Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 486: Kiểm tra thương tích



Ôn Ninh tìm nó theo địa chỉ mà Ôn Khải Mặc đã đưa cho cô.

Sau khi đến nơi, cả hai đều có chút kinh ngạc.

Địa chỉ mà Ôn Khải Mặc đưa ra là một cửa hàng nhỏ, trông rất rách nát, nó không phù hợp với vẻ ngoài vô song một thời của ông.

Ôn Ninh bước vào, liền nhìn thấy Ôn Khải Mặc đang chuyển hàng hóa trên mặt đất, ông còn làm thành thạo hơn cả cô tưởng tượng, dường như đã làm rất lâu rồi.

"Tôi đã đến."

Ôn Ninh không có chào hỏi ông, đối với Ôn Khải Mặc, cũng không tính là ghét bỏ, nhưng mà cái gai vẫn luôn ở đó. Ôn Khải Mặc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ôn Ninh, "Mặt mày làm sao vậy?"

Tôi đã bị biến dạng bởi một tai nạn, sau đó đã trở thành như bây giờ. "

"Oh."

Ôn Khải Mặc lãnh đạm đáp lại, "Mày tìm tới ta có chuyện gì?" "Tôi chỉ muốn hỏi ông, lúc mẹ sinh tôi ra, có khả năng là do ầm nhầm không? "Ôn Khải Mặc giật mình, sau đó vẻ mặt có chút khó coi.

Khi Ôn Ninh chào đời, quan hệ của ông và Bạch Ngọc Linh cũng không tệ như bây giờ, lúc đó hai người phụ nữ trong bệnh viện cùng lúc vào phòng sinh, cả hai đều sinh được hai bé gái.

Nếu nói là ẩm nhầm, quả thực không phải là không có khả năng.

"Mày hỏi cái này, lẽ nào..."

Ôn Ninh gật đầu, "Chỉ cần ông có thể cung cấp tin tức cho tôi, tôi sẽ cho ông một khoản tiền, sẽ không đề cho ông làm công vô ích. "

Ôn Khải Mặc nghe vậy đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trước đây nhiều khi nghĩ đến chuyện mình đã làm với Ôn Ninh, ông sẽ than thở mình không có tình cảm với người con gái này.

Thì ra, bọn họ thực sự không có quan hệ huyết thống.

Đồng thời, lại trở nên tò mò, đứa trẻ thực sự có quan hệ huyết thống với ông ta là ai?

Ngày đó xảy ra chuyện gì, đã quá lâu, ta không nhớ rõ, nhưng người phụ nữ sinh con một mình, mà dáng vẻ dường như luôn sợ hãi, cụ thể là bà ta sợ hãi điều gì, ta không biết chính xác. "

Ôn Khải Mặc miễn cưỡng động não, nghĩ về ngày đó.

"Ô, dường như bà ấy đã nói rằng bà ta là người Dung gia, sau đó, người phụ nữ đó không nói giọng địa phương, có lẽ bà ta không phải là người địa phương, mà là người đến từ thủ đô. "

"Tôi đã biết những điều này." Ông Khải Mặc nói xong liền nhíu mày.

Ôn Ninh không biết những lời này là thật hay là giả, nhưng mà, còn nước còn tát, ông ta cho cô chút manh mối, vì vậy từ trong túi lấy ra ví tiền, bên trong lấy ra tiền mặt.

" Ừm, đây là thù lao của ông. "

Sau đó, Ôn Ninh cũng không có ý định tiếp tục hồi tưởng quá khứ, đang định rời đi, ngoài cửa, Triệu Nhã Lâm trùng hợp trở lại.

Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ lạ mặt đang đứng trong cửa hàng, lúc đầu cô ấy nghi ngờ, sau đó vẻ mặt trở nên xấu xí.

Có lẽ khuôn mặt của bà ta rất xa lạ với cô, nhưng bà ta sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của cô!

Ôn Ninh!

Chính là Ôn Ninh đã hại chính mình, hại cả con gái của mình!

Nếu không có cô, bà ta bây giờ vẫn là người giàu có, Ôn Lam vẫn là 1 ngôi sao lớn, tại sao họ lại phải làm những công việc thô bạo này để nuôi sống bản than?

Mày ở đây làm cái gì? Bây giờ mày muốn xem chúng ta hiện tại khốn khổ như thế này sao? "

" Nhã Lam, đừng gây rối nữa, nó đến đây đề hỏi tôi một chuyện. "

Ôn Khải Mặc cầm tiền trong tay, đi tới chặn lại.

Bây giờ, ông cũng nhận ra thực tế, Ôn Ninh không liên quan gì đến ông, hơn nữa cuộc sống hiện tại của cô so với bọn họ tốt hơn gấp ngàn lần, nếu gây rắc rối cho cô cũng chỉ như đang tự gấy rắc rối cho chính mình mà thôi.

"Ý của ông là? Hiện tại nhìn thấy tiểu tiện nhân này trở thành 1 người giàu có, liền muốn cùng bọn họ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp một lần nữa sao? Ông thật không biết xấu hổ!"

Triệu Nhã Lâm làm sao có thể giữ được tâm lý, đối mặt với Ôn Khải Mặc là một cuộc chiến, đột nhiên, một không gian nhỏ đầy gà bay chó nhảy.

Nghe thấy động tĩnh, Ôn Lam từ sau bước ra ngoài, cô không còn xinh đẹp sinh động như lúc ban đầu, vì thả người từ trên mây xuống, cả ngày đều là say rượu, lúc này nhìn thấy cha mẹ đánh nhau, cô cũng không có cảm giác gì, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy tiền vương vãi trên mặt đất.

" Tiền!"

Ôn Lam cầm tiền, bỏ vào trong túi, chuẩn bị đi ra ngoài mua rượu để lơ là bản than mình.

Ôn Ninh nhìn cảnh tượng hỗn độn này, không biết phải làm sao, " Chúng ta đi thôi. "

Hai người rời đi ngay lập tức, nhưng trước khi ra khỏi nhà, Triệu Nhã Lâm đã tìm được một khoảng trống, một chai rượu đập tới đập vào lưng Ôn Ninh khiến cô đau đớn rên rỉ.

" Không sao chứ? "

Khi Lê Tư Duệ nhìn thấy điều này, có chút tức giận.

" Không sao, quên đi. "

Ôn Ninh lắc đầu, lưng có chút đau, nhưng mà, hiện tại cũng không có ý muốn trở lại căn nhà đó.

Đã từng rất ghét Triệu Nhã Lâm, nhưng nhìn thấy bà ta như vậy, cô không có ý muốn trả đũa nữa.

Không có gì để làm với những người này là kỳ vọng cuối cùng của cô.

...

Lê Tư Duệ lái xe đưa Ôn Ninh trở về nhà.

Ôn Ninh về đến nhà, mới phát hiện bên trong có người.

Mẹ, mẹ rốt cuộc đã trở lại, mẹ dã đi đâu vậy? "

Lục An Bảo thấy Ôn Ninh về nhà liền chào hỏi cô, mấy hôm nay anh gọi tìm cô nhưng không ai nghe máy, tìm khắp nơi cũng không thấy ai nên anh liền chạy đến nhà cô.

Điều bất ngờ là, không có ai ở nhà.

Lục An Bảo vừa nói với Lục Tấn Uyên về sự việc, hai cha con vội vàng như muốn nhấc cả căn nhà lên.

" Điện thoại của me hình như đã bị tắt nguồn. "

Ôn Ninh nhớ tới lúc đi kiểm tra hồ sơ, sau khi tắt máy cô vẫn chưa mở ra, hoàn toàn quên mất liệu người khác có liên lạc với mình hay không.

Mẹ xin lỗi, Anh Bảo, đã làm con lo lắng rồi. "

Ôn Ninh quỳ xuống xin lỗi con trai cưng.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương lo lắng của anh đỏ bừng, cô choáng ngợp.

" Vậy lần sau đi chơi nhớ dẫn con theo đó. "

Lục An Bảo nhìn thấy Ôn Ninh thú nhận lỗi lầm, ngoan ngoãn ôm cô vào lòng.

Ôn Ninh cười cười, định ôm Lục An Bảo và hôn anh, nhưng lưng bị dụng trúng, cảm giác đau đớn vô cùng.

" Ah. "

Ngay khi Ôn Ninh thốt ra, Lục An Bảo lập tức chú ý tới, " Mẹ, sao vậy? "

Lúc này, Lục Tấn Uyên cũng tới.

Lục An Bảo nói cho mình rằng trước đó không có tìm được Ôn Ninh, cho nên Lục An Bảo liền quyết định dẫn anh đi tìm người.

Không ngờ, người đã trở lại rồi.

" Không sao đâu."

Ôn Ninh lắc đầu, không muốn để Lục

An Bảo phải lo lắng.

" Mẹ có vẻ bị thương. "

Lục An Bảo không tin lời nói vô nghĩa của cô, nhìn Lục Tấn Uyên, nói một cách chắc chắn.

" Bị thương sao? "

Lục Tấn Uyên sắc mặt trầm xuống, đi tới, " Đau ở chỗ nào?

Rốt cuộc đều ổn cả rồi, anh không cần phải làm ầm ĩ lên. "

Ôn Ninh tiếp tục lắc đầu, một giây tiếp

theo liền trực tiếp từ trên mặt đất nhấc lên, Vậy anh đi kiểm tra xem em có nói dối hay không. "

Lục An Bảo nhìn cảnh đó và cảm thấy mình đã ăn thêm một ngụm thức ăn cho chó, nhưng không còn cách nào.

" Anh điên rồi sao? Mau thả em xuống, đứa nhỏ còn đang xem!"

" Hehe, con không thấy gì đâu, ba ba chỉ hỗ trợ kiểm tra xem mẹ con có bị thương không thôi. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.