Bọn họ có thói quen hẹn ở quán này, ngoại trừ thức ăn ngon, giá cả
vừa phải, còn chủ yếu vì nó cách nhà cô khá gần, khuyết điểm duy nhất là hơi xa nơi ở của Cố Hằng Chỉ.
Đây là nơi tri kỷ của hắn, Từ Minh Bồng biết.
Khi vừa bị bạn trai phản bội lúc trước, cô ngủ không được ăn không
xong, cả người gầy yếu tong teo, Cố Hằng Chỉ tuy có công việc và cuộc
sống riêng, nhưng không thể bỏ mặc cô, nên đơn giản hẹn cô thứ sáu tuần
nào, mặc kệ bận cái gì cũng sẽ gặp nhau, ít nhất để anh thấy cô gắp thức ăn này nọ cho vào miệng… Chớp mắt một cái, coi vậy mà đã năm năm.
Năm năm này, cô không biết chính mình có phải thương tâm quá nặng nề
không, mà nhìn người đàn ông nào cũng sinh ra nghi hoặc. Đồng hồ báo yêu đương của cô giống như tạm dừng hoạt động, mà chắc cả đời này, có vẻ
cũng sẽ không khởi động lại.
“Đáng giận, cậu lại là người đến sớm”. Cố Hằng Chỉ đẩy cửa tiến vào, thấy cô đang lục tục chia đồ ăn nở nụ cười.
Anh hiện tại ba mươi hai tuổi, là giám đốc nghiệp vụ của công ty văn
phòng phẩm Quang Thải, đồng nghiệp với Thư Hãn Vũ, nhưng làm công việc
khác nhau, nên hẳn không có cơ hội nghe về quyết định của cô từ Tiểu
Vũ….
“Tương lai đại khái sẽ rất ít có cơ hội như thế này”.
“A?”.
Anh đang cắn một nửa miếng gà viên, vẻ mặt si ngốc, Từ Minh Bồng thấy thế, phụt một tiếng bật cười. “Tớ đang nói là — khi nào thì muốn đi gặp ba mẹ?”.
Hai chữ ‘ba mẹ’ này bao hàm cả ba mẹ của cô và anh. Nói đến đây, Cố Hằng Chỉ đã hiểu được ý cô. “Cậu…..”.
Từ Minh Bồng ra vẻ đứng đắn, thi cái lễ. “Về sau thỉnh anh chỉ giáo em nhiều hơn”.
Đúng vậy, cô đồng ý rồi.
Cô suy nghĩ suốt một tuần, luôn tự hỏi về lời khuyên cô bạn thân đã
nói, đối với tình yêu… Không phải không có kỳ vọng, nhưng có tình yêu
cũng không có nghĩa là có hạnh phúc, mà người đàn ông trước mắt này, anh quý trọng cô, mà cô cũng nghĩ, mặc kệ là cái dạng tình cảm gì, hai
người có thể chung sống thật tốt với nhau, mới là quan trọng nhất.
Cố Hằng Chỉ còn đang ngây ngốc, thịt viên theo đôi đũa cùng hạ cánh xuống mặt bàn, Từ Minh Bồng thấy vừa bực mình vừa buồn cười. “Ngốc? Chờ một chút, không lẽ cậu đã quên — “. Cô liền la lớn!
“Không phải! Tớ chỉ là… Không nghĩ tới”. Anh hoàn hồn tu một ngụm bia, bia lạnh kích thích thần trí anh thanh
tỉnh lại, anh nghĩ đến lời “cầu hôn” của mình ở đây tuần trước, không
phủ nhận kỳ thật phần lớn là do xúc động, hơn nữa vừa vặn ngày đó lại là ngày mẹ già “đuổi giết” anh.
Hồi tưởng lại thì cảm thấy chủ ý này không tồi, nhưng không tưởng
tượng ra cô lại thật sự để trong lòng, nay còn đồng ý, đầu tiên anh ngây người, tiếp theo một trận sung sướng không tả nổi nhảy dựng lên — “Tớ không nghĩ tới… Cậu đồng ý nhanh như vậy”.
Anh biết tính cách cô so với mình trầm tĩnh hơn nhiều, có nhiều
chuyện anh đã chuẩn bị sẵn sàng hừng hực tiến tới, cô lại ở phía sau nắm lấy vạt áo anh mà kêu “Chậm một chút, chậm một chút”, anh thậm chí còn
nghĩ mình chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, bởi vì… Thật sự anh chẳng lãng mạn
chút nào cả.
“Hiện tại cửa hàng hoa còn mở cửa không? Aizz, sớm biết vậy hôm nay không nên hẹn ở đây….”.
Anh tựa hồ có điểm hoảng, bộ dáng rộn lên khiến cô cười nắc nẻ, mở thêm bia rót cho anh. “Thôi đi, cậu bỗng nhiên mang hoa tươi tới cầu hôn, tớ còn có thể lo lắng cậu có phải đang tính mang tớ đi bán không, cứ như vậy đi, cũng không có gì không tốt, không phải sao?”. Dứt lời, cô cầm lấy ly bia của mình, cụng vào ly anh, uống một hơi, chút buồn bực trong ngực cũng theo đó xua tan.
Dù sao lãng mạn này nọ, cũng không mài ra làm cơm ăn được.
Cố Hằng Chỉ ngược lại vô cùng mừng rỡ, anh cười ha ha, đem bia Từ
Minh Bồng rót cho anh một hơi uống cạn sạch, bọt bia còn dính ngoài mép, bỗng nhiên ngồi lại nghiêm chỉnh, khuôn mặt kiên nghị nam tính dễ nhìn
cũng đàn ông thêm vài phần, Từ Minh Bồng chấn động, còn chưa biết anh
định làm gì, chỉ thấy anh cúi đầu thật thấp trước mặt cô thi lễ — “Anh cũng vậy, về sau nhờ em chỉ giáo nhiều hơn”.
Vẻ nghiêm trang khó thấy được của anh làm Từ Minh Bồng vốn tưởng mình sẽ bật cười, nhưng cô không hề. Ngực bỗng thấy nóng len, giống như có
một dòng nước ấm chảy qua, cô tự hỏi chính mình, cô có bao giờ được
người đàn ông nào đặt trong lòng trân trọng như thế chưa?
Chưa từng.
Ánh mắt cô bỗng muốn nhòe đi, bởi vì cảm động, còn bởi một ít thứ
khác… Có lẽ mười lăm năm qua, cô cùng người đàn ông này đi qua năm tháng đã không uổng phí.
Cô lại nâng ly lên, áp chế cỗ rung động mãnh liệt trong lồng ngực. “Được rồi, uống đi, chúc chúng ta kết hôn vui vẻ khoái hoạt!”.
Cố Hằng Chỉ cười. “Chúc mừng!”.
Bọn họ kêu thêm bia.
Lúc trước ra ngoài xã hội làm việc, Từ Minh Bồng từng lôi kéo Cố Hằng Chỉ rèn luyện tửu lượng, biết uống đến đâu mới nên say, làm sao giả vờ
say không biết gì, nhưng người đàn ông trước mắt đây thật sự uống rất
dữ, một ly tiếp một ly không hề tiết chế, bia hay rượu cũng không nhằm
nhò, thân thể không dật dờ đổ xuống đất, nhưng khi rời quán rượu thì bắt đầu nói xàm.
Anh vẫn cười, Từ Minh Bồng chịu không được móc ví tính đài thọ tất cả, kết quả bị bàn tay nhũn ra của anh nắm lại.“Không, không được… Không thể để bà xã, hờ hờ, trả tiền… Anh, anh trả…”. Anh quờ quạng moi trong túi lấy thẻ tín dụng ra. “Ma, Master card, các anh tính đi?”.
Sao mà quẹt thẻ trong quán rượu nhỏ tí teo thế này? Nhưng nhân viên
cửa hàng nhìn ra anh đã say, đành phải cười khổ nhìn về phía Từ Minh
Bồng vẫn đang tỉnh táo, vẻ mặt cô cũng dở khóc dở cười, nhưng lười so đo với con ma men. “Được rồi, bà xã giúp ông xã trả tiền”. Sau đó đem tiền của mình bỏ lẫn với thẻ tín dụng giao cho quầy, lập tức cầm tờ giấy cùng bút đưa cho người đàn ông say khướt, nói. “Ông xã, ký tên”.
Cô luôn miệng ông xã bà xã, làm trong lòng Cố Hằng Chỉ nở đầy hoa,
anh tùy tay ký một chữ như gà bới, bỗng nhiên xoay người nói với toàn bộ khách trong quán rượu. “Tôi sắp kết hôn! Đây là bà xã của tôi!”.
Trời à! Từ Minh Bồng căn bản không nghĩ tới anh sẽ dùng chiêu này,
trong người sẵn có chất cồn nên nghe xong liền muốn bốc cháy toàn thân,
đỏ từ mang tai đến gót chân, khách nhân trong quán phần lớn cũng đã uống rượu, vừa nghe liền nâng ly lên, nhất tề chúc mừng. “Hay lắm! Chúc phúc hai người trăm năm hảo hợp!”. “Chúc mừng đại ca đại tẩu vĩnh dục bể tình!”.
“Cám ơn mọi người! Cám ơn mọi người!”.
“Đi thôi!”. Từ Minh Bồng sắp té xỉu, vội vàng kéo anh rời đi. Ô, cái quán rượu này, cô thật không còn dũng khí quay lại nữa!
Ra ngoài quán, không khí lạnh lẽo đầu xuân khiến cô không còn xấu hổ
nóng người lên nữa, cô cẩn thận ngắm nhìn người đang ông run rẩy trước
mắt, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi buồn cười quá không nhịn được, cũng bật
cười lớn.
Cố Hằng Chỉ đứng thẳng không xong đang đi phía trước chợt nghe thấy
tiếng cười thanh thúy của cô, quay đầu lại, đêm tối trên đường, đôi mắt
say lờ đờ của anh phản chiếu ánh đèn đường, như có lửa đang cháy trong
đó. Từ Minh Bồng ý thức được tầm mắt anh, tiếng cười nhỏ dần, đón ánh
nhìn chăm chú sáng rực như lửa cháy của anh. Đêm tháng ba mùa xuân, độ
ấm bốn phía hợp lòng người, cô bị anh nhìn chằm chằm cả người lại nóng
lên. Cô không hiểu, anh bị làm sao vậy?
Anh mở miệng. “Anh…”.
“Hửm?”.
“Anh…”. Miệng anh mấp máy môi, ngũ quan tuấn suất chớp mắt bỗng vặn vẹo. “Anh muốn nôn—”.
“Gì?”.
Chưa kịp phản ứng, anh đã ra cây xanh mọc ven đường, nôn ra hết.
Hình ảnh bi thảm lẫy lừng cô nhìn xem, thấy mây đen giăng trên đầu,
nhưng không ghét bỏ. Cố Hằng Chỉ nhiều năm làm việc nhưng tửu lượng
không hề cao, bình thường anh uống nhiều không biết tiết chế đến như
vậy, chỉ có hai loại tình huống – một là rất thương tâm, hai là cực kỳ
vui vẻ.
Mặc kệ là nguyên nhân thế nào, cô đều có thể hiểu. Từ Minh Bồng đuổi
theo anh đi nôn, đi vào cửa hàng tiện lợi mua nước khoáng, khăn ướt, chờ nôn hết ra, liền tiến đến lau miệng cho anh, sau đó đưa bình nước. “Súc miệng đi, cho dễ chịu, rồi uống một ít nước luôn”.
Cố Hằng Chỉ ngước mặt, tròng mắt đen tỏa sáng nhìn cô ẩn chứa một tia bất đắc dĩ và sủng nịch. Cô hành động dịu dàng gọn gàng, làm anh cảm
động sâu sắc. Đây không phải là lần đầu tiên cô chăm sóc anh uống rượu,
nhưng thân phận hai người hôm nay đã khác, không còn là bạn bè bình
thường nữa. Hiện tại, anh là vị hôn phu của cô, thái độ của cô thủy
chung không thay đổi, không vì thân phận biến đổi mà cư xử khác đi, cô
giống như một miếng bọt biển siêu thấm hút, dường như bất luận anh có bộ dáng gì, cô đều chấp nhận hấp thu.
Anh đón chai nước trong tay cô uống xong, thấy ấm người hơn, con
đường phía trước đi thẳng về nhà cô, con đường anh đã đi nhiều năm như
vậy rồi, cơ hồ tuần nào cũng đi, sớm quen thuộc với con ngõ này tường
tận. Từ Minh Bồng dìu anh, mùi hương ngọt ngào trên cổ cô thản nhiên tỏa ra, tràn ngập khứu giác đục ngầu vừa mới nôn rượu ra của anh.
Người đàn ông nào được một cô gái đỡ mình như vậy, khẳng định sẽ cảm
thấy mất mặt, nhưng Từ Minh Bồng lại khác, đức hạnh “thối nát” gì của
anh đã sớm bị cô nhìn thấy hết.
Còn nhớ rõ đó là năm trung học thứ hai, lần đầu tiên anh đánh nhau với người khác hàng thật giá thật, vì cô gái này…..
Kỳ thật khi đó, anh cũng rất thích cô.
Năm đầu trung học, cô từ miền Nam chuyển tới, mái tóc như một cậu
nhóc cùng nước da đen sạm, luôn bị người khác trêu chọc cười cợt. Cô
không hiểu mốt lưu hành là gì, mặc đồng phục tiêu chuẩn quê mùa, không
nữ sinh nào muốn kết bạn với cô, cô liền ngồi một mình ở chỗ mình,
thường thường ngắm ra ngoài cửa sổ, khóe miệng lâu lâu lại nhếch lên nổi bật trên làn da ngăm đen, như đang đắm chìm trong phát hiện gì đó của
bản thân ngoài khung cửa sổ đó.
Bạn học trong lớp xem cô là đứa ngốc, lời ra tiếng vào không ít, chỉ
có anh là người duy nhất tò mò dõi theo tầm mắt của cô, không ngờ bắt
gặp một đám mây chói sáng ánh mặt trời xuyên qua trên tầng không, đám
mây lập thể cảm giác như đưa tay ra sẽ với tới được, màu xanh biếc, theo gió trôi đi, cô thoải mái nhẹ nhàng nheo mắt lại, một cơn gió nhẹ thổi
đến, thổi bay chùm tóc lòa xòa che trước trán cô.
Anh thích nhìn cô.
Đó là một loại cảm giác phi thường bình tĩnh hợp lòng người, người
đàn ông trong thời kỳ trưởng thành đều cảm thấy thân thể mình như một
con thú hoang đang khao khát thứ gì đó, mỗi ngày đều kêu gào bất mãn.
Anh cũng vậy, nhưng cảm giác không thoải mái như lò lửa đè nặng này, chỉ cần nhìn cô, sẽ tự tan ra, giống như ngửi được quanh cô một luồng không khí tươi mát.
Năm thứ hai phân chia khoa, anh rõ ràng không giỏi khoa văn, lại ma
xui quỷ khiến thế nào nộp vào chung khoa với cô, hiện tại nghĩ lại… Thật là khờ.
Cố Hằng Chỉ bất giác bật cười, Từ Minh Bồng một bên không hiểu vì sao. “Anh không sao chứ?”. Nôn đến choáng váng mặt mày?
“Em còn nhớ lúc học năm thứ hai, anh đã đánh nhau một trận vì em không?”.
Anh bỗng dưng hỏi, cô sửng sốt, lập tức cười. “Làm chi a? Đột nhiên nói đến chuyện này, muốn em thưởng?”. Chuyện đã qua mấy trăm năm rồi, giờ còn nhắc tới cũng quá muộn rồi đi!
Cố Hằng Chỉ cười ha ha, Từ Minh Bồng năm nhất nhìn thật đen thui
giống dân chạy nạn, nhưng qua năm hai, tóc cô dài ra, da cũng nhả màu
trở lại trắng trẻo, chân tay gầy guộc, bao nhiêu nét nữ tính đều bộc lộ
ra, dù vẫn ăn mặc quần áo quê mùa, nhưng vị ngọt ngào của cô vẫn không
che giấu được.
Các cậu bạn cùng lớp ngày trước khinh thường cô đều thay đổi ánh mắt, không dưới một lần dùng đủ phương thức lôi kéo sự chú ý của cô, trong
đó chuyện làm anh tức giận nhất là có người cầm một phong thư tình, nét
chữ có chút giống của cô, chuyền tay cho cả lớp cùng đọc.
Đó là lần đầu tiên, anh nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Từ Minh Bồng đỏ lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, tức giận đến phát run. “Cái đó không phải tôi viết!”.
Cô bé tức giận tái mặt, bị nhiều người khinh bạc, Từ Minh Bồng tức
đến nỗi khóe mắt bắt đầu chảy nước mắt, nam sinh nhìn thấy cô khóc,
giống như sói hoang nhìn thấy thịt, chẳng những không im đi, ngược lại
còn chọc táo tợn hơn.“Ngươi thừa nhận đi! Ngươi thích Mỗ Mỗ đúng không?”.
“Không có!”. Cô cơ hồ hét lên.
“Ha ha, thích còn không thừa nhận? Từ Minh Bồng thích Mỗ Mỗ!”.
“Các cậu nói đủ chưa?”. Chơi bóng
giữa giờ xong, quay về liền gặp phải màn này, Cố Hằng Chỉ không biết sao muốn bốc hỏa, một phen xông về phía trước, giật phắt bức thư trên tay
cậu bạn kia, hừ một tiếng. “Làm ơn! Chữ xấu như vậy, Từ Minh
Bồng còn đại diện lớp chúng ta đi thi viết chữ đẹp, chữ này vừa nhìn đã
biết không phải cậu ấy viết!”.
“Cái này —”. Cậu bạn kia lập tức đỏ mặt đứng dậy, kiên trì mạnh miệng nói. “Ai biết có phải nó cố tình viết vậy hay không!”.
“Mày bị ngu ngốc hả? Con gái người ta muốn
viết thư tình tất nhiên sẽ cố gắng viết sao cho đẹp nhất, có ai cố ý
viết xấu không! Hơn nữa Mỗ Mỗ này… Mày không phải vừa mới bị Từ Minh
Bồng từ chối hai ngày trước sao? Tao còn thấy rõ ràng”.
“Mày!”. Cậu trai kia bị vạch mặt, tất cả các bạn trong lớp đều nhất tề nhìn về phía cậu ta.
Cố Hằng Chỉ ở tuổi này bộ dạng cường tráng hơn hẳn những nam sinh
khác, thêm tính cách sáng sủa, lại chơi bóng giỏi, thầy chủ nhiệm lại
thích anh, nên lời anh nói được tín nhiệm mười phần. Cậu bạn cùng lớp
mặt đỏ tai hồng, mặt mũi không biết nên giấu vào đâu. “Mày không được nói bừa!”.
Cố Hằng Chỉ nhíu mày. “Nói bừa? Tốt nhất là tao nói bừa! Tao nói cho mày biết, ở chỗ này đặt điều cho người ta, thằng nói bừa là mày mới đúng!”.
Cố Hằng Chỉ không kịp phản ứng, một quyền bay qua đánh thẳng lên mặt, cậu trai mười bảy tuổi đem hết công lực, mặt đỏ như Quan Công. Cố Hằng
Chỉ bị đấm một cái, cũng không ngồi không, lập tức ăn miếng trả miếng,
hai nam sinh đánh nhau trong lớp loạn một đoàn, dẫn tới giáo viên chủ
nhiệm, cuối cùng chẳng ai nhớ tới lá thư tình kia là thật hay giả, cũng
chẳng ai so đo chuyện đó nữa.
Chuyện này, Từ Minh Bồng vẫn nhớ rõ.
Khi đó hoảng sợ, cô đã quen bị người khác xa lánh, nhưng sự tình trầm trọng hơn thì cô không biết nên xử lý ra sao, Cố Hằng Chỉ xuất hiện đã
hóa giải quẫn cảnh của cô. Cô hại anh bị ghi vào sổ đen, lòng áy náy vô
cùng, anh lại khoác tay, vẻ mặt không sao cả nói. “Bất quá chỉ là một dòng chữ, học kỳ qua đi thì cũng biến mất, tớ và huấn luyện viên rất thân nhau, cậu không cần lo lắng!”.
Nhưng trên thực tế, vì bị ghi trong học bạ là đánh nhau, Cố Hằng Chỉ
đã bị ba anh phạt quỳ nguyên một đêm. Gia giáo nhà anh rất nghiêm khắc,
ba anh xuất thân nhà binh từ nhỏ đã dạy anh sống phải đàng hoàng minh
bạch, cái gì phong hoa tuyết nguyệt đều cấm tiệt, cho nên cảm tình của
anh với Từ Minh Bồng như thế nào, ba anh nhận ra ngay, không hề chấp
nhận. Từ nay về sau anh lại không muốn cô bị người khác bắt nạt, rõ ràng công bố trước lớp —
“Từ Minh Bồng này về sau chính là anh em của tôi, không nhìn
mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, bao nhiêu lần vào sổ đen tôi không sợ,
các người dám khi dễ bạn ấy, ta sẽ đánh cho một trận!”.
“Anh em” – hai chữ đơn giản đã bóp chết tâm tư mới chớm nở của cô nữ
sinh Từ Minh Bồng, tài có cao tới đâu cũng không thể nói được lòng mình
thì còn giữ làm chi, đành phải an ủi làm bạn cũng tốt. Thái độ dứt khoát của Cố Hằng Chỉ cũng làm cho những bạn học có thái độ ám muội trong lớp phải câm miệng, còn có người chạy tới hỏi anh. “Cái kia… Từ Minh Bồng có phải bạn gái cậu hay không? Nếu không phải, tớ có thể theo đuổi bạn ấy được không?”.
Cố Hằng Chỉ khi đó cảm thấy là lạ, nhưng không biết lạ ở nơi nào, suy nghĩ vài lý do cự tuyệt lại không thấy thích hợp, đành phải nói. “Được, cậu tự theo đuổi, nhưng tớ không giúp gì đâu đó”.
Hiện tại nghĩ lại, thật là… Aizzz!
“Anh về đây”.
“A?”.
Một chiếc taxi vừa vặn từ phía trước trờ tới, Cố Hằng Chỉ vẫy vẫy
tay, anh nhìn mặt Từ Minh Bồng bụng đầy nghi hoặc, gãi gãi đầu. “Kỳ thật, ngày xưa học trung học, anh đã rất thích em”.
“Cái gì?”. Mắt cô càng trố to hơn.
“Cứ vậy nhé”. Dứt lời, không biết anh muốn che giấu gì, vội vàng lên xe.
Vì thế Từ Minh Bồng một mình đứng đơ người trên đường với ánh đèn tỏa ra từ những căn nhà bốn phía, vẻ mặt ngạc nhiên, thẳng đến khi cô hậu
tri hậu giác ý thức được anh vừa nói gì. Cái gì kêu từ trung học đã
thích mình chứ? Khi đó, không phải anh ấy xem mình như anh em, không
phải sao?
Từ Minh Bồng mơ hồ, một đầu loạn lung tung, ngực bắt đầu vì câu “thổ
lộ” kia mà ẩn ẩn hồi hộp, lại không biết nói sao cho rõ tâm tình của
mình. Nếu thật muốn nói hết, năm đó trung học, cô cũng rất thích anh……
Vậy, hiện tại thì sao?
Hiện tại giữa bọn họ, là thứ tình cảm gì đây?
Bất luận thế nào, bọn họ đã xác định sẽ kết hôn.
♥
Ngày hôm sau, bọn họ báo cáo với ba mẹ hai bên, bà mẹ Lâm Hảo Vân cầm điện thoại nghe xong không dám tin. “Có lầm hay không? A, lúc trước đều khuyên hai đứa đến với nhau thử xem,
đều nói không cần, kết quả hiện tại lại muốn kết hôn….”.
“Aizz….”. Từ Minh Bồng cũng gãi gãi đầu mình. Đời người chính là khó đoán như vậy a!
Hai người quen biết mười lăm năm, ba mẹ hai bên đã sớm biết, hơn nữa
trong lúc ôn thi đại học còn thường xuyên lui tới nhà nhau cùng đọc
sách. Ba mẹ hai nhà vốn lo lắng con mình yêu sớm, ảnh hưởng đến việc
học, không ngờ bọn họ ở chung đều rất bình thường, chỉ nói chuyện bạn
bè, quan sát lâu dần ba mẹ hai người cũng an tâm, mặc cho bọn chúng trao đổi.
Chính là hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, tình cảm lâu ngày càng lúc
càng sâu đậm, mẹ hiền hai bên nguyên bản chuẩn bị ký làm thông gia, kết
quả hai đứa đều tự có người yêu, hại bọn họ tính toán bao nhiêu thứ,
mười lăm năm qua, bọn họ hy vọng lắm thất vọng nhiều, không nghĩ tới…
Nhưng mà Cố tiểu tử kia coi như rất được lòng “mẹ vợ”, phẩm chất con
người anh tuyệt không cần nói tới, vốn hy vọng hai đứa thành đôi, nay
tất nhiên càng không phản đối. Nhà họ Cố cũng tương tự, bác trai tính
cách cường ngạnh vẫn thích Từ Minh Bồng khách khí lại lễ phép, đương
nhiên không có ý kiến gì. Vì thế người nhà cả hai đều vui tươi hớn hở
hẹn ngày nào ra thảo luận chi tiết mọi việc, bước đầu tiên trong việc
kết hôn, coi như đã ổn định.
Nhà họ Từ là điển hình của gia đình Đài Loan lạc hậu, nhà họ Cố lại
theo đạo Thiên Chúa, hai nhà thỏa thuận ổn quyết định đám hỏi sẽ làm
theo cỗ lễ nhà gái yêu cầu, kết hôn thì theo ý nhà trai ở giáo đường.
Từ Minh Bồng vốn tưởng kết hôn giỏi lắm chỉ là thiết tiệc đãi khách,
cắt cái bánh, sau đó đi đăng ký, không nghĩ tới mấy việc lặt vặt thật
nhiều kinh khủng, chỉ một chuyện xem ngày lành tháng tốt không thôi, cô
còn tưởng đang sắp lễ làm giỗ ai…
“Ừm, ngày này, ngày này, mấy ngày này nè, đều là ngày lành”. Thầy tướng số phụ trách xem lịch hoàng đạo vòng vo, lấy bát tự (*ngày tháng năm sinh) hai người còn chưa đủ, còn muốn xem bát tự cha mẹ hai bên coi có hợp nhau
không. Cố Hằng Chỉ chẳng hiểu gì về mấy cái này, chỉ đứng bên gật gù cái đầu, nhưng thầy tướng số còn nói thêm. “Chỉ là….”.
“Dạ?”.
“Ngày này, nhà trai vượng, nhà gái suy”. Sau đó, lại chỉ vào một ngày khác. “Còn ngày này, nam nữ hai bên đại cát, nhưng khắc cha mẹ nhà trai”.
“Ách…”. Từ Minh Bồng và Cố Hằng
Chỉ liếc nhau, cứ nói rằng đám trẻ bây giờ không tin thầy tướng số,
nhưng nghe tới từ “khắc”, trong đáy lòng tổng cảm thấy bất kính với ba
mẹ. “Vẫn là xem ngày khác đi”.
“Ngày này đây đại cát, nhưng khi kết hôn nhà gái sẽ không may mắn”.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa — “Dựa vào đâu chứ!”. Cố Hằng Chỉ đập bàn, hai người đi ra khỏi chỗ thầy tướng số, anh chịu không nổi nữa. “Có lầm không? Chẳng qua là xem cái ngày, xem sao mà ngày nào kết hôn cũng không may mắn! Chúng ta mặc kệ được không?”.
Từ Minh Bồng cũng có chút không vui, vừa mới bị giảng là khắc ba khắc mẹ xong, chẳng lẽ bọn họ muốn kết hôn còn phải đeo trên lưng áp lực hòa bình thế giới sao?
“Để em về nói mẹ, xem có thể đổi chỗ khác được không”. Về phần không quan tâm tới ngày giờ thì không có khả năng, đó là thói
quen truyền thống của nhà cô. Aizz, cô muốn chọn luôn cái ngày xui xẻo
gì gì đó lắm, nhưng sợ mẹ già biết được khẳng định sẽ mắng con gái là hư đốn, còn chưa gả ra ngoài đã nghĩ vượng cho nhà chồng…
Cô nghĩ nghĩ bất giác đỏ mặt lên. Hai chữ “nhà chồng” làm cô cảm thấy thật mình sắp gả cho người đàn ông này.
Trời tháng tư, chưa vào hạ, ánh nắng sau buổi trưa thật đẹp lòng
người, anh thân hình cao lớn song vai cùng cô, lúc này Từ Minh Bồng mới
hậu tri hậu giác ý thức được, chẳng bao lâu sau nữa, cô và anh sẽ cùng
bước chung một con đường. Cô nhỏ gầy, đi đường rất chậm, những người bạn trai cũ đều phải cố ý hãm tốc độ lại mới có thể cùng đi với cô. Nhưng
cùng anh, cô cơ hồ nghĩ không ra bọn họ lúc nào có trường hợp người bước trước kẻ theo sau, giống như rất tự nhiên, hai người đi bên cạnh nhau,
hơn nữa, anh luôn là người đi phía đường cái, để cô ở phía trong lề.
Một dòng nước ấm từ mắt chảy xuống, lan tràn trong lồng ngực, khiến
cô theo bản năng vươn tay, cầm lấy tay người đàn ông bên cạnh. Cố Hằng
Chỉ sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, từ góc độ anh đứng có thể nhìn thấy đôi
mi cong vút kiều diễm của cô, còn có hai gò má ửng hồng, anh cảm nhận
được nhịp đập xúc cảm êm dịu nơi cô, cô gái thành thật với mình đã mười
lăm năm, sau này cô chính là vợ anh…..
Anh cũng đưa tay nắm chặt lấy tay cô, an tâm trong lòng, như khi còn
trẻ, cô có thể mang lại cho anh cảm giác bình tĩnh yên vui, bực mình vì
bị thầy tướng số “rủa” lập tức theo gió tan đi, anh thư thái rất nhiều,
hỏi cô. “Chờ một chút, chúng ta muốn đi đâu?”.
Hôm nay hai người bọn họ cố ý xin phép ra ngoài đặt mua đồ chuẩn bị
cho lễ cưới, cả hai đều ngại phức tạp, nhưng vẫn thuận theo ba mẹ hai
bên. Từ Minh Bồng lấy tờ giấy trong túi ra. “Đợi chút nha, em xem xem, phải đi mua mười hai lễ vật”.
Bình thường theo trình tự đính hôn truyền thống, nam nữ hai bên phải
chuẩn bị từ sáu đến mười hai món quà tặng cho đối phương, là quần áo để
mặc. Từ Minh Bồng đối với ăn mặc không quá chú ý, Cố Hằng Chỉ muốn nhân
cơ hội này, ăn diện cho cô từ đầu đến chân một phen.
Anh kéo cô đến công ty bách hóa, mặc kệ chính mình, coi trọng những
thứ mua cho cô đã, mua hết quỹ A đến quỹ B, tính tiền liên tục làm Từ
Minh Bồng hết hồn, liền ngăn cản. “Chỉ là hình thức, có tất yếu mua đồ tốt vậy không?”.
“Tiền nào của nấy, em xem, vải này chất
lượng rất tốt, em mặc cũng thoải mái, huống hồ dù là quần áo mặc cho lễ
đính hôn nhưng cũng nên dùng được lâu một chút, mua đồ dỏm dỏm, em không biết rất rủi ro đó?”. Cố Hằng Chỉ khéo nói một hồi, cuối cùng làm cô không phản bác được câu nào. “Hơn nữa em cũng phải mua cho anh, không phải sao?”.
Từ Minh Bồng cười một tiếng. “Được được được, em nghe ông giám đốc nghiệp vụ, hết thảy đều nghe anh, được chưa nào?”.
Anh cười đắc ý, nói như vậy thôi, nhưng khi cô chọn cho anh cái gì,
anh đều đem bỏ hết mớ đồ đắt tiền qua một bên — không thích, không cần,
anh có rồi… Từ chối một hồi gân xanh nổi đầy mặt cô, Từ Minh Bồng chịu
không nổi. “Mua đồ cho em nghe lời anh, mua đồ cho anh phải nghe lời em! Hiện tại bắt đầu, im lặng!”.
Cô nhìn mảnh mai vậy thôi, nhưng khi cáu lên, cũng rất đáng sợ, cái này Cố Hằng Chỉ không dám đụng tới a, chỉ cúi chào. “Tuân mệnh, bà xã đại nhân!”.
Từ Minh Bồng lườm anh một cái, hai người chọn đồ từ chiều tới tận
tối, kết quả chỉ mua được một nửa, mang theo túi lớn túi nhỏ tìm một
gian nhà ăn nho nhỏ yên tĩnh dùng bữa tối. Ăn no nê, cô thở dài. “Trước kia nghe người ta nói kết hôn liền kết hôn, giống như rất đơn giản, hóa ra lại phải làm nhiều chuyện phức tạp như vậy, phiền toái muốn chết”.
Hơn nữa mới hôm nay thôi nha, ngày kế tiếp lo tiệc đính hôn, còn phải chọn nhà hàng, thử món ăn, chọn bánh cưới, thử áo cưới, quyết định kiểu dáng thiệp cưới…. Thậm chí còn phải đi chụp ảnh cưới! Người nhà hai bên đều nghiêm khắc cẩn thận, trình tự này một cái cũng không thể lược bỏ,
cô nghĩ tới đó đầu bắt đầu ong ong đau nhức.
“Nếu mà so sánh, ly hôn còn đơn giản hơn”. Cũng chẳng cần xem ngày giờ gì.
“Phi phi phi!”. Cố Hằng Chỉ thiếu chút nữa sặc nước, kháng nghị. “Nào có ai còn chưa kết hôn đã tính tới chuyện ly hôn!”.
“Cũng đúng ha”. Cô cười ha ha, vừa nghĩ đến phiền toái đó, cô bỗng nhiên cảm thấy kiên định, cho dù là
thật yêu nhau mà kết hôn với nhau đi nữa thì tiến tới hôn nhân phải làm
sao? Nhiều hạng mục công việc vụn vặt như vậy, đủ để hai người yêu nhau
cãi nhau ầm ỹ lên, ngay cả quan hệ bình tĩnh ổn định như bọn họ còn lời
qua tiếng lại đôi chút, cũng khó trách nhiều người vì chuyện kết hôn mà
chia tay nhau như vậy.
Mạc Vi Á nói đúng, tình cảm người thân, tình cảm bạn bè quả thật đáng tin cậy hơn so với tình yêu, huống chi đổi góc độ nhìn nhận, bọn họ đâu phải hoàn toàn không thương nhau, chính là khi còn trẻ con không hiểu
chuyện nên bỏ lỡ, sau đó yêu người khác, tiếp theo lại chia tay, một lần nữa trở về đời sống lẻ loi một mình…. Cô nghĩ đến lời anh nói lần
trước, cảm thấy đủ rồi, mặc kệ bọn họ hiện tại kết hôn vì thứ gì, quan
trọng là, trong đáy lòng đều có nhau tồn tại.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta —”.
“Hằng Chỉ?”.
Một giọng nữ đột nhiên vang lên từ phía sau, Từ Minh Bồng thấy vẻ mặt người đàn ông đối diện có điểm ngoài ý muốn nhìn thẳng phía sau cô. “Tâm Nghiên?”.
Vừa nghe thấy tên này Từ Minh Bồng đã hiểu, đúng là oan gia ngõ hẹp,
đó là bạn gái trước “có Lady thì không có em” của Cố Hằng Chỉ. Cô ta đi
lên trước, Từ Minh Bồng nhìn, khóe miệng bất giác giật giật, thật đúng
là… Quá khéo.
Cô không quen biết bạn gái cũ của Cố Hằng Chỉ, nhưng ít nhất cũng
từng gặp mặt qua mấy lần, thứ nhất vì sau khi anh quen cô ta không lâu,
dẫn cô ta theo đến hẹn đi ăn cùng cô, thuận tiện giới thiệu, đóng dấu
ISO lưu hành. “Đây là Từ Minh Bồng, bạn thân của anh, tụi
anh biết nhau đã mười lăm năm, so với anh em còn thân thiết hơn. Cho nên làm ơn, trăm ngàn lần không cần hoài nghi anh cùng cô ấy có gì với nhau —”.
Mà hiện tại, hai kẻ lúc trước khăng khăng tình cảm sạch sẽ như anh em, giờ chuẩn bị kết hôn.
“Đã lâu không thấy”. Từ Minh Bồng cười với cô gái
kia, ngầm dùng sức giao ánh mắt với Cố Hằng Chỉ – lão gia, ngài trăm
ngàn lần đừng có nói lung tung a!
Đáng tiếc, Cố “lão gia” đang chìm đắm trong cảnh gặp lại tình cũ, hoàn toàn không nhận ra ám chỉ của cô.
Đừng nói là anh định chia xẻ “tin vui” của bọn họ với bạn gái cũ, để
chứng minh mình đã sớm bye bye cái quá khứ với cô nàng kia đi?
Đơn giản quá!
“Thật là khéo, hai người đi dạo phố sao?”. Trần Tâm Nghiên nhìn túi nhỏ túi lớn của bọn họ dưới chân.
Từ Minh Bồng đang muốn gật đầu nói ‘đúng’, Cố Hằng Chỉ lại cười sáng chói. “Đúng vậy, tụi anh sắp kết hôn, nên ra mua một số đồ dùng thiết yếu”.
Trời ơi là trời!
Không chỉ Trần Tâm Nghiên trợn tròn mắt, trong lòng Từ Minh Bồng cũng trào lên một cảm xúc mãnh liệt muốn bóp chết người đàn ông này. Lão gia ơi lão gia, anh không phải giám đốc nghiệp vụ sao? Làm sao công phu
nhìn mặt người lại kém như vậy a a a a—
“Hai người… Sắp kết hôn?”.
“Đúng vậy”. Cố Hằng Chỉ đương
nhiên không ngu xuẩn đến mức nói sẽ đưa thiệp mời cho bạn gái cũ, nhưng
anh cũng không muốn làm Từ Minh Bồng nghĩ mình cố ý giấu diếm chuyện
này, sợ cô nghĩ nhiều.
Không, cô không nghĩ nhiều chút nào cả. Từ Minh Bồng nội tâm âm thầm
niệm A di đà Phật, cầu cho vị Trần tiểu thư này nhanh nhanh rời đi đi,
nhưng hôm nay thần may mắn không đứng về phía cô.
Biểu tình trên mặt Trần Tâm Nghiên lập tức biến đổi, xả ra một cái cười lạnh. “Phải không? Thật chúc mừng hai người! Lúc trước còn bày đặt thề son sắt là
anh em tốt, xoay người đã nói là sắp kết hôn, tình cảm giữa hai người,
thật sự là rất “tốt” đó… Từ tiểu thư, đợi đến giờ phút này, thật không
dễ dàng phải không?”.
“Cô —”. Cố Hằng Chỉ sa sầm nét
mặt, ý cô ta là Từ Minh Bồng đã làm chuyện ám muội gì với anh trong lúc
anh và cô ta kết giao người yêu.
Trần Tâm Nghiên phẩy tay, hừ một tiếng. “Cũng đúng thôi, tôi còn tưởng anh so con mèo với bạn gái anh quan trọng hơn? Hóa ra chỉ là cái cớ…”.
Từ Minh Bồng không hề vui. Chuyện hai người họ vì con mèo mà chia
tay, cô vốn không muốn phát biểu nhiều, dù sao cô cũng không phải đương
sự, nhưng hiện tại, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa. “Trần tiểu thư, Lady là con mèo Hằng Chỉ nuôi đã mười năm, nếu nói thật thì
nó là ‘bà cả’, còn cô chỉ là ‘tiểu thiếp’ thôi, tiểu thiếp muốn bức
người ta đuổi vợ chính đi cũng phải xem mình có quyền không, huống chi
cô còn nói ‘đó chỉ là con mèo’, cô là con người toàn thân đầy đủ tay
chân mà đi ghen với con mèo, không biết ngây thơ hay ngốc nghếch nữa
đây?”.
Dứt lời, cô nháy mắt bảo Cố Hằng Chỉ rời đi thôi, anh còn muốn nói gì đó, lại bị Từ Minh Bồng ngăn lại. “Về phần tôi, tôi cam đoan trong lúc hai người kết giao, không hề làm
chuyện gì có lỗi với trời đất như lời cô nói, tin hay không tùy cô… Tóm
lại, cô nghĩ sao cho bản thân vui vẻ là tốt rồi”.
Hai người không hề quan tâm tới Trần Tâm Nghiên sắc mặt trắng bệch,
mang theo túi đồ vừa mua bước ra ngoài, Cố Hằng Chỉ ban nãy bị cô ngăn
lại lên tiếng, thực bất mãn. “Tâm Nghiên cô ấy hiểu lầm, vì sao em không cho anh nói?”.
Từ Minh Bồng liếc một cái xem thường. “Nói
gì bây giờ? Cứ mặc kệ cô ấy có tin hay không, cho dù cô ấy tin thì có
thưởng cho anh cái gì không? Anh cũng không muốn làm bạn với cô ta nữa,
cô ấy nghĩ cái gì là chuyện của cô ấy, em —”.
Cố Hằng Chỉ nhíu mày. “Muốn cô ấy hiểu lầm?”.
“Em tức chết rồi!”. Từ Minh Bồng dậm chân, xoay người trừng Cố Hằng Chỉ liếc một cái. “Anh sao không nhìn ám hiệu em nháy mắt chứ!”.
Cố Hằng Chỉ đầu tiên sửng sốt vì phản ứng của cô, tiện đà cười ha ha.
Từ Minh Bồng đá anh một cái. “Cười cái gì mà cười! Có muốn em cho anh quỳ trong góc tường cho tỉnh lại không!”.
“Ha ha… Đau!”. Anh ai ai kêu lên, ngũ quan đoan trang ngay thẳng vì đau mà nhăn lại. “Lúc trước khi kết giao cô ta không như vậy, hơn nữa chẳng phải em cũng nói cô ấy rất tốt sao?”
“Em thu hồi câu đó!”. Cô tức giận
nha, không nghỉ tới loại người mềm mỏng thích đọc tiểu thuyết tình cảm
như cô ta cũng có vẻ mặt ghê gớm, đi tra khảo sự tồn tại của bạn gái bạn trai cũ như thế, làm sao lại không biết trời cao biển rộng như vậy? Có
gì bất mãn phải nói ra, không tính sổ làm sao gọi là anh hùng hảo hán
được? Hơn nữa chọn hồng ăn phải chọn hồng mềm*, cô ta dám khi dễ cô, dám nói cô là kẻ thứ ba. “Cô còn không biết đời này tôi hận nhất là đàn ông bắt cá hai tay!”.
(* ý nói : chọn người để bắt nạt cũng phải chọn người dễ bắt nạt chứ, tưởng chị Từ nhà ta hiền sao? *hê hê*)
Cố Hằng Chỉ sửng sốt, ý định ban đầu cười những lời cô nói cũng tiêu
tán, có vẻ vết thương lòng ngày xưa của cô vẫn còn đau lắm. Thì ra, mặc
dù ở ngoài cô nhìn rất tốt, nhưng nỗi đau bị người khác phản bội vẫn còn trong trí nhớ của cô, hơn nữa trước khi chuyển đến Đài Bắc học trung
học, cô vẫn sống ở nông thôn, bóng ma bị phản bội đã khiến cô đối với
đàn ông không cảm thấy an toàn.
Cho nên năm năm nay, cô chưa từng kết giao với người đàn ông nào khác, phí mất một đoạn tuổi thanh xuân.
Anh nắm chặt tay thành quyền, bắt đầu hận chính mình năm đó không bảo vệ tốt cho cô, làm cô bị tổn thương. Cái tên vương bát đản kia…. Anh
thề sau này gặp một lần đánh một lần, đánh cho hắn chết luôn!
“Rồi”. Từ Minh Bồng phát tiết xong, cả người bình
tĩnh rất nhiều. Cô không hy vọng xô xát với bạn gái trước của anh, vốn
tính đã quen chịu đựng, nhưng vừa rồi đụng đến Lady nên cô mới phát hỏa, mà nghĩ lại, cô thật không tưởng tượng được người yêu cũ của Cố Hằng
Chỉ vì cô mà trở mặt với anh, cho nên thấy hơi áy náy. Cô thở hắt ra,
nói. “Chúng ta đi thôi”.
“Đi đâu?”.
Từ Minh Bồng liếc anh một cái, tiếp theo nở nụ cười. “Nhà anh, em muốn gặp Lady, thuận tiện đáp tạ nó hậu hĩnh —”.