*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy thái độ người này không tốt, Lê Tư Duệ đánh mắt với Ôn Ninh một cái, sau đó bước lên trước lặng lẽ đưa cho ông ta một chiếc phong bì.
Ôn Ninh thấy vậy không thể không cảm thán, dẫn Lê Tư Duệ theo thật là đúng đắn.
Người đó do dự một chút.
"Chúng tôi chỉ muốn xem bệnh án một chút chắc chắn không phải đến đây làm loạn."
Người kia ước lượng phong bì trong tay, cảm thấy cũng không phải là chuyện gì lớn: “Vậy các cô chỉ có thể xem, trước khi bước vào phải giao điện thoại cho tôi, nếu như có người chụp được, tôi không nhận nổi trách nhiệm đâu."
Hai người nghe ông ta nói vậy liền gật đầu đồng ý, dù sao bọn họ cũng không phải đến điều tra đen tối gì, chỉ cần có thể tìm được tin tức của thai phụ sinh hôm đó là được.
Nhân viên công tác dẫn hai người vào phòng bệnh án, Ôn Ninh nói thời gian, người đó nhíu mày: “Bệnh án lâu như vậy rồi, có lẽ cũng không còn lưu lại cái gì, cô tự vào trong tìm đi."
Ôn Ninh cũng cảm thấy có người nhìn mình như vậy rất phiền, gật đầu đi vào.
Bởi vì đã là đồ của hai mấy năm về trước, lại trải qua sự sắp xếp chỉnh lý của bệnh viện, cho nên bên trong là một đống lộn xộn, có thể thấy rằng không có ai sắp xếp.
Hai người vào trong, khắp nơi đều là bụi, họ một trận Lê Tư Duệ vẫy vẫy tay" Khụ khụ, xem ra thứ chúng ta muốn tìm cần phải tốn công lắm đây, may mà cậu dẫn tớ theo đó nha, nếu không một mình cậu sẽ mệt chết đó.”
"Biết rồi, may nhờ có cậu tớ mới thuận lợi vào được đây, lát nữa xong chuyện tớ sẽ mời cậu đi ăn.”
Lê Tư Duệ lúc này mới đắc ý cười, hai người đều vùi đầu vào bắt đầu lục tìm tư liệu.
Lục tìm trong một đống lớn cả nửa ngày, Ôn Ninh cũng tìm được một quyển sổ ghi lại tin tức liên quan đến sinh nở của thai phụ, vừa mở ra nhìn trên mặt cô liền hiện ra vẻ vui mừng: “Tìm thấy rồi, chính là cái này."
Quyển bệnh án trong tay, bởi vì thời gian qua slaau nên sớm đã bị ố vàng, những trang giấy đã cũ mềm, ký tự cũng không còn rõ ràng, đọc rất tốn sức.
Hai người xem từng chút một, khó khăn lắm mới tìm được ghi chú ngày sinh của Ôn Ninh ở phía sau, thế nhưng lật lật hoàn toàn không không có gì.
"Chuyện gì thế này?"
Ôn Ninh vốn dĩ ôm hy vọng rất lớn tìm, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, tâm trạng vừa mới kích động một chút, giờ phút này lại như bị tạt một gáo nước lạnh.