Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 98: Một cơ hội nhỏ nhoi cũng đều không có



Ôn Ninh nghe được lời này của Lưu Mộng Tuyết thì giật nảy mình, tranh thủ thời gian nhìn chung quanh.

Vẫn may là vị trí của bọn họ không có người nào chú ý tới nếu không để người khác nghe được thì không biết sẽ bị bàn tán thành dạng gì.

"Những lời này, cô nói với tôi thôi đấy. Nếu như truyền ra ngoài thì cô nghĩ bọn họ sẽ thấy thế nào?"

Ôn Ninh lắc đầu, chỉ cảm thấy Lưu Mộng Tuyết vẫn mang khí chất sinh viên. Đang ở chỗ làm thì có quan hệ mập mờ với cấp trên là điều tối kỵ.

"À, tôi biết rồi." Lưu Mộng Tuyết khinh thường: "Vậy rốt cuộc chị có đồng ý giúp tôi hay là không?"

Cô ta tới đây làm cũng không phải phấn đấu vì sự nghiệp mà là muốn được tiếp xúc với Lục Tấn Uyên, tranh thủ lên làm bà chủ.

"Tôi vẫn khuyên cô một câu. Người kia không phải là người mà chúng ta có thể với cao. Nếu như cô đủ thông minh thì nên kịp thời chặt đứt tơ tưởng đi. Đừng nghĩ tới những việc không thể nào nữa."

Bởi vì trước kia có chút giao tình cho nên Ôn Ninh nhiều chuyện khuyên vài câu.

Vết xe đổ của Hạ Liên ngay trước mắt, Ôn Ninh không hi vọng Lưu Mộng Tuyết lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Không giúp thì thôi, nói những lời này làm gì."

Lưu Mộng Tuyết có chút tức giận. Ôn Ninh nghĩ mình là ai mà dám lên giọng dạy dỗ cô ta như vậy. Hay là muốn nói cô ta giống như chim sẻ đừng nghĩ bay lên cành cao sẽ thành phượng hoàng?

Cô ta không tin, cô ta chỉ tin việc là do người làm.

Nhất là vừa nghĩ tới người ngủ cùng với Lục Tấn Uyên là Ôn Ninh trước mặt thì cô ta liền coi Ôn Ninh là tình địch.

"Coi như tôi chưa nói. Tôi sẽ tự mình nghĩ cách."

Lưu Mộng Tuyết cũng không tiếp tục ở đây chờ được nữa, bưng lên khay ăn rồi nhanh chân rời đi.

Ôn Ninh nhìn bóng lưng của cô ta mà bất đắc dĩ lắc đầu.

Sao những người phụ nữ này đều như vậy, mỗi lần cô thật lòng khuyên bảo đều gặp phải kẻ không biết phân biệt tốt xấu, uổng phí lòng tốt. Đúng là khiến người ta cạn lời.

Lưu Mộng Tuyết nhanh chóng tìm được cơ hội khác.

Lục Tấn Uyên đi làm đều dùng thang máy VIP chuyên dụng. Lúc đó sẽ chỉ có mình anh ở trong. Như vậy lên tầng cao nhất sẽ có khoảng mười mấy phút.

Mặc dù thời gian không dài nhưng có vẫn hơn không.

Hôm nay, Lục Tấn Uyên tiến vào thang máy, vừa định nhấn nút đóng thì Lưu Mộng Tuyết kịp thời chặn vào, mặt mũi tràn đầy vẻ xin lỗi: "Xin lỗi tổng giám đốc Lục. Thang máy thường thật sự có nhiều người quá, em có thể dùng thang VIP của anh một chút được không. Em thật sự có việc gấp."

Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói gì. Lưu Mộng Tuyết thấy anh trầm mặc như vậy thì coi là đồng ý nên đi nhanh vào trong.

Cửa thang máy đang muốn đóng thì Lục Tấn Uyên đột nhiên ngăn lại. Anh thấy Ôn Ninh đi từ ngoài vào thì gọi: "Đến đây."

Lưu Mộng Tuyết cũng nhìn thấy Ôn Ninh, lại nhìn về động tác của Lục Tấn Uyên thì trong lòng thấy không thoải mái.

Rõ ràng anh đối xử với Ôn Ninh tốt hơn nhiều, thế mà lại chủ động đợi cô.

Ôn Ninh bình thường đều đi thang máy dành cho nhân viên, cô cũng không muốn quá phận nên lắc đầu: "Không cần, tôi cũng không có việc gì gấp nên chen ở bên này cũng được."

"Bảo cô tới thì tới. Lỗ tai cô điếc rồi hay là không muốn nghe lời ông chủ?"

Lục Tấn Uyên lạnh lùng ra lệnh, Ôn Ninh hết cách, đành phải đi tới. Lúc này cô mới nhìn thấy Lưu Mộng Tuyết vẻ mặt không vui đứng bên cạnh, lập tức thấy cả người không được tự nhiên.

Mời đọc truyện trên truyện 88

Cô chỉ đi ngang qua thôi, căn bản không muốn làm bóng đèn gì đó giữa hai người.

Có điều, Lục Tấn Uyên đã mở miệng thì cô cũng không có khả năng đi ra. Thế nên chỉ có thể kiên trì đứng ở một góc.

Ôn Ninh cầu nguyện trong lòng, chỉ mong hai người đó không chú ý tới cô. Cô chỉ là một người qua đường mà thôi.

Thang máy chậm rãi lên cao, Lưu Mộng Tuyết có gắng đè xuống cảm giác bất công trong lòng, giọng nói mềm mại nói với Lục Tấn Uyên: "Tổng giám đốc, lần trước thấy anh có vẻ bị đau đầu, trong nhà em có một loại thuốc gia truyền, rất có tác dụng đối với bệnh này. Hay là lần sau em..."

"Không dùng, không cần." Lục Tấn Uyên không cho cô ta mặt mũi mà trực tiếp ngắt lời: "Đối với mấy thứ không có căn cứ khoa học như vậy, tôi không có hứng thú."

Bộ mặt nịnh nọt của Lưu Mộng Tuyết lập tức nóng lên, lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ vô cùng.

Ôn Ninh đúng một bên xem kịch, trong lòng không nhịn được mà nói thầm. Lục Tấn Uyên đúng là vui buồn thất thường. Lần trước còn bày ra vẻ hưởng thụ cho Lưu Mộng Tuyết xoa bóp. Bây giờ lại lật mặt không nhận người.

"Thật ra, em cũng chỉ là lo chi sức khỏe của tổng giám đốc. Dù sao anh là nòng cốt của công ty, lỡ như xảy ra vấn đề gì thì công việc của chúng em sẽ mất đi phương hướng và động lực."

Lưu Mộng Tuyết mặc dù chịu đả kích, nhưng cũng không nhụt chí, cô ta chu miệng nhỏ, lời sau còn ngọt ngào hơn lời trước.

Ôn Ninh nghe vậy thì cũng không nhịn được mà nổi da gà. Thì ra Lưu Mộng Tuyết không phải vì tiền mà là vì Lục Tấn Uyên. Đây là tình cảm sâu đậm cỡ nào cơ chứ. Cô thì ngược lại, chủ yếu là tiền lương nhiều, đi chỗ nào cũng như nhau, mà không có anh là tốt nhất.

"Công việc không có phương hướng thì chỉ có thể trách cô không có kế hoạch chuyên nghiệp. Không có động lực nói rõ cô không đủ cố gắng. Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ rảnh rỗi, cô hiểu ý tôi chứ?"

Lục Tấn Uyên không có tâm trạng nghe những lời nịnh bợ của cô ta. Nếu như không phải ngày đó Lưu Mộng Tuyết giúp đỡ anh thì khẳng định ngay lúc này, anh sẽ mở cửa thang máy mà trực tiếp ném cô ta ra ngoài.

"Tổng giám đốc..."

Bị vả mặt hai lần liên tiếp, vẻ mặt Lưu Mộng Tuyết lúc xanh lúc trắng. Cô ta đang định nói gì thì đột nhiên đèn trong thang máy lấp lóe hai lần.

Tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên chói tai. Thang máy đang bình ổn đi lên cao đột nhiên ngừng lại, bên trong cũng tối om.

Lưu Mộng Tuyết không nhịn được mà hét lên một tiếng: "A!"

Đột nhiên xảy ra sự cố cũng làm Ôn Ninh hoảng hốt. Cô vội vàng đặt tay lên bụng, hơi dùng sức ấn vào, giống như đang an ủi đứa nhỏ trong bụng là không cần phải sợ vậy.

"Ôn Ninh, cô vẫn ổn chứ?"

Lục Tấn Uyên đương nhiên không thất thố như vậy. Anh cau mày nhìn tình trạng mất điện trong thang máy, ấn nút khẩn cấp rồi theo bản năng hỏi tình hình của Ôn Ninh.

"Tôi... vẫn ổn, không có việc gì."

Ôn Ninh có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại.

Lưu Mộng Tuyết nghe cuộc đối thoại của hai người thì tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm. Cô ta cũng bị kẹt trong thang máy, cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên cũng sẽ sợ hãi. Tại sao Lục Tấn Uyên một câu cũng không hỏi tới?

Chẳng lẽ là anh thật sự có mấy phần thiện cảm với Ôn Ninh?

Nghĩ tới khả năng này, Lưu Mộng Tuyết thậm chí còn quên đi sợ hãi khi đang bị kẹt trong thang máy.

Bây giờ, Lục Tấn Uyên vẫn chưa biết sự thật mà đã quan tâm Ôn Ninh như vậy. Lỡ như anh biết, thì chẳng phải cô ta ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.