Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 29: Chương 29:



Ngày hôm sau khoảnh khắc cô nhận được cờ thi đua, Thư Dư liền nhận ra rằng tên cầu nam này không hề nói suông.
 
Màu đỏ của cờ thi đua cực kì nghiêm chỉnh, bên cạnh có tua màu vàng, ở giữa viết một chữ to mạ vàng – thấy việc nghĩa hăng hai làm, xin tuyên dương.
 
Thư Dư nhìn chằm chằm vào lá cờ một lúc lâu, và tức giận đến mức muốn thở oxy.
 
Trên thế giới đáng lẽ nên có 8 kỳ quan mới đúng.
 
Còn có một kỳ quan chính là tên cẩu nam như Phó Tây Từ mà cũng có thể có vợ được.
 
Cuối tuần, Thư Dư phải đi làm.
 
Cô đã chuẩn bị chuyện sẽ bị hàng chục nhân viên công ty nhìn chằm chằm vì cái tay bị bó như một cái màn thầu nhỏ.
 
Ngay cả người trợ lý thường ngày hướng nội và ít nói cũng nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, không khỏi nói: "Thư tổng, tay của cô rất giống như một người mang sức mạnh vô địch vậy đó.”
 
?
 
Thư Dư hít một hơi, "Tôi cảm thấy người coi tiền tài như rác rưởi như đồng chí đây nhất định là không để ý đến tiền thưởng cuối năm lắm.”
 
“Tôi nói sai rồi, Thư tổng, kỳ thật trông giống như tay đang cầm cái túi xách, rất thời trang."
 
"..."
 
Chủ đề cuối cùng kết thúc trong sự im lặng của Thư Dư.
 
Người trợ lý lo lắng rời đi với "Giải thưởng cuối năm của Schrödinger".*
 
Thư Dư giơ tay lên nhìn tới liếc lui, cứ nghĩ tới Phó Tây Từ ngày hôm đó là cô luôn cảm thấy anh bó lại như thế này đều là cố ý làm, chính là muốn làm cô khó xử.
 
Hừ, tên cẩu nam lấy oán báo ơn!
 
Trong lòng ôm oán hận như vậy, hai ngày nay Thư Dư cũng không định cho anh cái nhìn nào đàng hoàng, anh đại khái cũng có tự giác như vậy, cho nên rất hiểu chuyện mà không xuất hiện ở trước mặt cô.
 
Sau khi hỏi Phó Minh Song về tình hình của bánh trôi nhỏ, cô liền giả vờ như không có người đó và đi ngủ sớm.
 
Có thể là mang theo cục tức đi ngủ nên giấc mơ cũng rất không ổn định.
 
Cô đang ngủ mê man, mở mắt ra liền thấy đèn tường trong phòng vẫn sáng, bên cạnh giường là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
 
Phó Tây Từ cụp mắt xuống, ánh mắt vô cùng chăm chú.
 
Thư Dư thuận theo ánh mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện ra thứ anh đang cầm chính là tay cô, anh gỡ từng lớp băng gạc giống như đang lột vỏ chiếc màn thầu, bởi vì có quá nhiều lớp, tháo ra cũng phải mất một khoảng thời gian.
 

Băng gạc được gỡ ra, vết sẹo trên mu bàn tay cô đã đóng vảy màu hồng, trải dài khắp mu bàn tay, giống như một con rết đang cố thủ, nhìn thế nào cũng cảm thấy xấu xí.
 
Trước đây cô không nhìn thấy, căn bản không nhận thấy rằng vết thương có thể ghê tởm như vậy.
 
Nếu như để lại vết sẹo, liệu có phải cô sẽ bị gọi với cái tên là nữ nhân có sẹo hay không hả?
 
Thư Dư tỏ ra vô cùng u sầu.
 
Đang lúc mê man thì cô cảm giác như có thứ gì đó được bôi lên mu bàn tay, cảm giác lành lạnh khiến cô tỉnh táo lại, cô nhìn thấy rõ ràng là Phó Tây Từ đang bôi thuốc cho mình.
 
Cảm giác lành lạnh, sau khi thích ứng thì cảm thấy rất dễ chịu.
 
Cô không khỏi nhìn vào mặt anh, luôn cảm thấy Phó Tây Từ của hôm nay dịu dàng đến mức cô chưa từng thấy qua, anh lén lút bôi thuốc cho mình, vừa bôi vừa thổi cho cô, động tác của anh trở nên rất dịu dàng.
 
Là giả phải không.
 
Thư Dư thực sự nghi ngờ tính xác thực của cảnh tưởng mà cô nhìn thấy.
 
Trước đây cô cũng có một giấc mơ, đó là khi cô còn đang học, vừa ngủ không bao lâu, cô cảm thấy mình mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang đến mức không chân thực, phản ứng đầu tiên của cô là cô đã muộn giờ học rồi. Nào ngờ lúc hớt hả mở mắt ra thì trời vẫn còn tối đen, hóa ra cô chỉ mới ngủ không bao lâu.
 
Đây là những gì Thư Dư nghĩ bây giờ, Phó Tây Từ trước mặt cô cũng giống như ánh nắng ngày hôm đó, cực kì không chân thật.
 
Thuốc mỡ đã được thoa lên, anh bắt đầu quấn lại cho mình một miếng gạc sạch sẽ.
 
Lần này không quấn thành một cái màn thầu nhỏ, chỉ là để tránh thuốc mỡ bôi bị tràn ra ngoài, hai ba lớp là đủ, sau đó thắt nút ở mu bàn tay.
 
Sau khi làm xong Phó Tây Từ lại ngẩng đầu lên.
 
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Thư Dư.
 
Một giây tiếp theo, Thư Dư trực tiếp nghiêng người nhích lại gần anh, đến khi suýt chút nữa chạm vào chóp mũi của anh thì dừng lại, trong không chấm mấy giây, liền vang lên tiếp ‘bốp’ vỗ nhẹ.
 
Sau khi đánh xong, cô vẫn nhìn anh chằm chằm và hỏi: "Anh có thấy đau không?"
 
Nếu mà đau thì chắc chắn là thật.
 
Phó Tây Từ bị tát một cái sững sờ trong chốc lát, tuy rằng rất nhẹ, dù không tính là tát thì cũng là một cái vỗ vào mặt, nhưng chừng đó cũng đủ để anh sửng sốt một hồi.
 
“Em làm cái gì vậy hả?” Phó Tây Từ phản ứng lại, anh hỏi.
 
Một tay Thư Dư chống đỡ thân thể, cũng không trụ được bao lâu, đánh xong liền nằm trở về nói: "Không biết có phải là nằm mơ không, bây giờ xem ra có lẽ là không phải."
 
Bởi vì cô nhìn vào chút dịu dàng vừa rồi đã hoàn toàn không thấy đâu nữa.
 
Phó Tây Từ: "..."

 
Anh không tranh luận với cô rằng cô cũng có thể tự đánh mình để xác nhận, mà đưa thuốc mỡ cho cô, "Mỗi ngày sáng trưa tối bôi một lần, sẽ không để lại sẹo."
 
“Thật vậy hay giả?"
 
Cơn buồn ngủ của Thư Dư cũng bị đánh bay, nhìn tới nhìn lui cái hộp có bao bì bên ngoài đang nằm trong tay mình, bởi vì một câu "không để lại sẹo" mà quên mất chuyện cờ thi đua cùng cái tát vừa rồi.
 
Cô phát huy hết lợi thế ăn nói ngọt ngào của mình, bắn tim cho anh: "Phó tổng yyds!"
 
Phó Tây Từ nhìn cô mà không có bất kỳ phản ứng nào.
 
Ngay khi Thư Dư đang cảm thấy bối rối, anh hỏi: "Yyds là gì?"*
 
“…..”
 
“Anh cứ coi như là em chưa nói đi.” 
 
Trước khi Phó Tây Từ đi tắm, anh đã phát huy hết khả năng khao khát kiến ​​​​thức của mình, tìm kiếm ý nghĩa của yyds trên Internet và thấy một lời giải thích trên giao diện: yyds, vị thần vĩnh cửu.
 
Anh nhìn bốn chữ phía sau, khóe môi mấp máy, một đường thẳng trên môi chuyển thành một đường cong hướng lên trên.
 
Tình trạng của bánh trôi nhỏ dần được cải thiện.
 
Sau khi tan sở, Thư Dư và Phó Tây Từ về tình về lý cũng nên đến thăm cậu bé.
 
Phó Minh Song đã chăm cậu bé hai ngày, vì lo lắng mà sút cân, khi nhìn thấy bọn họ, cô ấy nở một nụ cười nhạt.
 
Nhìn thấy tình trạng của cô ấy, Phó Tây Từ cau mày và nhờ anh rể đưa Phó Minh Song về nghỉ ngơi mấy tiếng rồi hẳn quay lại.
 
Phó Minh Song ban đầu từ chối, nhưng cô ấy không thể chịu được sự thuyết phục của ba người, vì vậy cuối cùng mới chịu đi về.
 
Dì giúp việc đi khử trùng cốc nước cho bánh trôi nhỏ, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ và bánh trôi nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
 
Vì vừa mới bị bệnh nặng nên tâm trạng của bánh trôi nhỏ cũng không được tốt, hơn nữa vì phải kiêng ăn nên cậu bé không thể ăn những món ăn vặt cậu rất thích mà Thư Dư mang đến.
 

‘Con muốn ngửi một chút ạ.” Bánh trôi nhỏ rất đáng thương nhìn cô.
 
Trong lòng của Thư Dư mềm nhũn, xé mở gói bánh ra, cậu bé nhắm mắt lại hít sâu hai hơi.
 
Sau khi hít vào một hơi, bánh trôi nhỏ lại nằm trở lại trên giường bệnh, hiếm thấy nở nụ cười cùng vẻ mặt đắc ý, "Chocolate."
 
Phụt.

 
Xin lỗi, mặc dù trông rất tội nghiệp, nhưng nó cũng thực sự buồn cười.
 
Thư Dư đặt đồ ăn vặttrở lại, và khi cô quay đầu lại, cô thấy Phó Tây Từ đứng sau lưng cô như một cây linh sam cao lớn và thẳng tắp, khuôn mặt anh vô cảm, là kiểu người lạnh cảm không có tình người.
 
 “Chú nhỏ.” Bánh trôi nhỏ gọi tên anh, có chút sợ hãi, lại có chút sùng bái.
 
Phó Tây Từ: “Ừm?”
 
Hết rồi?
 
Thư Dư kỳ thực hận sắt không luyện thành thép, cái này có lẽ được gọi là kẻ ăn no không hiểu cảm giác của người đói.
 
Thư Dư người đã tốt bụng lấy đồ ăn vặt ra cho cậu ngửi nhưng kẻ cả đời thờ ơ lại được cậu bé gọi một cách dễ dàng, cô không khỏi có chút ghen tị.
 
“Em ra ngoài gọi điện thoại.” Thư Dư đứng dậy nhường không gian trong phòng bệnh cho hai người.
 
Cô luôn cảm thấy rằng chính vì sự hiện diện của cô đã hạn chế việc Phó Tây Từ thể hiện tình yêu của anh với đứa cháu trai nhỏ của mình.
 
Thư Dư đi ra ngoài đúng là có gọi điện thoại, cô tán gẫu vài câu với Dụ Y, nói mấy câu không liên quan, nói chuyện xong liền cúp điện thoại trở về phòng bệnh, đến lúc tới cửa phòng bệnh cũng không có trực tiếp đẩy cửa đi vào.
 
Khi cô nhìn thấy Phó Tây Từ ngồi xuống, sẽ không quá lời khi nói rằng anh đang ngồi rất nghiêm chỉnh.
 
Bánh trôi nhỏ cũng cố gắng bắt chước dáng vẻ của anh, giữ thẳng lưng, bắt chước người chú nhỏ của mình, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau.
 
Ai không biết cứ tưởng là hội nghị ngoại giao.
 
Dì giúp việc đi khử trùng ly nước xong liền đi tới, vừa định đi vào, Thư Dư liền xua tay ngăn cản, ra hiệu cho bà nhìn vào bên trong cùng cô.
 
Dì giúp việc ở bên cạnh bánh trôi nhỏ mỗi ngày và hiểu rõ cậu ấy nhất, giải thích: "Bánh trôi nhỏ thích chú nhỏ của nó nhất, mỗi ngày thằng bé ở nhà đều sẽ gọi chú nhỏ đấy.”
 
"..." Thư Dư nhất thời không tiếp nhận được, giãy giụa muốn chết, "Thế còn dì nhỏ của thằng bé thì sao?"
 
“…Thỉnh thoảng.” Dì mím môi cười, miễn cưỡng nói.
 
Không cần đoán cũng biết là đang suy nghĩ đến trái tim thủy tinh dễ vỡ của cô.
 
“Tại sao chứ, chú nhỏ của thằng bé cũng đâu biết dỗ con nít chứ!” Thư Dư hung ác nói, rất khó có thể khiến người ta tin trong đó không có một tia ghen tị nào
 
Dì giúp việc suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Có lẽ là do sùng bái. Bánh trôi nhỏ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là một đứa trẻ sớm đã biết suy nghĩ, chắc chắn là đã có thần tượng của mình rồi.”
 
Mặc dù từ thần tượng hơi phóng đại, nhưng nó giải thích được ngoài trừ ba mẹ của chúng ra thì chúng cũng sẽ yêu thích một người khác.
 
Thư Dư nhìn vào phòng một lần nữa.
 
Bánh trôi nhỏ nhìn chằm chằm vào Phó Tây Từ một lúc, Phó Tây Từ lại không cần phải làm bất cứ điều gì, nhưng bánh trôi nhỏ luôn tự động mỉm cười với anh .
 
Cậu bé vừa cười vừa gọi anh: "Chú nhỏ."
 
Mà chú nhỏ của cậu bé, trình độ không chênh lệch bao nhiêu, suốt cả quá trình cũng chỉ đáp lại một tiếng "Hửm" lạnh lùng.
 
Tôi hận anh vì anh là một khúc gỗ.

 
Thư Dực cắn khăn tay, không biết là oán trách bánh trôi nhỏ hay là chính mình.
 
Hai vợ chồng Phó Minh Song về nhà nghỉ ngơi mấy tiếng rồi lại quay lại, và tình trạng của họ rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
 
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thư Dư và Phó Tây Từ đi ra khỏi bệnh viện.
 
Nhất thời nóng nảy, cô không muốn về nhà, nhìn thấy rạp chiếu phim gần đó, cô quay đầu lại nói: “Nếu không thì chúng ta xem một bộ phim rồi hẳn về.”
 
Phó Tây Từ suy nghĩ hai ba giây, sau đó gật đầu: "Được."
 
Hai người đã mua suất chiếu gần nhất, trời cũng đã khuya, gần nửa đêm bộ phim mới kết thúc.
 
 “Mua bỏng ngô đi.” Mua vé xong, Thư Dư nói.
 
Phó Tây Từ đi sang phía bên kia, và khi quay lại, anh đã cầm bỏng ngô và hai ly Coca trên tay.
 
Thấy anh tay chân cứng ngắc, Thư Dư chợt nhớ ra, đây là lần đầu tiên bọn họ xem phim.
 
Phim bọn họ đặt vé chỉ còn ba phút nữa là bắt đầu, vì vậy họ trực tiếp đi vào phòng kiểm tra vé, tìm chỗ ngồi và ngồi xuống.
 
Thư Dư cầm lấy lon Coca, đặt xuống chỗ ngồi của mình và ôm lấy bỏng ngô.
 
Bộ phim còn chưa bắt đầu nó đang chạy quảng cáo.
 
Cô quay đầu lại, nhìn người nào đó vì đôi chân dài mà liên tục phải điều chỉnh tư thế ngồi, dòng chữ "không hợp với nơi này" dường như được viết khắp người anh, cô tò mò hỏi: "Đây không phải là lần đầu tiên anh đi xem phim với một cô gái, phải không?"
 
Phó Tây Từ quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Thư Dư.
 
Cô khẽ mở đôi mắt quả hạnh, giấu một nụ cười.
 
Ánh đèn trong rạp chiếu phim lúc sáng lúc tối, khi tối, ánh mắt của cô đặc biệt sáng ngời.
 
Yết hầu của Phó Tây Từ  lăn lên lăn xuống, và những từ tuôn ra từ cổ họng anh: "Ừm."
 
Thư Dư mím môi cười, bộ dáng “Em biết rồi nhé”, đang muốn nói đùa “cô đây đã nhặt được một bảo bối trong sáng rồi”, lại nghe anh hỏi ngược lại: “Vậy còn em, anh là người thứ mấy rồi?”
 
Ánh mắt anh trông rất nghiêm túc.
 
 “Để em suy nghĩ một chút…” Thư Dư dựa vào trên ghế, nhíu mày suy nghĩ, duỗi ngón tay ra, giống như đếm từng ngườimột, nhìn thấy năm ngón tay đều duỗi ra, dáng vẻ như thể còn chưa đếm xong.
 
Phó Tây Từ biết rằng cùng nhau xem một bộ phim không đại diện cho điều gì cả nhưng anh lại cảm thấy khô khan trong lòng.
 
“Đếm xong rồi.”
 
Thư Dư cong môi cười, cô nhìn về phía anh, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng nói: “Vừa hay, anh là người đầu tiên đấy.”
 
*Ý chỉ một trạng thái không chắc chắn.
 
*yyds: vị thần vĩnh cửu, thường dùng để khen idol của mình.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.