Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 57: Đổi trắng thay đen



Ôn Ninh tiếp tục nhìn xuống phía dưới, một khi bài viết này được đăng lên, lập tức nhận được rất nhiều lời bàn tán, dường như tất cả những bình luận bên dưới đều đang chửi rủa loại chị gái hiếm thấy, không biết xấu hổ kia.

Mà đúng lúc này, những cư dân mạng tài năng này đã tìm ra cách thức liên lạc của Ôn Ninh, khiến cho số điện thoại của cô bị những cú điện thoại và tin nhắn liên tục reo ầm ĩ.

Đến lúc cuối cùng, Ôn Ninh đã không còn quan tâm đến điều gì cả, chỉ có thể mệt mỏi mà nói một câu: "Những lời nói này tất cả đều không có bằng chứng, tại sao lại không thể bình tĩnh hơn một chút kia chứ?"

Nhưng mà, cũng chẳng có ai nghe thấy lời Ôn Ninh nói, trái lại, tất cả đều cùng nhau công kích cô: "Cô thích biện hộ cho Tiểu Tam đến vậy, chắc bản thân không phải là loại người cao sang đó đâu nhỉ?"

"Loại người như cô thật ghê tởm, hy vọng cô cũng sẽ có được một chị gái như vậy, hại chết cô mà chẳng đền mạng lại cho cô."

Ôn Ninh nhìn thấy những lời nói công kích không có đạo lý như thế này, cô cũng hiểu được, tình hình hiện tại tiến triển đến tình trạng, đã không thể khống chế được nữa, nếu không nhanh nhanh tìm cách xử lý, thì sợ rằng những người trong nhóm này càng ngày càng điên loạn thêm.

Không còn cách nào khác, điện thoại giờ chẳng dùng được nữa, Ôn Ninh chỉ có thể mượn điện thoại di động của nhân viên cửa hàng rồi gọi cho Ôn Lam.

"Chị rốt cuộc là muốn làm gì vậy hả? Chị đăng bài viết đó lên mạng, còn đem cả cách thức liên lạc của tôi đăng lên trên đó, làm vậy có lợi cho chị hay sao à?"

Giọng nói của Ôn Ninh lạnh lẽo, lời nói không chút không nể tình gì nữa, bây giờ còn có thể giữ lí trí để nói chuyện điện thoại với người chủ mưu gây chuyện này, thì tính tự chủ của cô cũng đã lớn lắm rồi đó.

Nếu không thì, Ôn Ninh thật sự nghĩ sẽ lập tức làm theo y hệt như những gì bài viết đó ghi, cho cô ta hai cái tát thật mạnh, đá thêm vài cú đá nữa, mới có thể trút hết lửa giận trong lòng cô.

"Có lợi gì sao? Nhìn thấy cô khó khăn, chính là lợi ích lớn nhất của tôi rồi." Ôn Lam nghe thấy giọng nói tức giận, điên tiết của Ôn Ninh, thì liền cười một cái quỷ dị.

Cô ta nhìn gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đẹp đẽ ở trong gương, Ôn Ninh đắc ý mở miệng: "Ôn Ninh, lúc đầu chẳng phải cô là kẻ tiểu nhân đắc ý hay sao, cô cảm thấy có thể cưỡi lên trên đầu tôi được sao? Cô cho là Lục Tấn Uyên vô điều kiện ở bên cạnh cô để che chở, bảo vệ cô hay sao? Tôi nói cho cô biết, cái này, thật ra chỉ là một sự khởi đầu..."

Vừa dứt lời, Ôn Ninh liền phát hiện bài viết kia lại cập nhật tiếp, lần này lại có thêm một video, bìa của video đó, chính là hình ảnh ngày đó Dư Phi Minh đến tìm cô.

Chỉ là, góc quay của video này rất nghiêng, nhìn sơ qua, chỉ thấy được hình ảnh mờ nhạt của một cặp đôi nam nữ đang thân mật với nhau.

Không đúng, cái này là giả... Cái này không phải là thật!

Ôn Ninh mở to hai mắt ra nhìn, nhìn thấy hình ảnh đó, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp, tính dụ dỗ của video này quá mạnh mẽ, người ngoài xem thấy, thì nhìn y hệt như cô đang dụ dỗ Dư Phi Minh vậy.

"A, cô gái này, nhìn sao quen mắt vậy nhỉ?"

Ngay lúc Ôn Ninh đang cực kì bối rối, nhân viên cửa hàng cho cô mượn di động lúc nãy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Ôn Ninh vài giây, rồi mới lập tức giật mình hét ầm lên: "Chính là cô, cô chính là tiểu tam ở trên mạng!"

Ôn Ninh lập tức đứng lên, may mà lúc này người trong cửa hàng cũng không nhiều, cho nên, chỉ có những nhân viên ở đây nhìn về phía cô, cô vội vàng bỏ lại tờ tiền, lấy tay áo che mặt lại rồi chạy ra ngoài.

Ôn Lam thật độc ác, vì muốn hủy hoại cô, mà chẳng tiếc gì phát tán ra loại video đó, chẳng lẽ, ngay cả thanh danh tiếng tăm của Dư Phi Minh cô ta cũng mặc kệ hay sao chứ?

Trốn ở một góc sáng sủa không có người, Ôn Ninh run rẩy lướt điện thoại, biết rõ ở trên đó cô chẳng muốn nhìn thấy gì cả, nhưng chính cô cũng chẳng khống chế được bản thân mình.

Quả nhiên, trong nháy mắt video lập tức hiện lên, khiến cho bài viết này lập tức bùng nổ, sự hào hứng của cư dân mạng ngay lập tức đã được nhen nhóm lên, không ít người thậm chí còn suy nghĩ xem, làm thế nào để tìm được tin tức cũng như thân phận của cô gái này, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ chân dung của cô, khiến cho cô cả đời này cũng chẳng thể quay đầu lại được.

Ôn Ninh nhìn thấy kết quả cuộc thảo luận của những người đó, nhìn thấy những cách thức trả thù rợn người, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Hiện tại là mùa đông, thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt, khiến cho trong lòng cô giờ phút này cảm thấy sự rùng mình của mình không thể nào thắng được cái lạnh ở trên người.

Cô phải làm thế nào mới tốt được đây.... Nước cờ này của Ôn Lam, làm cách nào cô mới có thể phá giải được nó?

Lục Tấn Uyên bước khỏi máy bay đường dài, vừa mới đi ra bên ngoài sân bay, liền bị một người con gái nước ngoài, tóc màu vàng, mắt màu xanh ngọc chặn đường lại, nói muốn chụp ảnh cùng với anh.

Lục Tấn Uyên xưa nay không thích chụp ảnh, nghe thấy yêu cầu như vậy, tất nhiên là từ chổi rồi.

Nhưng người con gái đó thì cứ nhất quyết không chịu buông tha mà cứ quấn lấy anh, ngay lúc Lục Tấn Uyên đang đau đầu, thì bỗng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên: "Thật ngại quá, cô gái ơi, anh ấy là bạn trai tôi, cô có thể đừng quấn lấy anh ấy như vậy được không?"

Cô gái nhìn thấy cách ăn mặc và trang phục của người đó, và đôi mắt rung động người khác của Mộ Yên Nhiên liền bĩu môi, cuối cùng vẫn rời đi.

"Mấy năm không gặp, không nghĩ tới là anh vẫn được chào đón đến như vậy." Mộ Yên Nhiên cười cười đi tới, không còn nhìn thấy bóng dáng cô gái lúc nãy nữa, lúc này mới kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

"Ngoài ý muốn mà thôi, không đúng, cô gái kia." Lục Tấn Uyên lắc đầu, đang muốn nói gì đó, lúc này mới phát hiện cô gái người nước ngoài lúc nãy còn đang nắm tay mình giờ đã rời đi.

Chỉ là, biển người dày đặc, làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ấy được?

"Xem ra, hấp dẫn cô gái đó không chỉ là anh, mà còn có cả tiền của anh nữa!" Mộ Yên Nhiên hiếm khi nào thấy được dáng vẻ nhếch nhác của Lục Tấn Uyên, lập tức cười thoải mái hết sức.

Lục Tấn Uyên cũng cười, chỉ là một chiếc điện thoại di động thôi mà, anh tất nhiên sẽ không để ý: "Vài năm không gặp, dáng vẻ của cô vẫn y hệt một bà cụ."

"Đi thôi, tôi mời anh đi ăn cơm. Còn về điện thoại thì, dùng của tôi trước đi, hiếm khi nào được ra nước ngoài một lần, hãy thả lỏng tâm tình chút, còn chuyện trong nước, cũng đừng quan tâm, được không?"

Lục Tấn Uyên nhíu mày, từ trước tới giờ, anh không phải là loại người bỏ hết tất cả những thú vui giải trí, nhưng mà Mộ Yên Nhiên kiên trì được tới ngày này, anh cũng không thể từ chối được, chỉ có thể đồng ý đi theo.

"Được rồi, vậy giờ chúng ta bắt đầu đi du lịch nước ngoài thôi." Mộ Yên Nhiên thấy Lục Tấn Uyên đồng ý với yêu cầu tùy hứng của mình, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Ôn Ninh không biết mình đã ngây người ở bên ngoài được bao lâu, cho tới khi bản thân bởi vì cái lạnh xâm nhập vào trong cơ thể khiến bản thân cô cứng đờ đi, cô mới từ từ đứng lên.

Cô không thể dễ bị hủy hoại như vậy, không thể được.......

Khi mà Ôn Ninh định rời đi, thì đột nhiên, điện thoại di động lại thông báo thêm một tin tức mới, là tuyên bố của Dư Phi Minh.

Dư Phi Minh đính hôn với Ôn Lam, sớm đã trở thành một câu chuyện hay, cho nên, anh ta phải ra mặt làm sáng tỏ tất cả những việc này.

"Để xảy ra chuyện này, tôi thực sự có lỗi, nhưng tất cả mọi việc là như thế này, là ngày đó chị của Ôn Lam cứ một hai phải khiêu khích, đến nỗi khiến cho ông nội của tôi tức giận đến mức phải nằm viện."

"Tôi nhất thời vì tình thế gấp gáp nên lập tức một mình đi tìm cô ấy, muốn cô ấy buông xuôi hết những hành động nhàm chán, vô vị đó, không nghĩ tới cô ấy vì trả thù, lại dám chủ động kề sát tôi, lúc đó tôi không đẩy cô ấy ra, là lỗi của tôi, khiến cho Lam Lam chịu những tổn thương như vậy, tôi thật đáng trách."

"Anh đang nói dối!" Ôn Ninh thông qua màn hình nhìn thấy gương mặt của Dư Phi Minh, rõ ràng là anh ta đổi trắng thay đen, anh ta nói giống mọi chuyện đều xảy ra rất bình thường và chân thật vậy.

Dư Phi Minh nói xong, Ôn Lam cũng đi ra, ánh mắt của cô mang theo một chút vẻ sưng đỏ, nhưng cũng không làm mất đi sự xinh đẹp của cô ta, ngược lại khiến cho cô ta càng điềm đạm, đáng yêu hơn bình thường, người ngoài nhìn thấy sẽ thấy thương tiếc cho cô ta.

"Tôi tin tưởng lời nói của anh Phi Minh, chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi biết rõ anh ấy là dạng người như thế nào, chỉ là, tôi thực sự hi vọng rằng chị của tôi đừng có diễn đi diễn lại loại màn kịch ngây thơ nhàm chán như thế này nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.