Kết Hôn Đi

Chương 8



"Kỷ Mẫn, giúp chị nhìn xem đôi giày này phối với váy này được không. Kỷ Mẫn, Kỷ Mẫn, giúp nhìn xem." Sáng sớm, Lý Nguyên Nguyên liền bắt đầu trang điểm ăn diện. Hôm nay đi xem mắt, giữa trưa cùng đối tượng xem mắt ăn một bữa cơm, cho nên sớm thức dậy trang điểm.

Kỷ Mẫn ở trên giường lười biếng ngẩng đầu từ cuốn sách, nhìn hai cái, "Được!"

Được Kỷ Mẫn giỏi ăn diện nhất đánh giá, Lý Nguyên Nguyên mang một cái túi xách nhỏ, mang giày da dê nhỏ, lộc cộc đi xuống núi. Hành trình hôm nay là xuống núi nửa giờ, lại tốn hai tiếng rưỡi đi xe bus ra trung tâm thành phố Yển Châu, sau đó lại đi taxi đến "nhà hàng Phượng Hoàng", đến đó cùng một bác sĩ ngoại khoa, xem mắt! Nếu như thuận lợi còn có thể ăn bữa tối.

Lý Nguyên Nguyên nghĩ vậy trên mặt liền hiện lên một ít đỏ ửng. Căn cứ ngày hôm qua bà mai chị Lý giới thiệu qua điện thoại, nam sĩ gia cảnh giàu có, thạc sĩ y học, nhậm chức tại bệnh viện nhân dân thành phố Yển Châu, bác sĩ chính, anh ta có hảo cảm với quân nhân, ở nhà có làm thêm giờ, không cần lấy vợ biết nấu cơm, có thể thông cảm cho công việc của quân nhân. Như vậy vừa nghe, Lý Nguyên Nguyên yên lòng. Đây mới là đối tượng cô thích: có tiền có văn hóa, có năng lực thông cảm duy trì công việc của cô.

Cho nên đối tượng này phải cố nắm chắc. Chính mình vốn liền như hoa như ngọc, lại ăn diện trang điểm khẳng định nắm chắc thắng lợi. Lý Nguyên Nguyên trong lòng định ra một mục tiêu: chỉ cần bác sĩ này bộ dạng không khó xem, cô liền chấp nhận anh ta!

Lý Nguyên Nguyên ngồi trên xe bus, sáng tinh mơ ra trạm, trên xe chỉ một mình cô. Xe lắc lắc, lắc đến trạm thứ hai, đi lên một người, quần lục quân, áo trắng, mặt đen.

Gì?

Lục! Huy! ! !

Lục Huy hiển nhiên cũng thấy Lý Nguyên Nguyên mặc thường phục, anh cũng lắp bắp kinh hãi. Hai người một đầu xe một đuôi xe xấu hổ nhìn đối phương cười cười, sau đó liền tránh tầm mắt.

Người, không nguyện ý bị người ta bắt gặp nhất là lúc nào? Một trong số đó, chính là khi đi xem mắt.

Tuy rằng không muốn, nhưng hai người không có cách nào không cùng tốn hơn hai tiếng đổi ba xe bus, bởi vì mục đích của bọn họ đều là thành phố Yển Châu. Khi ra khỏi chiếc xe bus cuối cùng, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đến nội thành dạo à?"

"A, đến nội thành dạo."

Hai người nói xong tiếng cuối cùng, lại tránh ánh mắt nhau.

Một chiếc taxi đến, hai người đồng thời vẫy tay. Xe ngừng lại.

Lý Nguyên Nguyên và Lục Huy nhìn nhau một cái, Lục Huy thủ thế mời, Lý Nguyên Nguyên gật gật đầu, lên xe. Thẳng đến khi xe quẹo vào một khúc cua phía trước, Lý Nguyên Nguyên mới thở ra một hơi.

Ngồi ở một góc nhà hàng Phượng Hoàng, Lý Nguyên Nguyên chốc lát lại nhìn ra cửa, thỉnh thoảng vuốt vuốt tóc mình, phủ phủ chân váy mình. Chị Lý và bác sĩ kia nghe nói rất nhanh sẽ đến.

Cánh cửa nhà hàng Phượng Hoàng mở ra, Lý Nguyên Nguyên vươn cổ nhìn. Vừa thấy người tới, cô mạnh mẽ rụt đầu lại, trốn sau thực đơn. Lục Huy vào cửa dường như đang tìm người, ánh mắt quét qua, ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi đến một góc khác nhà hàng ngồi xuống, vừa vặn đưa lưng về phía Lý Nguyên Nguyên.

Hai người trong lòng ám niệm: sao mà trùng hợp vậy?

Hoàn hảo, người xem mắt của hai bên rất nhanh đã đến, hai người lần lượt tiến vào trạng thái chiến đấu, cũng đã quên đi xấu hổ.

Lý Nguyên Nguyên bên này, người đến là bác sĩ ngoại khoa, gầy gầy cao cao diện mạo thanh tú, mặt trắng trắng thêm một cái kính gọng vàng rất hương vị phần tử trí thức, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa khá chỉnh tề. Lý Nguyên Nguyên vừa thấy, trong lòng có vài phần hảo cảm. Người tiến cử là chị Lý liên hệ qua điện thoại, chừng ba mươi lăm, nói chuyện vừa nhiều lại mau, vô cùng biết kéo không khí, khiến hai người trẻ tuổi không quá am hiểu nói chuyện tuyệt không cảm thấy xấu hổ. Ngược lại có thời gian đánh giá lẫn nhau. Lý Nguyên Nguyên tin tưởng, bề ngoài cùng khí chất của cô hẳn là cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt cho vị bác sĩ ngoại khoa này.

Lục Huy bên kia đối mặt là một nữ quân y. Tuy rằng là tóc ngắn lưu loát, nhưng rõ ràng là kiểu tóc model, lông mi cắt tỉa phi thường xinh đẹp, làn da trắng nõn non mịn, trên người thỉnh thoảng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, có thể cảm giác được là cô gái vô cùng biết bảo dưỡng, tuy rằng bộ dạng chỉ tính thanh tú, nhưng mặc áo khoác nhỏ vừa người cùng váy liền, cả người nhìn qua chính là một cô gái người phi thường tài trí cũng phi thường nữ tính. Lục Huy cảm giác cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng chủ động nói chuyện.

Làm bà mối là vợ của Lý tham mưu, ở bên cạnh nhìn trong lòng thật cao hứng. Sau khi Lục Huy được điều đến đội của chồng bà, bà thường nghe được chồng nói tới cậu ta, nói công việc cậu ta như thế nào vĩ đại như thế nào rất tiền đồ, gia cảnh lại tốt, vài vị lãnh đạo đều có ý kén cậu ta làm rễ hoặc giới thiệu đối tượng cho cậu ta, nghe nói còn tranh qua vài lần, nhưng Lục Huy người ta luôn nói mình bận liền kéo dài không đi.

Điểm này tham mưu phu nhân rất đồng ý, đều là thủ trưởng, đi đâu đều đắc tội với người, còn không bằng không đi. Thẳng đến thời gian trước Lục Huy được quân trưởng triệu đến nhà, cuộc phong ba này mới bình ổn xuống. Tham mưu phu nhân lúc ấy còn rất thất vọng, cháu mình còn muốn giới thiệu qua đó, nhưng như thế nào cũng so không được con gái quân trưởng người ta a.

Vốn cũng không trông cậy vào, không nghĩ tới mấy ngày hôm trước Lý tham mưu về nhà rầu rĩ không vui, vừa hỏi mới biết được, Lý tham mưu vẫn chân chó giúp đỡ quân trưởng tác hợp con gái quân trưởng và Lục Huy, kết quả con gái quân trưởng ở trên xe lửa gặp được một võ cảnh, hai người cùng nhau bắt kẻ trộm, sau đó nhanh như chớp có tình cảm. Quân trưởng tức giận đến đòi mạng nhưng không có cách gì, Lý tham mưu như bà mối trung gian cũng thấy có lỗi với Lục Huy. Tham mưu phu nhân nảy ra ý hay, cùng Lý tham mưu bày kế: nếu không đem cháu tôi giới thiệu cho Lục Huy? Thứ nhất có một nhân tình, thứ hai cũng vì quân trưởng phân ưu, thứ ba, nếu thành Lý tham mưu có phải được thêm cánh tay đắc lực không. Còn nữa cháu gái nhà mình điều kiện cũng không kém, chỉ là mắt cao hơn đỉnh, nhận thức ít người, một nữ quân y gả cho quân vĩ đại là thích hợp nhất rồi.

Nhìn hai người trước mặt trò chuyện không tệ. Tham mưu phu nhân cười híp mắt, bà bắt đầu tựa lưng vào ghế ngồi thoải mái uống trà, cũng nhìn quanh thấy hoàn cảnh nhà hàng này cũng không tệ lắm. Nhìn đến một nửa, bà thất thần.

Người bên kia đang nước miếng tung bay là ai? Không phải là bạn thời trung học của mình Lý Đại Mai sao? Bà kích động kêu một tiếng: "Đại Mai!"

Chị Lý đang theo Lý Nguyên Nguyên nói chuyện nghe được tiếng kêu lập tức ngừng miệng, nhìn lại, hô to: "Điềm Điềm!"

Đúng là đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng. Bạn học cũ mười mấy năm có thể gặp lại, tự nhiên là một phen thổn thức an ủi. Bốn người trẻ tuổi thấy cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cũng may chị Lý bên Lý Nguyên Nguyên phản ứng nhanh, bà đề nghị mọi người ngồi cùng một bàn, dù sao đều là người trẻ tuổi cũng náo nhiệt chút. Vì thế, Lý Nguyên Nguyên và bác sĩ ngoại khoa đành phải ngồi cùng Lục Huy bọn họ, Lý Nguyên Nguyên và Lục Huy nhìn đối phương liếc mắt một cái, gật gật đầu, liền ngồi xuống bên nữ quân y. Có lẽ là ngại hay xấu hổ, dù sao hai người đều lẳng lặng uống trà.

"Ai nha, Đại Mai a, chúng ta đã lâu không gặp."

"Còn không phải sao, cậu xem chúng ta đều có nếp nhăn rồi."

"Đúng vậy, con cậu mấy tuổi rồi. . . . ."

"Lớp bốn rồi, hiện tại học tiểu học ở Kinh Hàng. Rất nghịch ngợm."

"Ai u, vào học trường tốt như vậy a? cậu cũng thật có phương pháp. . . ."

Hai phụ nữ bắt đầu lải nhải việc nhà. Bốn người trẻ tuổi hoặc lắng nghe, hoặc châm trà cho nhau, sau đó nói cám ơn, hỏi tên họ, công việc ở đâu vân vân.

Hai người phụ nữ trung niên từ 10 năm trước chuyện của bạn học tới 10 năm sau cuộc sống phiền não, theo đứa nhỏ nhà mình mới sinh ra đến về sau vì chúng tìm đối tượng dạng gì, từ như thế nào quen chồng mình đến cùng mẹ chồng nhà mình ở chung. Nói đến núi cao không màu, hoa nở hoa tàn, thời gian đảo ngược, bãi bể nương dâu, một cành lê hoa áp hải đường, một dòng xuân thủy chảy về tây. . .

Đợi hai người từ kết luận tương lai như thế nào cùng con dâu ở chung tỉnh táo lại, hai người cảm thấy một tia dị thường: chỉ thấy bác sĩ ngoại khoa và cô gái y nói chuyện cao hứng phấn chấn, hận gặp trễ, Lục Huy ngồi bên cạnh không nói lời nào, Lý Nguyên Nguyên cúi đầu nhìn ly trà.

Hai bà chị vỗ đùi: Thức. Ăn. Hỏng! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.