiếc xe hơi đậu bên cạnh, có cả mô tô.
Xe của Lục Tấn Uyên và An Minh dừng lại, hạ cửa sổ xe.
"Sao có nhiều người chặn phía trước lại vậy, muốn làm gì đây?" Lê Tư Duệ tò mò thò đầu ra.
An Minh gật đầu, anh ta cũng nhìn ra được: “Ông chủ, tôi đi qua nói chuyện với họ."
Lục Tấn Uyên gật đầu.
Lê Tư Duệ vừa nghe thấy đua xe trên mặt tràn đầy phấn khích, chuyện này cô chỉ có thể thấy trên ti vi, lần đầu tiên tận mắt thấy ngoài đời.
Hai chiếc xe của họ, vừa tới đã hấp dẫn sự chú ý của đám người, nhìn nhau, rồi phóng đủ loại ánh mắt qua đây.
Đã là dân đua xe, đương nhiên đối với xe rất quen thuộc.
Bên Lục Tấn Uyên là hai chiếc xe rất sang, không phải xe người bình thường có thể ngồi, cho nên, đám người chỉ đứng nhìn, chứ không trực tiếp đến gây chuyện.
Trong đám người, có vài người dẫn đầu, An Minh đi qua nói chuyện với họ, không bao lâu sau liền quay trở lại.
"Ông chủ, họ nói, theo quy tắc, nếu muốn đi qua, thì phải chơi với họ một trận."
Còn về việc chơi cái gì thì đương nhiên là đua xe rồi.
Với đáp án này, Lục Tấn Uyên không ngạc nhiên chút nào, đã sớm đoán được rồi, đám người này rồng cá hỗn tạp, có dân chợ búa, còn có đám cô cậu ấm giới trung lưu.
Với tính cách của đám người này, đâu thể nào dễ dàng thả người vậy được.
An Minh do dự: “Nếu không, chúng ta quay đầu đi đường khác? " Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Nếu quay đầu, tuy hơi phiền, nhưng cũng là cách hay.
Lục Tấn Uyên vẫn chưa lên tiếng, Lê Tư Duệ ở bên cạnh kích động: “Quay gì chứ, chỉ là đua xe thôi mà, chơi với họ luôn.”
Đinh Vô Ưu chỉ chỉ cô, vẻ mặt không đồng ý: “Không được, đua xe nguy hiểm lắm."
Dù cô chưa ăn qua thịt heo nhưng vẫn thấy heo chạy, ít nhiều cũng từng nghe, có không ít người chết chỉ vì đua xe.
Nhận xét của Lê Tư Duệ, đã lọt vào tai An Minh.
Anh ta nheo mắt, nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý: "Người phụ nữ chết tiệt, cô muốn chơi đua xe?"
"Tôi muốn hay không liên quan quái gì anh.” Lê Tư Duệ khó chịu liếc lại anh.
An Minh không để bụng, cười toả nắng: “Đương nhiên liên quan rồi, cô muốn chơi, tôi có thể dắt cô đi chơi.”
Anh ta nói xong, nhìn về phía Lục Tấn Uyên: “Ông chủ, chúng ta chơi với họ một trận."
Trầm ngâm liếc anh ta một cái, lại nhìn sang Lê Tư Duệ, nhếch môi: “Đi đi."
“Này, quy tắc đua xe, mỗi người ra trận đều phải dắt theo một người, thế nào, dám theo không." An Minh nhìn Lê Tư Duệ, giọng điệu và vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.
Lê Tư Duệ là người không chịu nổi khiêu khích, đặc biệt người khích cô lại là An Minh, cười khoa trương: "Xí, chỉ là đua xe thôi mà, ai mà không dám." Nói xong cô ta mở cửa xuống xe.
Đinh Vô Ưu kinh ngạc, sao sự việc là biến thành như này rồi.
“Lục Tấn Uyên, đua xe nguy hiểm như vậy, sao anh lại đồng ý?" Cô gấp gáp.
“Yên tâm, An Minh từng đua xe rồi, kĩ thuật rất tốt, không cần lo lắng, chúng ta kiên nhẫn ngồi đây chờ là được." Lục Tấn Uyên an ủi.