Cô mà tức lên thì rất rõ, nhưng không làm quạng lên, mà im im nhưng lạnh lùng.
Cô không nói lời nào, mặc kệ đối phương là ai cũng không mở miệng —
như bây giờ, anh đi cạnh cô, ngay cả “dạ” hoặc “ừ” đơn giản cũng không
thèm nói. Cô lợi hại, rõ ràng biết tai anh hồi phục rồi, khao khát nhất
được nghe thấy gì, cho nên một chữ cũng không nói cho anh nghe, Cố Hằng
Chỉ đành phải cố gắng pha trò khiến cô bật cười, nhưng cô vẫn thủy chung thờ ơ.
Ví dụ —
“Có một ông già, đến sở Hộ chính lãnh tiền trợ cấp dưỡng già, kết quả quên mang chứng minh thư, cô gái tiếp tân nói không sao, cho
tôi xem ngực ông là được. Ông già cởi áo ra, lộ ra một đám lông ngực màu trắng, cô gái kia nói có thể nhận tiền rồi, nhìn ông đủ già rồi. Ông
già rất vui vẻ về nhà kể với bà nhà, bà vợ nghe xong, liền hỏi ông. ‘Sao ông không cởi cả quần ra?’. Ông già lại hỏi. ‘Vì sao?’. Bà vợ đáp. ‘Vậy thì ông được lãnh cả tiền trợ cấp thương tật chứ sao?’. Ha ha ha ha
ha!”.
Anh cười bay cả nước miếng, phản ứng của Từ Minh Bồng lại là một cái
liếc mắt, trừng anh giống như đang muốn nói : Mắc cười lắm hả?.
Lúc này không có tiếng động gì, Cố Hằng Chỉ xấu hổ đỏ hết mặt.
“Anh, anh đi toilet…”. Xấu hổ quá trời ơi! Phải giở chiêu “đi loilet” cũ rích này ra.
Từ khi ca mổ kết thúc đã gần một tháng, sau khi anh tỉnh lại làm trị
liệu thì mọi thứ đã phục hồi như cũ, không có di chứng, nếu không có gì
trở ngại, hai ngày nữa có thể xuất viện, chờ về Đài Loan sẽ tái khám
định kỳ. Nếu theo những gì anh sắp xếp trong kế hoạch thì Từ Minh Bồng
đến Philadelphia thì anh đã khỏe lại, cô không cần lo lắng về ca mổ nữa, bọn họ có thể cùng nhau đi tham quan ngắm cảnh ở thành phố cổ xưa này,
không ngờ…
“Aizzz!”.
Cố Hằng Chỉ thở dài trong toilet, lúc này Chris đi vào, nhìn thấy vẻ mặt anh đau khổ, cười hì hì trêu chọc. “Chị dâu vẫn không hòa hảo với anh sao?”.
Cái tên này, đúng là sợ thiên hạ ít loạn mà! Cố Hằng Chỉ liếc anh ấy, bất đắc dĩ buông thõng hai tay. “Cô ấy tức điên rồi”.
“Đáng kiếp!”. Chris không đồng tình với anh. “Tôi còn nhớ khi chị ấy nghe được tin anh đã mổ xong, sắc mặt hả, chậc chậc, so với tuyết New York còn trắng hơn”.
“Tuyết New York? Chẳng lẽ tuyết Philadelphia màu đen?”.
“Cái này là nói văn vẻ!”. Chris kháng nghị.
Ông làm bên khoa học còn văn vẻ cái gì!
Cố Hằng Chỉ chịu không nổi, chống tay xuống bồn rửa. Anh đương nhiên
biết lý do Từ Minh Bồng tức giận, nhưng anh không biết phải giải thích
thế nào, xin lỗi và giải thích đều đã làm, bộ dáng cô không phải không
chấp nhận mà là… không được vui. Cả đời anh sợ nhất chính là sự lạnh
lùng đến rùng mình, Từ Minh Bồng còn là cao thủ am hiểu khoản này.
Giống như trong trận cầu, anh phát bóng, kết quả đối phương không thèm để ý, thì biết làm sao?
Cố Hằng Chỉ vô phương.
Dưới bầu không khí phi thường kỳ dị này, anh ra viện, đến ở cùng
khách sạn với Từ Minh Bồng. Hai ngày trước lần đầu tiên anh đến nơi này
đã khuyên cô đổi nơi ở. “Nơi này có phải cũ nát quá? Em biết Philadelphia nhiều ma lắm không? Chúng ta tìm nơi khác ở đi em…”.
Cô lạnh lùng liếc mắt đáp trả, sau đó viết lên sổ ghi chép. “Em đến đột ngột, chỉ có thể đặt phòng ở đây”.
Một câu, hoàn toàn đè bẹp Cố Hằng Chỉ.
Cô đến trước thời gian dự tính là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ,
không nghĩ tới lại bị lừa một vố, Cố Hằng Chỉ tự biết lỗi, đành sờ sờ
cái mũi không dám dông dài, may mắn là ông chủ khách sạn cũng không tệ
lắm, hiểu được một chút tiếng Trung, đổi cho họ một căn phòng khác, tuy
vẫn cũ nát như thế nhưng rộng hơn, ở cũng tạm thoải mái.
Chiều tối anh xuất viện, đem hành lý chuyển đến khách sạn, hai người
im lặng ăn cơm ở tiệm gần đó. Ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, Cố Hằng Chỉ nằm trên cái giường cổ, chống tay sau đầu đếm. Một ngày, hai ngày, ba
ngày… Bảy ngày, đã một tuần rồi mà cô vẫn không chịu nói câu nào với
anh.
Cố Hằng Chỉ thở dài, nghe động tĩnh cô tắm trong phòng tắm, tiếng
nước ào ào, trong đầu anh đang hình dung ra hình ảnh dòng nước kia đang
lướt qua da thịt mịn màng mềm mại của cô. Tiếng nước ngừng, tiếp theo là tiếng động cầm lấy vật gì đó, à, anh tưởng tượng thấy miếng bọt biển
bắt đầu chà khắp người cô, cô có thói quen kì cọ từ ngực xuống, tiếp
theo là tay chân, cẩn thận tắm sạch các nơi, cuối cùng cầm lấy vòi sen,
nước nóng làm hồng da thịt…
Xong rồi, trong đầu bắt đầu miên man bất định, cả người Cố Hằng Chỉ khô nóng, khó ức chế.
Tháng ba anh đi Mỹ, hiện tại sắp hết tháng năm, ước chừng đã ba tháng chưa được ôm vợ yêu một cái, nay vất vả lắm mới được ở chung trong một
phòng, cô vừa vặn đang tắm, anh có “phản ứng” như vậy cũng bình thường.
Vấn đề là bà xã còn đang tức giận, anh đành cặm cụi tự diệt lửa trong người mình vậy.
Cố Hằng Chỉ hít sâu, bắt đầu nghĩ đến nhưng chuyện trong sáng, khỏe
mạnh khác. Anh tưởng tượng đến một vùng thảo nguyên rộng lớn, có thảm cỏ màu xanh biếc xinh đẹp, trời xanh mây trắng, nằm dài lên bãi cỏ, hít
một hơi thật sâu… Đây là phương pháp thả lỏng mà bác sĩ dạy anh lúc
trước, rất hiệu quả.
Nhưng giây tiếp theo, trong ảo ảnh xuất hiện một người con gái, thân
mình trần trắng mịn, đầu tóc đen dài mượt theo từng bước chân nàng xõa
ra hai bên, khuôn mặt tươi cười dụ hoặc… Trời ơi, không được!
Cố Hằng Chỉ trợn mắt. Tốt lắm, thảo nguyên của anh đã bị thiêu rụi
hết. Anh muốn cô, rất muốn cô, anh muốn nói chuyện rõ ràng với cô, không thể ỡm ờ mãi thế này được, sớm muộn cô cũng phải nguôi giận… Nhưng
trước mắt, trước khi cô đi ra, anh phải kiềm chế “chú em” của mình đã.
Có lẽ nên đọc Kinh Thánh đã?
Anh không phải con chiên ngoan đạo, nhưng đôi khi cũng cầu nguyện
chút chút, dù sao cũng là tôn giáo gia đình giữ từ lâu. Anh đứng dậy, đi tới chỗ để hành lí, kết quả mở nhầm vali của cô, đây là vali bọn họ mua trước khi đi tuần trăng mật, để dễ quan sát ở sân bay, nên cả hai mua
hai cái giống nhau như đúc. Anh tính đóng vali lại, bỗng một đống giấy
tờ rơi ra, chắc là rơi từ túi áo khoác… Anh sửng sốt, tùy tay cầm lên
xem, thấy nội dung thì kinh ngạc.
Cạch! Tiếng cửa phòng tắm mở ra vang lên sau lưng, nhưng Cố Hằng Chỉ
vẫn chưa tỉnh lại. Anh lôi giấy tờ bên trong vali của cô ra, có dấu của
hãng máy bay, cho thấy cô đã viết nó trên chuyến bay.
Từ Minh Bồng phát hiện anh đang nhìn gì đó, cũng hoảng. “Anh—”.
Cô rốt cuộc lên tiếng, mặc dù phát ra tiếng kêu có phần bất mãn,
nhưng rót vào tai anh lại như thánh ca. Tiếng kêu như đánh trên đầu anh, Cố Hằng Chỉ không nén được hốc mắt nóng lên. Trong tiềm thức anh vẫn
cảm thấy quyết định của mình là chính xác, anh không muốn làm cô lo
lắng, nên lựa chọn giấu ngày mổ đi, thậm chí còn cảm thấy Từ Minh Bồng
không nên tức giận đến vậy, cho dù muốn giận, thì cũng đã giận đủ lâu
rồi —
Hóa ra, anh đã sai, còn rất sai nữa.
“Bồng Bồng, anh xin lỗi…”. Bảy ngày gặp lại cô, ba chữ này anh nói đã nhiều lần lắm, nhưng chưa bao giờ thật lòng như lần này.
Trên tờ giấy là những gì Từ Minh Bồng viết muốn nhắn cho anh trước
khi phẫu thuật, anh nhìn từng cái từng cái một, cảm động, run rẩy. Từ
Minh Bồng tiến tới, thu tờ giấy lại, khuôn mặt hồng lên vì vừa tắm xong
được đà đỏ tới mang tai. Cô xác định không phải anh cố ý nhìn lén, nhưng không đoán trước được anh sẽ đọc những dòng này, cô không biết phản ứng sao cho đúng.
Hằng Chỉ, chúng ta quen nhau đã mười tám năm, đủ cho một đứa trẻ giờ cũng vào đại học.
Thật ra, đối tượng em thầm mến năm nhất, là anh, nhưng anh đúng
là đứa ngốc hồ đồ, nói chúng ta là anh em, còn cho phép nam sinh khác
theo đuổi em, hại em khổ sở khóc một đêm, không biết làm thế nào, tùy
anh nói làm anh em thì làm anh em… Không nghĩ tới lên đại học, anh lại
giới thiệu bạn gái anh cho em biết, lòng em thôi đã chết.
Cứ như vậy, chúng ta kết giao với những người khác nhau, rồi chia tay họ, nhưng quan hệ giữa chúng ta thủy chung không thay đổi, cứ như
tình yêu thì chẳng kéo dài được bao lâu, còn tình bạn thì kéo dài vĩnh
viễn. Em cảm thấy chúng ta cứ như vậy là tốt rồi, không nghĩ tới… Anh
còn muốn kết hôn.
Em đúng là bị anh hù chết.
Em kể chuyện này cho Vi Á và mấy cô bạn, cô ấy nói người với
người muốn ở cùng nhau lâu dài, tình yêu không phải là điều trọng yếu,
chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, là ví dụ điển hình. Cho
nên em đồng ý lấy anh, cùng nhau sống vui vẻ, nhưng em không nói ra, em
rất hâm mộ Vi Á và các cô ấy, bởi vì các cô ấy lập gia đình vì tình yêu, chỉ mình em không phải.
Nhưng… Dần dần, em biết em không cần hâm mộ bất kì ai nữa.
Làm sao chúng ta lại không có tình yêu? Cuộc sống hằng ngày đã
tích lũy tình yêu từng giọt từng giọt một, nhìn anh ở trong phòng mổ, em hiểu ra nếu mất anh em sẽ vô cùng đau đớn, nhưng cảm giác đó, cũng là
một minh chứng của tình yêu, em vui vẻ chịu đựng.
Chúng ta thề dù cho nghèo khó, vui buồn, thất vọng đều sẽ ở cùng
một chỗ, em không muốn bị gạt ra ngoài, nhìn anh đổi tên em thành chủ
căn nhà, em đã không vui, không muốn anh cảm thấy như vậy là đã xong
trách nhiệm, xong hết mọi chuyện, dù có xảy ra “vạn nhất” cũng không lo
gì nữa. Nhưng thật ra chúng ta còn rất nhiều tiếc nuối, còn một câu quan trọng, em vẫn chưa nói với anh…
Anh yêu, không cần lo lắng cho em, hiện tại em tràn trề sức lực,
sức lực mười tám năm dồn hết lại của em, em sẽ tiếp sức cho anh. Em sẽ
cầu nguyện khi đứng ngoài phòng mổ chờ anh, đây là quyền lợi của em, anh nhất định phải khỏe mạnh trở lại.
Rất nhiều tờ giấy, không có tiêu đề, Cố Hằng Chỉ phải đọc đi đọc lại
nhiều lần mới lồng ghép được toàn bộ ý tứ. Đó là bản nháp, bản nháp tình yêu, anh không biết cô đã dùng tâm tình gì khi ngồi viết nó một mình
trên máy bay, chắc cô đã vất vả lắm mới tới được nơi này, để rồi nghe
được anh gạt cô, nghe tin anh phẫu thuật xong, nhất định cô hụt hẫng
lắm.
“Bồng Bồng, anh xin lỗi em…”. Anh lặp lại lần nữa, không để ý cô giãy giụa, ôm chặt cô.
Từ Minh Bồng run run, tay nắm chặt lại, nhưng vẫn ức chế không được một cỗ chua xót trào lên cổ họng. Cô nói. “Anh có nghĩ tới hay không, nếu… Nếu thật sự anh có chuyện gì không may, khi em đến sẽ nhìn thấy cái gì?”.
Một thi thể… Anh bị gây mê, bất tỉnh nhân sự, có chết cũng chẳng cảm
giác được gì nữa, nhưng cô ngàn dặm xa xôi chạy tới, vừa đúng chờ nhặt
xác, đả kích như vậy… Nếu anh đã đề phòng chu toàn hết những cái “vạn
nhất” kia, sao lại không nghĩ tới cái này?
Anh ôm lấy cô, đã hơn một năm chưa nghe tiếng cô nói, mặc kệ cô nói
gì anh cũng thấy vô cùng trân quý, giờ anh hiểu rồi, anh hiểu mình sai
lầm ghê gớm, luôn cố chấp nhận định cái gì là tốt cho cô, lại không biết cái cô cần là gì. Cô sớm đã không còn là cô bé cùng lớp bị bắt nạt mười tám năm về trước nữa, không còn là cô bé yếu ớt cần người khác bảo vệ
nữa, cô là vợ anh, có thể cùng anh chung vai đi qua mưa gió, dù đường xá có gập ghềnh quanh co, cũng chưa từng nói muốn bỏ cuộc.
“Cảm ơn em…”. Là anh sai rồi, anh đã sai khi đánh
giá cô, cứ nghĩ cô yếu ớt mỏng manh cần mình bảo hộ, nhưng thật ra anh
có thể đến được nơi này, tất cả đều dựa vào cô kiên cường duy trì, anh
đã xem thường cô lần nữa, cứ độc đoán quyết định, khó trách cô tức giận
như thế…
Từ Minh Bồng bùi ngùi, mặc anh ôm, toàn thân vô lực. Mấy ngày nay giả bộ lạnh lùng làm cô phi thường mỏi mệt, Cố Hằng Chỉ thật không biết
đúng sai dám coi nhẹ cảm nhận của cô, cô thấy đau lắm, không thể thản
nhiên.. Mà thật ra, khi anh tỉnh lại, cô đã muốn nhào tới ôm anh thật
chặt…
“Về sau… Mặc kệ là vì cái gì, cũng không cần đối xử với em như vậy”.
“Ừ”. Cố Hằng Chỉ đáp ứng, chỉ có thể đáp ứng, thầm muốn đáp ứng.
Rốt cuộc cô đã mềm mại ở trong lòng anh, đồng ý vì anh mà làm mềm
trái tim cứng rắn. Cô cũng không ép anh nhận sai, chỉ là cần thời gian
để giải tỏa tâm tình của mình, vợ chồng sống với nhau không thể cứ dựa
vào một bên tự cho là đúng, chuyên quyền độc đoán, mà cần cân bằng giữa
hai người. Cô không muốn bị coi là một người yếu đuối chịu sự chiếu cố
của người kia, cô có thể chứng minh cô đủ sức trở thành chỗ dựa cho anh…
Cô nói hết những gì mình nghĩ ra, Cố Hằng Chỉ nghe, cười khổ. “Ngốc nghếch này, em đã sớm như vậy rồi”.
Anh biết dù mình có mất đi thính lực vĩnh viễn, cũng không bị bỏ rơi, vì có cô, cô luôn ở cạnh anh kéo anh đứng dậy mỗi khi anh gục ngã, anh
luôn muốn quý trọng cô, xót xa khi cô bị thương tổn, đau khi cô đau, khổ khi cô khổ, đến cuối cùng lại xem nhẹ cảm nhận của cô, cô còn cam tâm
tình nguyện chấp nhận.
Đêm xuân ở Philadelphia còn chút lạnh, họ ôm nhau, gắt gao dựa vào,
tay siết chặt tay, mọi khó khăn vừa qua cũng trở nên đáng quý. Tâm hồn
xao động của Cố Hằng Chỉ chậm rãi bình tĩnh lại, như lúc trước, khi được ở bên cô. Bọn họ ở trong một thành phố xa lạ vẫn cảm thấy sự ấm áp quen thuộc, trong lòng trọn vẹn, viên mãn như muốn tràn ra…
Thật sự, thật sự không đơn giản.
Một lúc lâu sau, Từ Minh Bồng mở miệng. “Thật ra, em còn một câu muốn nói…”.
“Hửm?”.
Cố Hằng Chỉ nhìn cô, trong căn phòng lờ mờ tối, ánh mắt của cô như ngôi sao trong đêm vĩnh viễn tỏa sáng.
Cô nói. “Em yêu anh”.
♥
Làm hòa xong, hai người vốn có hứng thú với thành phố này, bắt đầu đi ngắm cảnh du lịch, giống tuần trăng mật thứ hai.
Từ Minh Bồng xin giữ chức ngừng lương trong một tháng rưỡi, bây giờ
vẫn còn hai tuần. Philadelphia có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, cũng từng
là nơi quay nhiều bộ phim điện ảnh, món ăn ở đây rất phong phú lại ngon, họ đến nơi bán thịt bò nổi tiếng nhất thành phố, vô tình gặp Chris và
bạn anh ấy, một chàng trai phương Đông mắt đen. Chris thấy hai người
liền cười cười. “Làm lành rồi sao?”.
Cố Hằng Chỉ liếc nhìn anh ấy một cái. “Nhờ phúc của ông”. Anh không quên được bộ dáng chế nhạo ngạo nghễ của tên này khi thấy anh buồn khổ.
Chris cười hê hê, kéo chàng trai trẻ lạnh lùng kia qua, chìa tay trái khoe nhẫn. “Nè nè, chúng tôi sắp kết hôn, ngày này tháng sau. hai người ở lại tham gia hôn lễ của chúng tôi được không?”.
Cố Hằng Chỉ sớm biết chuyện của Chris, cho nên không bất ngờ mấy,
cũng biết anh ta thân là người thừa kế phòng khám, nên không dễ dàng
chút nào. “Không được, lần này mổ tốn nhiều tiền lắm, mấy người nghèo khổ tụi tôi còn phải về nhà kiếm tiền nuôi thân”.
“Ý ông là bệnh viện của tôi lấy mắc ông?”.
“Ai nói vậy! Tiền nào của nấy thôi”.
Hai người đàn ông tranh cãi, anh tới tôi đi, chàng trai trẻ đứng bên
biểu tình khá lạnh nhạt, một chút kháng nghị đối với hành động “khoe
nhẫn” của Chris cũng không có, đôi mắt đen như mực nhìn anh ấy, trong
đáy mắt trong trẻo lạnh lùng tỏa ra một chút tình cảm dịu dàng sâu sắc.
Từ Minh Bồng nhìn thấy, hoàn hồn sau khi kinh ngạc một đỗi, lập tức cười cỗ vũ chàng trai trẻ kia. “Chúc mừng hai bạn”.
Chàng trai sửng sốt, không đoán ra cô ấy lại phản ứng như vậy, mặt bỗng đỏ lên, dùng tiếng Trung nhỏ nhẹ trả lời. “Cảm ơn”.
Bỗng. “A~~~ Bé yêu, sao em có thể đỏ mặt trước phụ nữ khác hả!”.
Chris kháng nghị, cậu ấy lườm anh một cái xem thường, mặc kệ anh nói
điên khùng. Từ Minh Bồng nhìn vẻ mặt đắc ý của ông xã cũng liếc một cái, trong lòng cô và chàng trai kia có cảm giác “đồng bệnh tương lân”. Quả
nhiên ngây thơ không hề có biên giới…
Cô và chàng trai trẻ nhìn nhau cười, cùng nói. “Cố lên!”.
Mặc kệ đồng tính hay không đồng tính, kết hôn đều là sự kiện thay đổi cuộc đời con người, cần phải cẩn trọng. Chris oang oang nước miếng tung bay nói về kế hoạch kết hôn của hai người — đi thủ đô Washington đăng
kí, sau đó đãi tiệc ở Philadelphia, ngại vì thân phận bác sĩ nên họ chỉ
tính mở tiệc chiêu đãi số ít bạn hữu thân thiết… Cuối cùng lộ ra vẻ mặt
đáng thương năn nỉ ỉ ôi hai người. “Thật sự không thể tham gia sao?”.
“Thứ hai tuần sau chúng tôi mới đi, hai người có thể kết hôn sớm hơn không?”.
Cố Hằng Chỉ chỉ thuận miệng xã giao, ai ngờ Chris nghe xong mắt sáng rỡ. “Được, ngày mai tụi tôi đi đăng kí liền!”.
“Hả?!”. Hai vợ chồng bị tính cách nói phong là phong, nói vũ là vũ* của anh ấy dọa, còn chàng trai trẻ kia một chút kinh ngạc cũng không có, giống như đã quen rồi.
(*giống “nói là làm liền”)
Đúng là tình yêu chân chính nha… Bọn họ nhìn Chris kích động kéo
chàng trai kia đi xa, vừa bực mình vừa buồn cười, Từ Minh Bồng nói. “Đã lâu không tham gia hôn lễ“.
Đến tuổi này rồi thì một là cưới phắt luôn, hai là ở giá. Nhìn Chris
mong muốn họ tham gia như vậy, thật hy vọng có thể chúc phúc cho hai
người đó. Từ Minh Bồng nắm tay chồng, thở dài. “Thật không dễ dàng…”.
“Cái gì?”.
Cố Hằng Chỉ ngơ ngác, Từ Minh Bồng liếc nhìn anh một cái, bọn họ có
thể kết hôn, được mọi người chúc phúc, không khí vui vẻ, còn ở đây… Mọi
chuyện đúng là không dễ dàng, bọn họ thật may mắn, nên cảm kích gia đình và bạn bè.
“Đúng rồi”. Từ Minh Bồng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi. “Cậu bé đó… Đã thành niên chưa đó?”.
“Ơ….”.
Cố Hằng Chỉ trả lời không được, hai vợ chồng nhìn nhau, lặng lẽ hóa đá. (Oa oa, hông được, bác sĩ soái ca sao lại đoạn tụ vậy… T___T)
♥
Hóa ra Chris không hề nói giỡn, làm theo “đề nghị” của Cố Hằng Chỉ, sửa ngày kết hôn thành cuối tuần này.
Hai vợ chồng tham gia, mặc dù hôn lễ cử hành trong vườn riêng của nhà, nhưng không khí rất ấm áp, tính cách ồn ào
náo nhiệt của nhân vật chính Chris mang đến không ít tiếng cười, còn cầm bánh ngọt mà bôi trét lên người khác, chàng trai trẻ nhìn, vẫn giữ vẻ
thản nhiên trầm ổn. Nhưng mỗi một sóng mắt phát ra, đều chứa đầy tình
yêu đối với người đàn ông này.
Chàng trai trẻ vừa thành niên, không ai dị
nghị hôn lễ này. Ba mẹ cậu mất sớm, còn ba mẹ Chris suy nghĩ con cháu
đều có phúc của con cháu, chỉ cần hai người yêu nhau không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới, cũng không cướp của ai, thì sao lại ngăn cấm họ?
Hai vợ chồng dự tiệc cưới xong, lên máy bay, Cố Hằng Chỉ bỗng không đầu không đuôi nói. “Anh đồng ý”.
“Gì?”.
Từ Minh Bồng đang nhét headphone vào tai, nghe thấy câu này bỗng ngừng lại, chỉ thấy Cố Hằng Chỉ mếu máo, nói. “Lúc trước không phải em nói chờ anh khỏe lại rồi hỏi anh có muốn lấy
em hay không đó sao? Chắc chắn là em quên mất tiêu rồi nên anh tự trả
lời”.
“Cái gì?”. Từ Minh Bồng dở khóc dở cười, chẳng lẽ anh bị hôn lễ của Chris nhiễm rồi?. “Chuyện đã biết đáp án, cần gì phải hỏi lại?”. Lập tức nghĩ nghĩ, cầm lấy tay chồng yêu, vỗ vỗ. “Ngoan nha, em cũng đồng ý”.
Cuối cùng, cô vẫn nợ anh toàn vẹn lời hẹn ước. Hai người lên máy bay, trên hành lang cũng có vài khách người Hoa, anh đưa máy ảnh lên chụp,
Từ Minh Bồng nhìn thấy cười. Aiz, có đôi khi chụp hình không phải để
khoe mà là vì nhớ quá kìm lòng không được…
Gây trở ngại đến người khác, thật sự xin lỗi.
Hai người trở lại Đài Loan, Từ Minh Bồng như bình thường đến nhà xuất bản làm việc, Cố Hằng Chỉ đã nghỉ việc ở công ty Quang Thải, mặc dù cấp trên ở công ty biết tin anh khỏi bệnh vẫn hy vọng anh trở về nhưng vì
lời hứa với bạn tốt trước đây, Cố Hằng Chỉ đành phải cự tuyệt, ngoan
ngoãn đến công ty của Kì Thiệu Thần nhậm chức.
Anh luôn cảm thấy công việc quản lý thật phiền toái, ước gì có thể
làm bên nghiệp vụ cả ngày chạy ngoài đường, hiện tại phải làm quen với
áp lực mới, Kì Thiệu Thần cũng không khách khí với anh chút nào. “Quý tiếp theo, tôi muốn bộ phận nghiệp vụ tăng 20% doanh thu”.
“Mẹ nó, ông còn nhân tính không thế!”. Làm vậy chẳng khác gì lột da uống máu anh đi?!
Đúng là món nợ tình nghĩa là món nợ lớn nhất, Cố Hằng Chỉ sống nhàn
một năm trời, lại bắt đầu khởi động lại cuộc sống tăng ca cả ngày cả
đêm, hơn nữa lúc trước làm việc ở công ty văn phòng phẩm, nay chuyển
sang làm bên này là công ty thực phẩm, càng phải chạy đua với thời gian. Chuyện làm việc một mình và dẫn dắt cả một bộ phận hoàn toàn khác nhau, Cố Hằng Chỉ ngoài miệng thì oán giận, nhưng trong đáy lòng cực kỳ hưởng thụ công việc mới đầy thử thách, cứ về nhà là ngã nhào ra giường, ngủ
như chết, Từ Minh Bồng nhìn xem đau lòng, ra sức “thưởng công” cho ai
đó.
Vì thế, Cố Hằng Chỉ liên tục thành công vượt qua áp lực công việc hơn nửa năm. Kì Thiệu Thần nhìn bản báo cáo lợi nhuận cuối quý, phi thường
vừa lòng. “Đúng là đao quý chưa cùn, không tầm thường nha!”.
“Ông mà cũng biết tôi không tầm thường hả?!”. Sức lực gom góp cả năm giờ bay sạch không còn gì hết.
Kì Thiệu Thần cười ha ha. Luôn mồm ca ngợi kéo được Cố Hằng Chỉ đến công ty anh, là công sức to lớn của anh.
Mưa gió một năm qua đi, cuối năm, Kì Thiệu Thần tốt bụng, duyệt cho
Cố Hằng Chỉ một tuần nghỉ phép. Ba ngày đầu anh ở nhà làm ông chồng nhàn rỗi, ngày thứ tư vừa vặn cuối tuần, hai vợ chồng bắt đầu quét tước
trong nhà, thời gian chưa lâu mà khắp nơi đã đầy bụi bặm, anh cầm bàn
chải kì cọ toilet, Từ Minh Bồng ở bên ngoài gọi anh. “Hằng Chỉ, lại đây một chút”.
Anh chạy ra, thấy bà xã chỉ vào đèn trần. “Giúp em thay bóng đèn”.
“Được”. Anh hơi nghi hoặc, vì bình thường Từ Minh
Bồng luôn tự làm, không cần gọi anh ra, nhưng vợ muốn thì phải làm. Anh
thay bóng đèn xong quay về phòng tắm, đang chà một nửa bồn tắm, lại bị
bà xã gọi lần hai, lần này là muốn anh quét bụi trên nóc tủ quần áo.
Được, vợ muốn đi thì phải đi, kết quả không lâu sau lại bị gọi tới
treo rèm cửa sổ… Tất cả đều là chuyện phải trèo lên cao, Cố Hằng Chỉ
không hiểu ra sao. “Sao vậy, tự nhiên em lại sợ trèo lên cao?”.
Từ Minh Bồng liếc nhìn anh một cái. “Chỉ để cẩn thận thôi”.
“Cẩn thận chuyện gì?”.
Cố Hằng Chỉ đang leo lên thang, nghe thấy cô đáp. “Chuyện mang bầu”.
“À, hóa ra là chuyện mang —- a a a a?”. Tiếng hét
chói tai! Cố Hằng Chỉ kinh hãi, đứng không vững, cả người và thang ngã
còng queo ra đất. Anh cố nhịn đau, vội vàng nhảy dựng lên. “Mang bầu?! Khi nào?!”.
Từ Minh Bồng nhìn phản ứng khoa trương của anh, phụt cười. “Ba tháng rồi”.
“Ba, ba tháng?!”. Không phải ba tuần?! Cằm Cố Hằng Chỉ rớt xuống sàn. “Em phát hiện khi nào?”.
“À, hai tháng trước”.
“Vậy mà giờ mới nói cho anh biết?!”. Trời à trời!.
Cố Hằng Chỉ muốn té xỉu, bà xã đại nhân đã “lớn tuổi” mang thai gần
ba tháng, hai tháng trước đã biết mà không hé ra xíu nào cho anh biết…
Anh bắt đầu nhớ lại hai tháng trước họ đã làm gì, có tổn hại gì không?
Bọn họ tháng trước vừa đi mua sắm! Vì mua nhiều quá, anh còn để cô xách
một ít… Sắc mặt Cố Hằng Chỉ xanh rồi trắng, rất phấn khích. “Em! Hiện tại không được làm gì hết! Lên giường nằm liền! Anh, anh đi gọi ba mẹ…”.
Từ Minh Bồng nháy mắt mấy cái. “Em đã kể cho ba mẹ nghe rồi”.
“………”. Vợ anh đi kể cho bên thứ ba nghe, để cho chồng đáng thương biết cuối cùng?. “Sao em đối xử với anh như vậy…..”.
Từ Minh Bồng xoay xoay lọn tóc, miệng vô tội. “Vì mang bầu ba tháng không được nói cho người khác nghe”.
“Anh là người khác sao?!”. Cố Hằng Chỉ điên mất. Bà xã đại nhân lại xuất chiêu gì nữa đây a?
Kết quả từ hôm đó trở đi, Từ Minh Bồng bị ép không được động tay vào
bất cứ việc gì, cái này không được cái kia không được, chỉ được phép xem tivi, nhưng ngay cả xem chương trình tivi gì anh cũng phàn nàn. “Không, không được coi tin tức, hiện tại xã hội rất rối loạn, không tốt cho cục cưng… Kịch rối vải, không được, tuyệt đối cấm! Quên đi, xem MTV tốt cho thai nhi lắm…”.
Aizz, phản ứng của anh cô sớm đã đoán biết trước hết, phát hiện cô
mang bầu trong khi công việc của anh đang lúc bận rộn cả ngày cả đêm, cô không muốn tạo thêm căng thẳng cho anh, nhưng lý do lớn nhất là — Hừ
hừ, lúc trước ai bảo anh gạt cô ngày mổ, mặc dù đã tức giận xong, nhưng
vẫn cần giáo huấn anh một chút, để xem về sau anh có còn dám như vậy
không?
Một thời gian sau, Cố Hằng Chỉ do dự nửa ngày, đột nhiên hỏi cô. “Em nói thật đi, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không?”.
Từ Minh Bồng tròn mắt, vẻ mặt ngoài ý muốn. “Anh không đoán ra?”.
Anh trưng vẻ mặt vô tội. “Thật ra anh làm sai cái gì?”.
Cô dở khóc dở cười. “Được rồi, thật ra em muốn nói cho anh biết một điều… Trăm ngàn lần không được giấu vợ điều gì”. (Nghe chưa các đấng mày râu, câu nói khắc vào tâm khảm nhớ ;]])
“Hả?”.
Nhìn biểu tình trên mặt anh vẫn không hiểu như cũ, Từ Minh Bồng không khỏi mỉm cười.
“Em cam đoan, nếu làm vậy, anh sẽ mất nhiều hơn được”.