Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 85: Sinh non



Ôn Ninh nghe được chút động tĩnh ở phía sau, tưởng người hầu đưa đồ ăn tới, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên mở miệng, "Trước hết đặt ở đó đi, một lát nữa tôi sẽ ăn."

Lục Tấn Uyên nhíu mày, "Gần đây cô đều ăn cơm ở trong phòng một mình... Làm sao, là sợ nhìn thấy tôi sao?"

Ôn Ninh nghe thấy giọng nói của người đàn ông, hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy là Lục Tấn Uyên, thì càng thêm sợ hãi, thân mình bật người lui từng bước về phía sau, biểu tình đề phòng nhìn thấy anh, "Gần đây tôi... Có chút viêm dạ dày, thân thể không thoải mái, đi ra ngoài ăn cơm sợ quấy rầy mọi người."

Ôn Ninh không tự giác mà đặt tay lên bụng, hơi hơi dùng sức, cô tuyệt đối không thể để cho Lục Tấn Uyên biết chuyện trong bụng cô có đứa nhỏ, nói cách khác, người đàn ông này nhất định sẽ tra tấn cô càng thêm tàn khốc.

"Viêm dạ dày?" Lục Tấn Uyên thấy hai má gầy đi rõ ràng của Ôn Ninh, hiện tại cô rất gầy, quả thực như là có thể bị một trận gió thổi bay.

"Nếu không thoải mái, tôi kêu bác sĩ đến, miễn để cho người ta tưởng nhà họ Lục lại ngược đãi cô." %3D

Lục Tấn Uyên nói xong, muốn gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của nhà họ Lục, Ôn Ninh hoảng sợ, bật người nhảy từ trên giường xuống, "Không cần, tôi đã đi khám bác sĩ rồi, ông ta nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được rồi."

Với tình huống hiện tại của cô, nếu nhìn thấy bác sĩ... Đứa nhỏ trong bụng liền không thể giấu được.

Quả thực Ôn Ninh không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.

"Cô xác định?" Lục Tấn Uyên nhìn thấy bộ dáng kích động kia của cô, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

"Tôi rất xác định." Ôn Ninh vội vàng gật đầu, chỉ chốc lát sau, người hầu bưng đồ ăn đi đến, nhìn thấy Lục Tấn Uyên, vội vàng cúi đầu, "Cậu chủ."

Lục Tấn Uyên hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại, Ôn Ninh nhìn thấy cháo thịt gà cùng mấy đồ ăn sáng nhẹ nhàng ở trước mặt, đây đã là món ăn có hương vị tương đối thanh đạm và phù hợp với tiêu chuẩn dinh dưỡng nhất của bác sĩ đưa ra mà cô có thể nghĩ tới, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn sẽ có chút buồn nôn.

"Tôi nhìn cô ăn." Lục Tấn Uyên không có ý muốn đi, ngược lại, ngồi ở trên ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

Ôn Ninh không rõ ý, trong lòng bất an không yên, chẳng lẽ Lục Tấn Uyên đã phát hiện cái gì?

Cô chỉ là ăn cơm, có cái gì mà nhìn?

"Nhìn xem cô có ăn cơm bình thường hay không, đừng có ở nơi tôi không nhìn thấy mà dùng chiêu tuyệt thực, tôi cũng không muốn nhìn thấy có người đói chết ở nhà họ Lục."

Nghe thấy lời này của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh hơi yên tâm chút, cúi đầu, chậm rãi ăn.

Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh ăn, thời điểm cô ăn cơm, thật chú ý lễ nghi dùng cơm, nhìn cách ăn vô cùng tốt, bất tri bất giác, anh cũng không cảm thấy được cô đang nản lòng hay nhàm chán gì đó, mà cứ tiếp tục nhìn như vậy.

Để không làm dấy lên lòng nghi ngờ của người đàn ông, Ôn Ninh ăn từng chút một và rất thong thả, vốn tưởng rằng Lục Tấn Uyên sẽ mất kiên nhẫn trực tiếp rời đi, nhưng thế mà anh cứ ngồi ở đó như vậy, vẫn tiếp tục nhìn.

Đến cuối cùng, cô bị nhìn đến có chút ngượng ngùng.

Trong đầu người đàn ông này suy nghĩ cái gì, thật đúng là không phải người bình thường có thể hiểu được.

Ăn xong một nửa, Ôn Ninh cảm thấy bụng có chút trướng, đang muốn thu dọn đứng lên, Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua, lạnh giọng nói, "Cô chỉ ăn có chút như vậy?"

"Ăn hơn tiêu hóa không được, bác sĩ nói." Ôn Ninh nhanh chóng mượn một cái cớ trả lời.

Lục Tấn Uyên nghe xong, không chất vấn cái gì, đứng dậy rời đi, trước khi đi, "Nể tình tình huống bệnh trạng gần đây của cô, thả cho cô một con ngựa (*), có điều, đừng tưởng rằng vậy là đã xong."

(*)Thả cho cô một con đường

Nói xong, người đàn ông rời khỏi.

Ôn Ninh cười khổ một chút, phải nói Lục Tấn Uyên vẫn không có vô nhân tính như vậy?

Tốt xấu gì cũng không có vào thời điểm cô mang thai mà cưỡng bách cô nữa, nói cách khác, thân thể cô thật sự chịu không nổi.

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Ninh rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, vì thế, sớm đã đi ngủ, có lẽ đây là thiên tính của phụ nữ có thai, ăn xong rồi cũng rất dễ mệt rã rời.

Ôn Ninh ngủ trong chốc lát, liền mơ thấy giấc mộng.

Trong mộng, một đứa bé trắng trắng mập mập xuất hiện, ôm đùi của cô, ngọt ngào kêu mẹ, Ôn Ninh do dự một chút, đang muốn ôm lấy nó, nó lại đột nhiên bắt đầu ầm ĩ khóc lớn.

"Mẹ, tại sao mẹ lại không cần con?"

"Mẹ ơi con đau quá!"

Cục cưng đáng yêu trước mặt biến thành huyết nhục mơ hồ, chỉ còn lại cái miệng đang mở ra đóng vào.

Ôn Ninh lập tức bị dọa tỉnh.

Hình ảnh vừa rồi, quá mức kinh khủng, khiến cho tim cô đập nhanh đến nỗi giống như muốn nhảy ra ngoài, hít thở từng ngụm không khí mới mẻ, loại cảm giác tim đập nhanh này lại vẫn không có biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Cô nghĩ, nhất định là bởi vì gần đây cô kiểm tra nhiều kiến thức về phá thai.

Ôn Ninh không khỏi có chút suy sụp, đứa nhỏ này, nếu không phải của người đàn ông mang tên Lục Tấn Uyên kia, cô sẽ không kiên quyết như vậy, thà rằng thương tổn thân thể cũng muốn xoá sạch.

"Không phải mẹ không muốn con, mà là..." Cô không muốn sinh đứa nhỏ của người kia.

Một đêm này, Ôn Ninh trắng đêm khó ngủ, cô luôn sợ một khi nhắm mắt lại, đứa nhỏ ấy sẽ lại xuất hiện ở trong mơ của cô.

Thời gian rất nhanh tới ngày sinh non.

Ôn Ninh mất hồn mất vía đi vào bệnh viện, bác sĩ lại kiểm tra thân thể cho cô một chút, cau mày, "Cô vẫn là rất suy yếu, thương tổn của sinh non đối với cô sẽ rất lớn, người nhà của cô có thật sự ủng hộ cô làm như vậy không?"

Ôn Ninh khẽ cắn môi, "Đúng vậy."

Bác sĩ lắc đầu, mang cô vào phòng giải phẫu, Ôn Ninh nằm trên giường xong xuôi, bỏ đi quần, cảm giác cả người trần truồng, làm cho cô rất khó chịu.

Ôn Ninh nhìn cái phôi thai nho nhỏ kia ở trên màn hình, tâm tình uể oải đến cực điểm.

"Mở chân ra."

Bác sĩ kiểm tra một trận, Ôn Ninh khó chịu cau mày, lúc này, bác sĩ lắc đầu, "Không được, tình huống hiện tại của cô, làm phẫu thuật rất có thể xuất huyết nhiều, người nhà của cô đâu?"

Ôn Ninh lắc lắc đầu, "Tôi có thể tự mình ký thư thông báo, người nhà của của tôi, bận quá, không thời gian"

"Không có người nhà ở đây, tôi không thể làm, bệnh viện không gánh vác nổi trách nhiệm này" Bác sĩ lắc đầu, giúp Ôn Ninh đứng lên từ giường bệnh.

Ôn Ninh sốt ruột giữ chặt áo trắng dài của bác sĩ, "Không phải, đứa nhỏ này không thể lưu lại, van cầu anh, lấy nó ra giúp tôi."

"Thực xin lỗi, tuy rằng cô có thể gặp điều khó xử gì, nhưng là, chỗ này của chúng tôi không có người nhà đồng ý là không có khả năng làm ca phẫu thuật có nguy hiểm này, vạn nhất tử cung của cô xuất huyết nhiều, xảy ra nguy hiểm, ai cũng không gánh vác nổi, cô nói đến rách trời cũng vô dụng."

Bác sĩ kiên định từ chối, Ôn Ninh chỉ có thể ngồi dậy từ giường giải phẫu, tay cô đặt ở trên bụng, không khỏi nắm chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.