So với những vướng bận của anh, cậu bạn nhỏ Lục An Bảo vẫn hạnh phúc hơn anh nhiều, còn có được nụ hôn má của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên nhìn muốn đỏ mắt.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày gặp nhau cuối tuần.
Ôn Ninh vẫn đang mặc bộ đồ công sở, buổi sáng cô đứng trước gương không biết có cần trang điểm hẳn hoi một chút không.
Nói thế nào thì trang điểm một chút cũng thể hiện sự lịch sự nhưng đối với người nhà họ Lục, đây chẳng qua chỉ là một cuộc gặp mặt mà thôi, hơn nữa người nhà họ Lục cũng không xứng đáng để cô phải tốn quá nhiều tâm tư như thế.
Nói không chừng đến lúc đó còn bị mẹ của Lục Tấn Uyên chế nhạo một trận, cân nhắc một hồi cô vẫn mặc trang phục công sở.
Dù sao về cơ bản những bộ công sở mà Lục Tấn Uyên chuẩn bị cho cô cũng được thiết kế theo phong cách giản dị, bất kể là ở công ty hay là việc riêng cũng đều có thể mặc được.
Biệt thự của nhà họ Lục rộng vài nghìn mét vuông, con đường xung quanh rợp bóng cây xanh bao phủ, thỉnh thoảng còn thấy bảo vệ đang đi tuần.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh ở bên cạnh, không biết cô đang suy nghĩ gì, khẽ nắm lấy tay cô và nói: "Không cần căng thẳng đâu, ấn tượng của ông nội về em rất tốt, nể mặt An Bảo, ông cũng sẽ không làm khó em đâu."
Ôn Ninh liếc nhìn anh, thu tay lại, thờ ơ nói: "Con mắt nào của anh thấy tôi căng thẳng chứ? Chỉ là gặp mặt mà thôi, tại sao tôi lại phải căng thẳng?"
Lục Tấn Uyên: "..."
Trong lòng anh khẽ nhíu mày, phản ứng của Ôn Ninh khiến anh nhận ra khúc mắc trong lòng của cô nghiêm trọng hơn so với anh tưởng tượng.
Dường như chỉ cần vừa nhắc tới người nhà của anh, vẻ mặt bình thường ôn hòa của Ôn Ninh sẽ lập tức biến mất, giống như cả người dựng đầy gai nhọn,
bất cứ lúc nào cũng ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lục Tấn Uyên không biết nên nói gì, ánh mắt anh trùng xuống, không biết đang nghĩ gì.
Chính giữa biệt thự nhà họ Lục là nhà chính, người trong nhà họ Lục không nhiều, mấy người đều ở trong nhà chính đó.
Hai bên và phía sau của nhà chính đều là các tòa nhà phụ, đa số đều bỏ trống, một số ít dùng để cho người làm và quản gia ở, căn biệt thự nhà họ Lục trông vô cùng vắng vẻ.
Lục Tấn Uyên đưa Ôn Ninh xuống xe, người làm trong nhà lần lượt chào hỏi Lục Tấn Uyên, bởi vì quy củ nghiêm ngặt vì thế bọn họ cũng không dám có bất kì ánh nhìn nào đối với người phụ nữ lạ mặt bên cạnh cậu chủ.
Mặc dù tuổi tác của ông cụ nhà họ Lục đã lớn, nhưng vẫn luôn là trụ cột trong nhà họ Lục.
"Ông cụ đâu?"
Quản gia cung kính nói: "Ở vườn hoa phía sau, đang chơi cùng với cậu chủ nhỏ."
Lục Tấn Uyên dẫn Ôn Ninh ra vườn hoa phía sau, nhìn thấy bóng dáng một già một trẻ ở phía xa, láng máng nghe thấy được tiếng cười lớn tuy già nua nhưng tràn đầy sức sống.
Hai người bọn họ vẫn chưa đến gần, một già một trẻ kia đã phát hiện ra.
Ông cụ Long mặc đồ ba ba khoác áo khoác ngoài, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, gương mặt già nua nhưng không hốc hác, mặc dù tuổi tác đã gần tám mươi tuổi nhưng tinh thần xem ra vẫn rất tốt.
Đôi mắt đục ngầu trở nên vô cùng sắc bén dán chặt vào người Ôn Ninh.
Đôi mắt to của Lục An Bảo sáng lên, lập tức vứt thứ đồ ở trong tay ra chạy về phía của Ôn Ninh, hét lớn: "Mẹ, mẹ..."
Phản ứng và cách xưng hô của cậu nhóc khiến cho ông cụ sững sờ, lập tức sắc mặt của ông trùng xuống, đôi mắt mang theo sự lạnh lùng và dò xét.
Ôn Ninh đối mặt với ông cụ công trạng xuất chúng này, sắc mặt vẫn thờ ơ như cũ, không có chút biểu cảm nào, trong lòng cô có chút xúc động, có lẽ là trong lòng của cô bây giờ đã khác.
Nếu như là cô của lúc trước, cho dù là đối mặt với người nào của nhà họ Lục cũng đều có cảm giác hoảng sợ và bất an của một người thấp kém hơn.
Bởi vì trước kia cô chưa xác định quan hệ với Lục Tấn Uyên, cô không dám đắc tội với nhà họ Lục, lúc đầu cô sợ rằng nhà họ Lục sẽ đưa cô vào tù lại lần nữa, vào một nơi tối tăm không có ánh sáng mặt trời đó.
Sau này cho dù đã xác định quan hệ với Lục Tấn Uyên rồi, mặc dù tâm tình của Ôn Ninh đã thay đổi nhưng kết quả vẫn không thay đổi, bởi vì thích người đàn ông này nên cô hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt cho người bề trên trong nhà họ Lục.
Cô vẫn nơm nớp lo sợ, sợ rằng bản thân có chỗ nào làm chưa đủ tốt, nhớ đến bản thân lúc đầu khiến cho cô có cảm giác hoảng hốt.
Bây giờ cô đã không còn giống như thế nữa, còn về Lục Tấn Uyên, cô không biết có phải là do bản thân đã nghĩ thoáng rồi hay không, tâm tư của bản thân ngay cả cô cũng không hiểu rõ, hoặc là bát đã vỡ thì để mặc nó vỡ vậy.
Những cảm xúc như căng thẳng, lo lắng, bất an đã rời xa cô rồi.
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt của ông cụ, hơi nhíu mày lại, khẽ ho nhẹ ra hiệu ông cụ đừng quên chuyện đã đồng ý với anh, nếu không anh sẽ lập tức đưa Ôn Ninh rời đi.
Anh đã từng hứa rằng sẽ không để cho cô chịu một chút uất ức nào nữa.
Bây giờ bản thân anh ở chỗ Ôn Ninh vẫn đang trong thời gian quan sát, anh làm sao dám để cho cô cảm thấy không vui, ngộ ngỡ cô lại không để ý đến anh nữa, anh biết tìm ai để khóc đây?
Ông cụ cũng tức giận trừng mắt với đứa cháu trai, lại quay sang nhìn đứa chắt bảo bối nhất của mình, vẫy tay: "An Bảo, qua đây."
"Ông cố, cháu muốn ở với mẹ một lúc." Lục An Bảo không chút do dự nói.
Ông cụ vô cùng tức giận đập mạnh cây gậy trong tay xuống đất: "Cái gì mà mẹ chứ, ai cho cháu gọi bừa như vậy, cháu phải gọi là dì."
Cậu nhóc bĩu môi: "Không phải dì, mà là mẹ, ông cố, ông cố thật ngốc, cách xưng hô quan hệ giữa các nhân vật cũng không biết rõ, cháu không nói chuyện với ông."
Ông cụ Long: "..." Ông cụ suýt chút nữa tức đến tắt thở, chòm râu bạc phơ vểnh lên.
Đứa chắt nhỏ này không qua đây ông cụ cũng không còn cách nào khác miễn cưỡng ra vẻ nhìn Ôn Ninh: "Cô tên là Đinh Vô Ưu?"
Cô nhíu mày, liếc nhìn Lục Tấn Uyên, lắc đầu: "Tôi không tên Đinh Vô Ưu."
Động tác của ông cụ ngừng lại một lúc, nhíu mày hỏi: "Cô không tên Đinh Vô Ưu? Vậy cô tên là gì?"
"Tôi tên Ôn Ninh."
"Phụt..." Ông cụ phun ngụm trà vừa uống vào trong miệng ra.