Chân tướng đến quá mức đột ngột, cô không biết nên đối mặt thế nào.
Những nghi ngờ bấy lâu nay bày ra trước mặt cô một cách vô cùng nực cười.
"Là vì chuyện này sao? Mẹ? Bởi vì mẹ biết con không phải là con gái của mẹ, cho nên mẹ không bao giờ quan tâm con, cho dù con có vất vả như thế nào, mẹ cũng không yêu con? Tất cả đều là cố ý?"
Dung Thiển Thiển lầm bầm một mình, sau đó, điện thoại sáng lên, cô nhìn thấy tin nhắn đến từ Lục Tấn Uyên.
Cô muốn xóa, nhưng cuối cùng lại không ấn tay vào.
Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh trở lại bệnh viện, bây giờ tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi kết quả.
Mà cuối cùng sau ba ngày, Dung Thiền Thiền cũng đã xuất hiện.
"Người đó bây giờ ở đâu?"
Ôn Ninh đưa cô ấy đến cửa phòng bệnh nhưng lại không để cô bước vào.
Cô sợ Bạch Ngọc Linh sẽ bị kích động.
Dung Thiền Thiền đứng ở bên ngoài nhìn, Bạch Ngọc Linh ở phòng bệnh hiện tại đã bệnh rất nặng, mắt nhìn cũng không được rõ người ở trước mặt lắm, nhưng bà biết Ôn Ninh đến rồi nên vẫn không ngừng nói chuyện với cô.
Bà lo rằng sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Dung Thiển Thiển đột nhiên nhớ ra bộ dạng bản thân ngày trước vừa khóc vừa gào thét muốn gặp mẹ lần cuối, lúc đó, lễ nghi gì đó cô đều quên hết, nhưng lại bị nhốt ở trong phòng Tiểu Hắc mất một ngày.
Ngày hôm sau, người mẹ đã qua đời biến thành một nắm tro, di nguyện của bà ấy là được hoà mình vào biển.
Chẳng để lại thứ gì cho cô, thậm chí một lời nói cũng không.
Cô nghĩ, nếu như không ôm nhầm, có lẽ người con gái đang gấp gáp vội vã kia sẽ là mình.
Dung Thiển Thiển đầy cửa ra, đi vào trong.
Ôn Ninh giật nảy mình, sợ cô sẽ nói linh tinh.
"Cô là?"
Bạch Ngọc Linh cảm nhận được có người bước vào, hỏi.
"Tôi là người hiến tuỷ cho bà."
Bạch Ngọc Linh nghe vậy thì liền cười: "Thật vậy sao? Vậy thật cảm ơn cô quá!"
"Ninh Ninh, vậy thì mẹ có thể nhìn thấy con hạnh phúc rồi, thật sự nên cảm ơn người tốt này."
"..." Dung Thiền Thiền không nói gì, cô nhìn ra được người phụ nữ này bệnh rất nặng, nếu như nói ra chân tướng, sợ là không ổn.
Ôn Ninh vội vã đưa cô ra ngoài: "Chuyện cô nói là thật sao?"
"Trước giờ tôi không nói dối."
Dung Thiền Thiền lạnh nhạt trả lời: "Sắp xếp thời gian phẫu thuật đi, tôi sẽ đến đây."
Ôn Ninh vội vàng cảm ơn, Dung Thiền Thiền lại không hề để ý đến cô, lập tức rời đi.
Lục Tấn Uyên biết được tin tức này cũng vô cùng ngạc nhiên, lập tức sắp xếp người đi làm phẫu thuật.
Vì trước đó đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi người hiến tuỷ nên hiệu suất làm việc rất cao.
Ngày hôm sau đã sắp xếp xong hàng loạt kiểm tra, đưa Bạch Ngọc Linh lên bàn phẫu thuật.
Dung Thiền Thiền mới rút xong tuỷ, cơ thể vẫn còn yếu nhưng vẫn gọi Ôn Ninh đến.
"Cô có biết tại sao tôi lại đồng ý yêu cầu của cô không?"
Ôn Ninh lắc đầu, dù sao chắc chắn không phải vì tiền.
"Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi, à không phải, là mẹ cô, đã đối xử rất lạnh nhạt với tôi, tôi từng nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân vô số lần, nhưng đều không tìm ra."
"Bây giờ thôi thoải mái rồi."
Dung Thiển Thiển mệt mỏi nói.,
"Không phải là vì tôi không đủ tốt, mà là đứa con mà bà ấy yêu, trước giờ chưa từng là tôi."
"Không...có lẽ chỉ là bà ấy không biết biểu đạt thì sao?"
Ôn Ninh nhìn cô ta như thế thì không
hiểu sao hơi đau lòng. Nhưng Dung Thiền Thiền lại lắc đầu.
Có những chuyện không phải một hai câu an ủi là đã khiến người ta thanh thản.
Vào lúc cả hai người đều thấy khó chịu trong lòng thì ông Dung gọi điện thoại đến, Dung Thiền Thiền đột nhiên không hiểu sao mất tích mấy ngày, ông ấy không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Ông nội. Không phải, có lẽ cháu không thể gọi ông như thế được nữa rồi."
Ông nội Dung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Sao vậy, Thiển Thiển? Cháu bị sao vậy?"
"Cháu...cháu tìm thấy cốt nhục thực sự của nhà họ Dung rồi, cháu vốn dĩ không phải là con cháu nhà họ Dung."
Dung Thiền Thiền nhàn nhạt nói.
Ông nội Dung đột nhiên ngẩn ra.
"Không phải con cháu nhà họ Dung cái gì cơ? Cháu nói lung tung gì thế?"
Mẹ của Dung Thiền Thiển Dung Niệm An là đứa con gái mà ông yêu quý nhất, thông minh lanh lợi từ bé, ông cũng tiêu không ít công sức để bồi dưỡng đứa con này.
Nhưng cuối cùng, viên ngọc minh châu trên tay ông, khiến ông tự hào nhất lại yêu đương với một thằng nhóc nghèo khó ở đâu không biết.
Cuối cùng còn sinh ra một đứa bé.
Nhưng dù sao cũng là con gái của ông, dù ông không thích thì có làm gì được?
Chỉ có thể chấp nhận thôi.
Nhưng sau này, Dung Niệm An lại có thái độ rất kì lạ với đứa trẻ này, không có sự kiên quyết sống chết muốn sinh đứa bé này như lúc ban đầu, ngược lại rất lạnh nhạt. ông nội Dung chỉ cho rằng vì đứa bé này làm liên luy đến cuộc đời Dung Niệm An nên mới như thế...
Đột nhiên ông nhớ ra, trước khi Dung Niệm An chết có để lại một bức thư, nói rằng đợi đến khi Dung Thiển Thiển kết hôn rồi hãy đưa cho con bé.
Cho nên ông lập tức đi tìm.
Mở phong thư cũ kĩ, bên trong là những nét chữ thanh thoát, ghi lại tất cả những gì đã xảy ra.
"Thiển Thiển, nếu như con nhìn thấy bức thư này, có lẽ con đã làm vợ người ta rồi, có một cuộc sống mới, chỉ có lúc này, mẹ mới dám nói chân tướng cho con - con không phải là con gái mẹ, năm đó, mẹ và cha con yêu nhau, ông ấy lại bị vài người nào đó của nhà họ Dung hại chết, để bảo vệ đứa con trong bụng, mẹ chọn cách trốn đi và sinh con bé, nhưng, mẹ sợ đứa con này khi trở về nhà họ Dung sẽ biến thành một “mẹ" thứ hai, nên đã ích kỉ mà quyết định cho nó một cuộc sống bình thường.
Mẹ đã hối lộ bác sĩ, để ông ấy đổi con ruột của mẹ với một đứa bé của sản phụ sinh cùng lúc đó. Sau này, mẹ đưa con về, con lớn lên theo suy nghĩ của cha con, nhưng mẹ lại không biết nên đối mặt với con như thế nào.... Đấy là tội lỗi mà cả đời này mẹ cũng không thể nào xoá bỏ được, cho nên mẹ không dám gần gũi với con, cũng không có mặt mũi nào để yêu cầu con chuyện gì, mẹ xin lỗi, nếu như có thể, kiếp sau mẹ sẽ bù đắp cho con." %3D
Ông nội Dung nhìn thấy phong thư này, nước mắt đột nhiên ào ạt.
Ông biết con gái ông không vui vẻ gì, nhưng lại không biết tại sao.
Là sự cố chấp của ông đã hại con gái mình, cũng hại Dung Thiền Thiển.
"Thiển Thiển, ông cho cháu xem bức thư mẹ cháu để lại cho cháu."
Ông Dung gửi fax bức thư qua cho Dung Thiền Thiển, Dung Thiển Thien nhìn xong thì cười.
Như đã bỏ được gánh nặng.
Có thể, vẫn còn một chút oán hận.
Nhưng cuối cùng thì chẳng nói được gì ra khỏi miệng.
Ôn Ninh đưa khăn giấy cho cô, sau đó liền đi ra ngoài.
Ôn Ninh nói chuyện này với Lục Tấn Uyên.
Giờ này phút này, cô đột nhiên cảm nhận rất sâu sắc.
Điều mà người ta muốn làm, có lẽ chỉ là nắm bắt được hạnh phúc trước mắt.
Mà không phải là đợi đến khi mắc sai lầm, mất đi những thứ quan trọng rồi mới truy tìm không kịp.
"Lục Tấn Uyên...đột nhiên em..hơi muốn nói, không bằng, chúng ta làm lành đi?"