Tất cả mọi người biết hắn bình thường không uống rượu, hôm nay cũng là cực kỳ vui mới có thể uống nhiều như vậy, xem chừng hắn đã say, liền sai người đưa bọn họ trở về ký túc xá. Trần Du đưa bọn hắn tới dưới lầu, sau vẻ mặt mập mờ, "Chị dâu, chị đỡ đoàn trưởng lên đi, em đi về trước đây!"
Cô cười đáp tạ, dìu anh lên lầu. Uống rượu say, nửa người Chung Soái dựa hẳn trên người cô, dọc theo đường đi còn không chịu ngừng nghỉ, bàn tay ôm hông cô, trái một câu bà xã phải một câu bà xã, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
Tốn hết sức lực mới đem được anh an trí ở trên ghế sofa, Tiếu Tử Hàm đi vào nhà bếp rót nước ra đưa cho anh, "Uống nước đi!"
Anh nhận lấy uống sạch, "Cám ơn bà xã!"
"Em đỡ anh vào phòng ngủ nào!"
"Không cần, anh muốn đi tắm rửa trước, nếu không bà xã chê anh thối thối!"
Biểu tình trẻ con của anh khiến cô phì cười, liền kéo anh đi vào phòng ngủ, dọc đường đi vừa dỗ lại lừa, "Say rượu tắm đối với tim không tốt, hôm nay em không ngại anh thối!"
Thật vất vả nâng anh lên giường, cô đang muốn đi, ai ngờ bị anh dùng lực kéo tới, té ở trên người.
"A!" Cô lên tiếng kinh hô.
"Bà xã. Em phải chứng minh cho anh thấy, em không ghét bỏ anh thối!" Anh thấp giọng tuyên bố.
"Chứng minh như thế nào?" Cô tức giận hỏi.
"Như vậy. . . . . ." Hai tay anh đặt xuống đôi mông căng đầy của cô, cách lớp quần, người anh em của anh đang chĩa vào bụng của cô.
Tiếu Tử Hàm phát hiện, Chung đoàn trưởng giờ phút này nói chuyện tương đối lưu loát, trong mắt sáng lấp lánh, nào có một tia say rượu.
Cô không để ý tới ám hiệu của anh, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng lại bị hai cánh tay cường tráng vững vàng cố định, "Đừng động!"
Cô cố chống thân thể lên, nhìn chằm chằm vào trong cặp mắt anh, bên trong chứa đựng dục vọng, cô dĩ nhiên hiểu cái ánh mắt này hàm nghĩa gì, chỉ là. . . . . . Chỉ là bọn họ buổi sáng không phải mới vừa đã làm, thường xuyên như vậy hình như không tốt lắm đâu?
"Chung Soái. . . . . ." Cô còn kịp nói ra sự lo lắng của mình, đầu liền bị đè xuống, đôi môi dán chặt trên môi mỏng nóng bỏng.
Chung Soái lật người đè cô ở dưới thân, bàn tay luồn vào mái tóc dài của cô, đầu lưỡi bá đạo tấn công mạnh vào trong miệng của cô.
Hơi thở phái nam mãnh liệt xen lẫn mùi rượu phả vào, nâng lên lửa cháy y hệt xúc cảm đêm qua cùng trí nhớ sáng nay, hơi thở của anh nóng bỏng, anh cuồng nhiệt ngắm nhìn cô đưa đến toàn thân cô đều nóng, thân mình nhũn ra, hấp dẫn cô, cô không tự chủ được bắt đầu đáp lại.
Quần áo trên người dưới những cái hôn kịch liệt đã bị lột ra, Chung Soái nhìn chăm chú vào má phấn hồng đào của cô, cùng với môi bị hôn đỏ thắm, đôi mắt thâm u bừa bãi lướt khắp người cô, phát hiện món đồ lót gợi cảm màu tím hắn vô cùng yêu thích thì cơ thể càng thêm cháy bỏng. Tiếng gầm nhẹ bật ra nơi cổ họng, dục vọng rốt cuộc vỡ đê, anh cúi đầu lần nữa, cắn vật mê người trước mắt, nhẹ gặm tuyết trắng đẫy đà giờ đã đỏ tươi, bàn tay dọc theo đẩy ra quần lót, nhẹ nhàng tách ra hoa huyệt của cô, ngón giữa thăm dò vào.
"Không cần. . ." Trên dưới hai điểm mẫn cảm đều bị tập kích, khiến cô phát ra tiếng kêu kháng nghị, toàn thân phát run, ngón tay nắm chặt mái tóc ngắn của anh.
"Bà xã, em ướt rồi!" Anh nói nhỏ, hơi thở thổi vào tóc của cô.
Cô bị anh nói trắng trợn như thế, mắc cỡ nói không ra lời, nghiêng đầu sang chỗ khác, vùi đầu vào trong gối, nhưng Chung Soái cũng không buông tha, cắn vành tai của cô, tiếp tục trêu, "Bà xã, của em thật chặt, thật mềm... Bà xã, em cắn chặt như vậy anh không nhúc nhích được..." Cô xấu hổ không chịu nổi, chỉ đành phải ưỡn cong người, kéo đầu của anh qua, chận lại những lời nói xấu hổ kia!
"Bà xã, em dụ dỗ anh!" Hắn thấp giọng chỉ trích, một tay cởi quần, thân thể bền chắc xâm nhập giữa hai chân cô, phân thân cứng rắn như bàn ủi đè xuống dục vọng, chống đỡ vào cô trơn mềm.
"A!" Vật cứng xâm lấn mang tới cảm giác mãnh liệt phong phú làm cho cô không nhịn được phát ra tiếng.
Chung Soái xấu xa cười một tiếng, kéo hai chân của cô vòng bên hông, thật sâu thẳng tiến, đâm sâu và mạnh mẽ, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ khàn đục.
Mãnh liệt va chạm nhau làm cô sợ sẽ bị đụng bay ra ngoài, buộc phải nắm chặt hai cánh tay rắn chắc của anh, uốn éo người tránh né sức lực của anh, nhưng không nghĩ động tác này đưa tới phía dưới co rúc lại, xoắn đến mức Chung Soái cứ mãi xuýt xoa liên tục.
"Thật là một yêu tinh!" Anh ổn định eo nhỏ của cô, bất động chôn ở chỗ sâu, chỉ sợ hơi chút động sẽ phải nộp vũ khí đầu hàng, chờ xương sống tê dại qua đi, anh mới dùng sức tiến lên trên, ai ngờ đụng phải tử cung cô, đưa đến cô duyên dáng kêu to, "Không cần. . . . . . Nơi đó. . . . . ."
"Nơi nào? Nơi này sao?" Anh cười xấu xa, xem chừng chỗ đó là điểm hưng phấn của cô, cố ý giảm bớt sức lực cùng tốc độ, vẻn vẹn chống đỡ ở nơi nào đó, từ từ ma sát, bức bách cô ưỡng cong người, thét chói tai.
"Chung Soái, không cần, nơi đó. . . . . . Thật khó chịu. . . . . ." Tiếu Tử Hàm hấp một ngụm khí, cảm giác mình sẽ chết, đau chết, tê dại chết, còn có quẫn bách mà chết —— cô thế nhưng muốn đến nhà vệ sinh!
"Ngoan, gọi tên anh." Cảm thấy hoa huyệt cô thường xuyên co rúc lại, anh biết anh đã tìm được đúng chỗ.
"Ông xã. . . . . ." Cô bị giày vò phải đầu hàng, phát ra âm thanh kiều mỵ, cảm thụ vật đang trong cơ thể.
"Ngoan, kêu một tiếng nữa. . . . . . Kêu một tiếng nữa." Nghe cô gọi, Chung Soái tựa hồ được thêm thuốc trợ tình, cũng không chịu được nữa ngọn lửa dục vọng tăng cao, nâng lên mông của cô, điên cuồng luật động, cực kỳ điên cuồng.
Sau đó chứng minh lời Chung đoàn trưởng nói không thể tin, cô đâu chỉ kêu một tiếng, cô là kêu suốt cả đêm a! Cho đến khi cô khóc cầu xin tha thứ, nam nhân trên người mới không cam lòng thả ra nhiệt tình. Cực kỳ mệt mỏi, cô bị ôm đi tắm, ai biết ở trong phòng tắm, cô lại bị nhấn trên tường làm thêm một lần, lúc đi ra ngay cở thở cũng không có hơi sức, ôm chăn ngủ thật say, nhưng rạng sáng lại bị lay tỉnh lần nữa, mãi cho đến ngày đêm không rõ mới ngưng chiến, bị ôm ở trong lòng anh ngủ mê man.
Một đêm này cô cuối cùng hiểu như thế nào cả đêm N lần, một đêm này anh rốt cuộc thể nghiệm được cái gì là tiêu hồn.
——————————————
Tiếu Tử Hàm là bị đói tỉnh, khi tỉnh lại trên giường chỉ có một mình cô, cô đưa tay sờ điện thoại di động để đầu giường, hai giờ rưỡi? Cô đã ở trên giường suốt một ngày một đêm!
Quần áo bị tháo ra lúc động tình giờ đã xếp chỉnh tề trên ghế, cô lấy mặc vào, giơ tay nhấc chân cũng kéo ra một trận đau nhức, đủ thấy cô có ra sức chứng minh mình không ngại hắn thối!
Lúc đánh răng liếc thấy trong thùng rác là ly thủy tinh bể nát, đó là lúc cô bị chống đỡ ở trên tường vận động quá mức kịch liệt, sẩy chân đá rơi xuống, vừa nghĩ tới bọn họ lại ở phòng tắm làm ra chuyện mắc cỡ như thế, mặt cô liền đỏ tới mang tai.
Tắm rửa thay đồ xong, cô mang theo gương mặt đỏ hồng ra ngoài, trong phòng khách cũng không có bóng dáng Chung Soái, trên bàn ăn để hộp giữ ấm, phía dưới đè ép một tờ giấy, "Bà xã, anh có việc trong đoàn, trong hộp có cháo, em chịu khó lót bụng trước." Chữ to mạnh mẽ mà có lực, nhìn một cái cũng biết đã luyện qua.
Cô đem tờ giấy cất vào trong túi, miệng mang nụ cười đến phòng bếp lấy ra cái muỗng. Trong hộp là hương vị cháo khoai lang ngọt ngào ấm áp, cô vèo vèo ăn hết. Đừng cười cô ăn như hổ đói, chuyên gia ai ai nói, M/L lần thứ nhất tương đương tiêu hao thể lực chạy 1500M, cô tối hôm qua tiêu hao nhiều như vậy, phải cấp bách tu bồi bổ!
Ông bà nói đúng, người là sắt cơm là thiết, sau khi lấp đầy bụng Tiếu Tử Hàm rốt cuộc có hơi sức. Thấy Chung Soái còn chưa có trở lại, cô quyết định làm người vợ đảm đang, vì vậy xắn tay áo đến ban công giặt quần áo của hai ngày nay, giặt đến quần lót hắn thì trong đầu cùng phát hình ra hình ảnh giống như nhau, biến đổi góc độ chợt hiện ra hình ảnh người nào đó vận sức chờ phát động, cô dùng sức lắc đầu vứt bỏ những hình ảnh ái muội đó!
Giặt quần áo xong, cô lại dùng nước xã lau dọn nhà cửa, nghiễm nhiên có tiêu chuẩn một người vợ gương mẫu. . . . .
Chung Soái vừa mở cửa liền trông thấy trong phòng khách bóng dáng nho nhỏ ngâm nga ca khúc, vui sướng lau chùi, tóc dài bị tùy ý quấn thành búi tóc buộc ở sau ót, áo lông cừu màu xám thẫm, cổ tròn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trên cổ thon dài trắng nõn nhàn nhạt dấu hôn ứ đọng, thân quần jean bao lấy mông nhỏ, anh nhìn từng chi tiết, không khỏi nghĩ đến xúc cảm khi ôm cô, lại phát hiện đũng quần căng thật chặt.
Anh đường đường là Thượng tá, cũng không phải chưa từng nhìn qua phụ nữ, vậy mà cứ nhìn vợ mình liền nổi lên phản ứng sinh lý, nếu chuyện này truyền đi còn không bị đám người kia trong sư đoàn cười nhạo?
"Ah, anh về rồi?" Tiếu Tử Hàm quay người lại liền nhìn đến Chung Soái nhíu lại chân mày đang làm thần giữ cửa.
"Ừ, về rồi." Anh kín đáo kéo kéo quần, ân thanh căng lên cổ họng, ba chân bốn cẳng đi lên nhận lấy cây lau nhà, vùi đầu lau dọn!
Tiếu Tử Hàm cũng không khách khí với anh, đứng ở một bên nhìn anh làm việc, một hồi lâu mới nhớ tới có chuyện nói với anh, "Cái đó. . ." Cô chu chu mỏ, suy nghĩ rốt cuộc nên gọi anh như thế nào, cuối cùng vẫn là kêu một tiếng"Chung Soái"!
"Làm sao rồi?"
"Em định là ngồi xe tối trở về."
Anh ngừng công việc trên tay, "Anh cho là em sẽ ở thêm hai ngày!"
Nhìn vẻ mặt mất mác của anh, Tiếu Tử Hàm đột nhiên sinh ra áy náy, "Em không có xin nghỉ!"
"Cũng chưa kịp cùng em đi dạo một chút!" Anh uyển chuyển giữ lại.
"Không có chuyện gì, còn không cứ như vậy, về sau có là cơ hội. Cuối năm, công việc cũng nhiều!"
"Cũng được. Mua vé lúc mấy giờ, anh cho xe đưa em đi."
"Buổi chiều điện thoại dự định mua vé giường nằm, mười giờ rưỡi đêm, về đến nhà vừa lúc sáng sớm."
"Nha. . . . . . Vậy cứ để đó, anh dẫn em đi ăn cơm trước."
"Thời gian vẫn còn sớm, nếu không đi chợ mua chút thịt cùng rau hẹ đi, em làm há cảo để tủ lạnh, anh có thể ăn bất cứ lúc nào." Cô nhớ tới ngày thứ nhất nấu cho anh ăn, anh ăn đến ngon lành, có chút đau lòng, nên đã tính toán chuẩn bị nhiều món cho anh.
Chung Soái bĩu môi, "Không cần, anh lười phải vào bếp, hai ngày tới lại phải đi làm nhiệm vụ, một tháng sau mới trở về."
Tiếu Tử Hàm nhìn anh, thấy giống như không được vui, đây là đang tức cái gì? Thôi, nếu Chung đoàn trưởng không cảm kích, cô cũng lười phải hầu hạ, buồn bực vào trong phòng ngủ dọn dẹp hành lý, nói đi là đi.
Trần Dụ lái xe tới đây, thấy mặt cô không tốt, "Chị dâu phải đi?"
"Ừ, đơn vị còn có việc!"
"Chuyện gì vội vã như vậy, muộn hai ngày cũng không được sao, đoàn trưởng hai ngày nữa cũng đi ra ngoài, chị đợi đến khi đó hãy đi." Trần Du chưa từ bỏ ý định khuyên.
Cô khó xử nhìn Chung Soái một chút, còn chưa kịp nói chuyện, ngược lại anh đã mở miệng trước, "Được rồi, đưa chìa khóa cho tôi, tự tôi lái xe đi."
Bọn họ ở thành phố ăn xong bữa cơm, nhìn thời gian vẫn còn sớm, Chung Soái lại lừa gạt đến siêu thị mua cho cô chút trái cây cùng sữa chua. Đến trạm xe lửa thì cô lo lắng không kịp xe, khách khí nói một câu rồi tự mình đi vào, chọc cho mặt của anh càng thối hơn, liền cho xe vào bãi đậu, xuống xe dắt tay của cô đi về hướng phòng đợi. Anh tức giận, trên tay không có nặng nhẹ, làm đau cổ tay cô.
Tiếu Tử Hàm khổ sở hừ nhẹ không có tránh được lỗ tai bén nhạy của anh, Chung Soái quay đầu, nhìn chằm chằm cổ tay cô liền hiểu được, vội vàng buông tay ra, nhưng trên cổ tay trắng noãn đã sớm lưu lại một vòng hồng hồng, anh vừa tự trách lại vừa đau lòng, ngón tay khẽ vuốt dấu đỏ, "Đau không? Thật xin lỗi, anh không phải cố ý!"
Tiếu Tử Hàm vốn cũng giận anh bá đạo vô lý, nhưng nhìn thấy cặp mắt đen kia bao hàm sự đau lòng, cũng chợt hiểu Chung đoàn trưởng đây là không muốn cô đi a!
Thật đúng là tên khó chịu!
Cô lắc đầu một cái, rung động trong lòng, "Lúc đi em không có xin nghỉ, tiền trảm hậu tấu như vậy không thỏa đáng. Hơn nữa cuối năm, rất nhiều công việc đều chờ đợi làm xong, trở về muộn lãnh đạo sẽ có ý kiến, lần sau em xin nghỉ đông sang thăm anh được không?"
Nghe vậy Chung Soái nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của cô, "Anh làm xong nhiệm vụ sẽ đến thăm em!"
"Được." Cô chủ động kéo cánh tay của anh, cười hì hì đồng ý.
Đàn ông quả nhiên cũng phải cần dụ dỗ, đặc biệt là Chung đoàn trưởng kiêu ngạo như vậy!
Cô chưa mua vé, nhưng Chung đoàn trưởng lợi dụng chức vụ mở ra cửa sau đưa cô vào trạm, trong lúc chờ xe anh tại móc ra thẻ rút tiền trong túi kín đáo đưa cho cô, "Tiền lương của anh."
"Cho em làm gì?" Cô cự tuyệt tiếp nhận. Tuy nói bọn họ kết hôn, nhưng cô không có tiềm chất làm người vợ quản lý chồng nha!
"Cái gì gọi là cho em làm gì? Em là bà xã anh, không cho em thì cho ai?" Anh bá đạo đem thẻ nhét vào túi xách cô.
"Bên trong có bao nhiêu tiền?" Cô ghi nhớ mật mã, thuận miệng hỏi.
"Không biết, dù sao hiện tại cũng là của em!" Hắn hất cằm lên cười một tiếng, đột nhiên lại hạ thấp giọng nói, "Áo lót tối hôm qua anh rất thích, trở về mua thêm mấy bộ!"
Mặt của Tiếu Tử Hàm trong nháy mắt đỏ bừng! Không thể tin được, đường đường Thượng tá lại công khai đùa giỡn mình vợ trước mặt mọi người!
Nơi xa trạm xe thông báo xe vào trạm, Chung Soái ôm chặt lấy cô, cằm tựa ở đỉnh đầu của cô, "Tử Hàm, anh hối hận để cho em ở lại thành phố C rồi."
Cô còn không quá thích ứng ở tại nơi công cộng ấp ấp ôm ôm thân thiết như vậy, ngượng ngùng mà đem mặt vùi sâu vào ngực của anh, lắng nghe tim mạnh mẽ nhảy trong lòng, hơi thở nóng bỏng trượt vào tóc của cô, xua tan mùa đông rét lạnh, ấm áp lòng cô.
"Em sẽ nhớ anh chứ?" Chung Soái nâng lên cằm của cô, nghịch ngợm hỏi. Này gương mặt đỏ tươi của cô làm cho anh thật là thích, không nhịn được ở phía trên hôn một hớp.
Tiếu Tử Hàm dùng thanh âm sánh ngang con muỗi cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Hiển nhiên Chung đoàn trưởng chắc là sẽ không hài lòng người nào đó qua loa, lúc xe vào trạm, anh kềm ở cằm của cô, hung hăng hôn, môi của anh mút chặt cô, cạy hàm răng cô ra, chui vào trong miệng dây dưa cái lưỡi thơm tho của cô, nụ hôn này thô bạo mà kịch liệt, cố ý làm đau cô, dường như muốn để cho cô đau đến khắc sâu trong lòng.
Khi Tiếu Tử Hàm cho là mình sắp ngất đi, Chung Soái mới buông cô ra, ngậm lấy vành tai của cô nói nhỏ, "Bà xã, lên đường xuôi gió!"
Đoạn đường này thật đúng là xuôi gió, bởi vì Tiếu Tử Hàm là bay trở về.