Ngày hôm sau đi làm, Văn Bác đến công ty thì
bỗng nhiên nhận được thông báo của cấp trên, công ty cử anh đến chi
nhánh ở Thâm Quyến làm việc một năm. Ôi trời ơi, đúng là ghét của
nào trời trao của nấy mà. Tối qua vừa nghĩ đến chuyện này, hôm nay
đã đúng y chang như vậy. Thế này thì biết ăn nói làm sao với vợ đây?
Y Đồng sẽ nghĩ thế nào đây?
Công ty Văn Bác làm ăn ngày càng phát đạt, gần
đây chi nhánh ở Thâm Quyến đang thiếu một người thành thạo nghiệp vụ
như Văn Bác. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, công ty đã cử anh đi. Văn Bác vô
cùng khó xử, rốt cuộc là có đi hay không? Không đi sẽ vi phạm lại
mệnh lệnh của công ty. Còn nếu đi, liệu Y Đồng có thể yên tâm không?
Mình ở nhà mà cô ấy còn chẳng yên tâm nữa là đến tận Thâm Quyến.
- Văn Bác, tôi biết anh có chỗ khó, nhưng công ty
đã quyết định rồi, chỉ có thể chấp hành thôi!
- Tình cảnh của tôi hiện giờ rất khó xử, vợ
tôi đang mang bầu, cần được chăm sóc. Thứ hai là cô ấy rất đa nghi, tôi
mà đi là chắc chắn cô ấy sẽ càng không yên tâm! Haiz… - Văn Bác thở
dài.
- Thế cũng chẳng có cách nào khác cả, giờ
công ty đang rất cần người!
- Vâng, tôi hiểu ạ!
- Văn Bác, anh nói xem, giờ công ty không cử anh
đi thì cử ai đây? Trương Tân năng lực có hạn, tôi không yên tâm được.
Lương Tuyết, Trần Na đều là phụ nữ. Những người khác cũng chẳng ai
làm được việc cả!
- Phó giám đốc, xin ông cứ yên tâm, tôi sẽ chấp
nhận sự sắp xếp của công ty, hi sinh vì đại cuộc, lấy lợi ích của
công ty làm trọng!
- Vậy thì thiệt thòi cho anh quá!
Thực ra, Văn Bác rất muốn đến Thâm Quyến, như
vậy ít nhất anh cũng được thay đổi môi trường, nhờ đó mà bình tĩnh
lại. Bởi vì hiện giờ cuộc sống của anh thực sự quá áp lực, mọi
thứ đều bị hạn chế. Điện thoại, nick chát, hòm thư… tất cả đều bị
tra xét, đừng nói là chuyện bí mật riêng tư, ngay kể cả chuyện một
ngày ngáp mấy cái cũng bị hỏi đến. Văn Bác lúc này gần như đang
sống trong một môi trường chân không. Nếu cứ như thế này mãi, anh sẽ
chết vì điên mất. Là một thằng đàn ông mà chẳng có lấy một chút
tự do, cuộc sống thế này thật quá vô nghĩa!
Lúc Văn Bác về đến nhà, Y Đồng đang ngồi ăn
canh gà, mẹ cô đang giặt quần áo, bố cô đang nấu cơm. Văn Bác nhìn Y
Đồng, ngập ngừng rồi khẽ giọng nói:
- Công ty cử anh đi Thâm Quyến công tác một năm.
- Cái gì? Anh nói cái gì? - Y Đồng đặt bát
xuống, trợn mắt thốt lên.
- Anh nói là công ty cử anh đến Thâm Quyến công
tác một năm, em nghe rõ chưa hả?- Văn Bác nói.
- Em đang có bầu, thời kì quan trọng thế này,
sao anh có thể đi Thâm Quyến công tác đến một năm được? Nếu thế, em
phải làm sao? - Y Đồng phản ứng gay gắt.
- Đúng thế, anh cũng không muốn như vậy, nhưng
các lãnh đạo công ty đã quyết định rồi, buộc anh phải đi! - Văn Bác
ái ngại nói.
- Chết tiệt, là thằng lãnh đạo nào? Ngày mai
em đi nói lý với hắn, thật là chẳng có chút nhân tính nào cả! – Y
Đồng thở hồng hộc vì tức.
- Em chớ có xúc động quá, anh sẽ tiếp tục
thuyết phục lãnh đạo xem có hi vọng gì không! – Văn Bác nhẹ nhàng
khuyên nhủ.
- Em muốn xem thằng khốn nào lại đưa ra cái
quyết định chết tiệt, vô nhân tính như thế! - Y Đồng vẫn không chịu
bỏ qua.
- Công ty cũng chỉ làm theo quy định thôi mà!
- Thế thì quá là vô nhân tính, sao lại không cân
nhắc đến tình hình thực tế của nhân viên cơ chứ?
- Cá nhân dù sao cũng vẫn phải phục tùng theo
tập thể mà!
- Phục tùng theo tập thể á? Anh cũng cao thượng
gớm nhỉ? Công ty đã cho anh bao nhiêu tiền rồi?
- Em đừng tức giận, anh cũng chỉ nói theo lý
thôi mà!
- Ý của anh là tôi vô lý chứ gì?
- Anh không có ý này, ý của anh là em đừng tức
giận, để anh từ từ bàn bạc!
Văn Bác khuyên nhủ suốt cả buổi tối mà Y Đồng
vẫn không hết tức giận. Anh chẳng dám nhắc đến chuyện đi Thâm Quyến
công tác nữa.
Ngày hôm sau đi làm, Văn Bác vừa mới đến công
ty, ngồi chưa nóng chỗ đã nghe thấy có tiếng huyên náo ở bên ngoài
đại sảnh. Giọng nói nghe quen lắm, giống hệt giọng của Y Đồng. Anh
giật nảy mình, vội vàng chạy ra ngoài xem sao. Ôi trời đất ơi, Y Đồng
vác cái bụng to, hai tay chống hông, đang đứng ở cửa phòng giám đốc,
lớn tiếng quát:
- Ai muốn bắt chồng tôi đi Thâm Quyến hả? Mau ra đây
cho tôi!
Sao cô ta đến nhanh thế không biết? Mình vừa chân
trước chân sau đến công ty, cô ta cũng đã xuất hiện rồi. Người đàn bà
này quả thật là ghê gớm! Cô làm loạn lên thế này ở công ty, bảo tôi
sau này làm sao tiếp tục làm việc ở đây nữa chứ? Nghĩ thế, Văn Bác
vội vàng chạy đến, kéo Y Đồng lại, nói:
- Em sao thế? Sao không về nhà đi, đừng làm gì
ảnh hưởng đến thai nhi!
- Tôi muốn xem xem kẻ nào dám cử anh đi công
tác? Thấy tôi bụng mang dạ chửa, thế mà dám cử chồng tôi đi công tác
xa, đã thế tôi đến nhà hắn ta dưỡng thai cho biết tay!
Y Đồng đang nói thì bỗng nhiên phó tổng giám
đốc Trần Giang đi đến. Y Đồng nhìn thấy Trần Giang liền cao giọng
bảo:
- Anh là tổng giám đốc phải không? Là anh đã
cử Văn Bác đi Thâm Quyến phải không?
- Vậy anh cử anh ấy đi, tôi phải làm thế nào
hả? Ai sẽ chăm sóc tôi đây? Tôi bụng mang dạ chửa mấy tháng rồi đây
này! – Y Đồng vô cùng kích động.
- Khi nào cô sinh, công ty sẽ cho anh ấy nghỉ
phép! – Trần Giang nói.
- Nghỉ phép ư? Anh nói dễ nghe nhỉ? Nếu tôi có
xảy ra chuyện gì thì ai gánh trách nhiệm? Anh gánh trách nhiệm nhé!
- Chúng tôi cũng làm việc theo yêu cầu của công
ty thôi. Văn Bác là nhân viên của công ty, vì vậy phải làm theo quy
định của công ty!
- Tôi không cần biết, dù gì tôi dứt khoát không
cho anh ấy đi!
- Bà xã, đi thôi, về nhà thôi! Chuyện này từ
từ bàn bạc! – Văn Bác nói.
- Hừ, tôi mà xảy ra chuyện gì, ai cử anh đi thì
đi mà gánh trách nhiệm! Đến lúc ấy tôi sẽ cho hắn ta biết tay! – Y
Đồng nghiến răng nói.
Chuyện Y Đồng đến làm loạn chẳng mấy chốc đã
lan truyền trong công ty, điều này khiến cho Văn Bác mất hết thể diện.
Nghiêm trọng hơn nữa là các lãnh đạo của công ty vô cùng tức giận,
hậu quả đương nhiên là rất nghiêm trọng rồi. Phó tổng giám đốc Trần
Giang nói: “Nếu như Văn Bác không làm theo quy định của công ty thì cứ
xin nghỉ việc”.
Văn Bác vô cùng khó xử. Nếu xin nghỉ việc,
chắc chắn cũng không thể tìm được một công việc tốt thế này, cho dù
có tìm được việc thì cũng phải bắt đầu lại từ đầu. Mặc dù nói
một công việc với đồng lương sáu, bảy nghìn tệ mỗi tháng đối với
người khác là hết sức bình thường nhưng đối với Văn Bác lại vô cùng
quan trọng. Anh cần rất nhiều tiền để nuôi gia đình, để sống, để chăm
sóc bố mẹ, quan trọng hơn là, anh cần kiếm nhiều tiền như vậy để
tìm lại sự tự tôn và niềm tin của mình.
Rốt cuộc là nghe theo công ty hay nghe theo vợ
đây? Văn Bác đã rơi vào một mâu thuẫn quá lớn. Anh hiểu rằng không có
tiền thì mình chẳng có gì cả. Điều kiện gia đình rất khó khăn, bố
mẹ anh phải sống trong một căn nhà dột nát, Văn Bác thường xuyên lén
gửi tiền về, giúp bố mẹ xây sửa lại nhà cửa, cải thiện đời sống
cho họ. Giả sử bố mẹ ốm đau, anh biết lấy tiền đâu ra mà lo cho họ
đây? Lẽ nào ngửa tay ra xin tiền vợ? Văn Bác thừa hiểu rằng, cho dù
bố mẹ anh ốm, cần đến tiền chữa trị, Y Đồng cũng chẳng buồn ngó
ngàng đến, anh quá hiểu cô rồi.
Càng đến ngày khởi hành, Văn Bác càng thấy áp
lực, anh không biết phải làm thế nào? Rốt cuộc có đi hay không? Văn
Bác nghĩ, mặc dù mình có đi thì Y Đồng vẫn có mẹ chăm sóc, đến
lúc ấy chẳng phải chỉ cần mình gửi tiền về cho vợ là xong hay sao?
Cứ quyết định như vậy đi, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Sau khi đưa ra quyết định, Văn Bác âm thầm bắt
đầu công tác chuẩn bị. Anh vẫn về nhà đúng giờ như thường ngày, vẫn
chăm chỉ làm việc nhà, lau sàn, nấu cơm, rửa bát, tối đến phục vụ
vợ đi tắm, đi ngủ. Văn Bác cần cù, chịu thương chịu khó.
Ngày lên đường sang chi nhánh công ty ở Thâm
Quyến công tác, anh dậy từ sáng sớm, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa thêm
lần nữa, và còn làm đồ ăn sáng cho mọi người. Xong xuôi đâu đấy anh
mới ra khỏi nhà. Trước khi đi, còn hôn vợ đang say ngủ, anh nhủ thầm
trong lòng: “Bà xã, anh xin lỗi, anh cũng chỉ vì công việc, chẳng có
cách nào khác. Anh sẽ thường xuyên về thăm em, đợi khi nào em sinh coi
rồi, nhất định anh sẽ về chăm sóc em!”.
Văn Bác đến công ty, làm xong thủ tục rồi ra
thẳng sân bay. Máy bay cất cánh để lại sau lưng là một thành phố xinh
đẹp, ở thành phố ấy còn có cô vợ ngang ngược của anh và gia đình cô
ấy.
Văn Bác đi rồi, chờ đợi anh là cái gì đây? Vì
công việc, Văn Bác đã phải đưa ra sự lựa chọn, nếu đã lựa chọn thì
phải đi thôi!
Máy bay hạ cánh, anh liền mở máy nhắn tin hỏi
thăm Y Đồng rồi lại tắt máy. Giờ anh sợ vợ sẽ hỏi anh đang ở đâu?
Nếu như mở máy, anh biết phải trả lời như thế nào đây? Vì vậy thôi
thì cứ tắt máy đi cho xong.
Đến công ty, Văn Bác chưa kịp nghỉ ngơi đã vùi
đầu vào công việc. Có lẽ bây giờ, cách duy nhất để anh giải tỏa áp
lực chính là bán mạng làm việc. Ngoài việc đó ra, anh chẳng còn
cách nào khác cả.
Văn Bác bận rộn cả ngày trời. Tối đến, trong
lòng anh vô cùng hoang mang, bởi vì ra đi không lời từ biệt khiến cho
anh cảm thấy vô cùng áy náy. Nhưng nếu như để cho Y Đồng đến thẳng
Thâm Quyến này, chắc chắn sẽ là một cuộc “chiến tranh” dữ dội.
Văn Bác trăn trở đến tận nửa đêm, cuối cùng
không chịu được nữa đành mở máy lên, định nhắn tin cho Y Đồng. Nhưng
vừa mở ra, cả núi tin nhắn đã ập đến máy anh, chứa đầy hòm thư.
Nội dung đều là: “Anh đang ở đâu? Sao vẫn chưa về? Tại sao anh không
trả lời tin nhắn? Sao lại tắt máy? Có phải anh lại đi hú hí với con
nào ở bên ngoài không? Nếu như anh dám không gọi lại thì đừng trách
tôi không khách sáo! Hậu quả anh tự gánh chịu!...”.
Văn Bác thật sự phát điên lên mất! Sự việc đến
nước này rồi thì đành phải nói ra thôi. Nghĩ vậy anh liền nhắn tin
lại cho vợ: “Bà xã à, giờ anh đang ở chi nhánh công ty ở Thâm Quyến,
em nhớ chăm sóc bản thân, khi nào rảnh rỗi anh sẽ về thăm em! Em nhớ
giữ gìn sức khỏe!”.
Nhắn tin xong, Văn Bác lại tắt máy luôn, anh sợ
vợ sẽ lại gọi đến chửi mắng anh, anh chỉ còn cách tắt máy để né
tránh.
Văn Bác cố gắng chịu đựng được hai ngày, đến
ngày thứ ba, anh không chịu nổi nữa, liền mở máy ra. Tin nhắn của Y
Đồng lại gửi đến nhiều như ong. Văn Bác gần như sụp đổ khi nhìn thấy
hai từ mà anh muốn nhìn nhưng cũng sợ nhìn thấy nhất: ly hôn.
Nếu như Y Đồng không có bầu, ly hôn là chuyện
mà anh nằm mơ cũng mong thấy được, ly hôn mới là phương pháp giải
thoát duy nhất khỏi người đàn bà này, không ly hôn với cô ta thì còn
đợi gì nữa? Đợi mình tự hủy hoại mình chắc? Nhưng giờ Y Đồng đang
có thai mấy tháng rồi, liệu có thể ly hôn được không? Ly hôn rồi, đứa
bé phải làm sao? Là một người cha, anh biết ăn nói sao với sinh mệnh
bé nhỏ ấy đây?
Trước đây Văn Bác rất muốn ly hôn, nhưng khi vợ
mang bầu, anh lại không hi vọng chuyện đó, mãi cho đến giờ anh mới
thấm thía một điều: kết hôn dễ, ly hôn khó! Kết hôn là một chuyện
hết sức đơn giản, hai bên đồng ý, mang hộ khẩu và chứng minh thư đến
Cục dân chính để đăng kí là xong, chỉ mất có vài phút đồng hồ, mấy
đồng tiền chi phí. Trong khi đó, ly hôn lại chẳng hề dễ dàng như vậy.
Mặc dù nói hiện giờ chuyện ly hôn của họ chẳng dính dáng gì đến
vấn đề phân chia tài sản hết nhưng vợ Văn Bác đang mang bầu, biết
phải làm thế nào đây?
Văn Bác chẳng quan tâm đến tiền bạc của nhà
vợ, anh chẳng thèm, có mang cho anh, anh cũng chẳng thiết tha. Đàn ông
mà không có cốt cách của đàn ông thì sau này làm sao làm được việc
lớn? Làm sao ngẩng đầu nhìn mọi người? Bây giờ đứa bé đã trở thành
thứ tình cảm không thể nào chia cắt của Văn Bác, giờ anh rất lo lắng
cho đứa bé vẫn chưa được chào đời này! Bởi vì, đó chính là tình
cha con.
Văn bác liền gọi cho Y Đồng, nói:
- Bà xã, anh xin lỗi, anh không nên đi đường đột
như vậy, anh nên nói với em một tiếng, nhưng công việc gấp gáp, anh
đành phải qua đây trước!
Y Đồng lạnh nhạt nói trong điện thoại:
- Giờ tôi cho anh hai con đường. Một là quay về;
hai là anh có thể không quay về, nhưng anh buộc phải ly hôn. Anh tự cân
nhắc cho kỹ đi! – Nói rồi, cô cúp máy.
Văn Bác đã bị Y Đồng nắm được thóp, điểm yếu
nhất trong trái tim anh đã bị cô dùng dao đâm trúng, đúng là giết
người không ghê tay mà!
Văn Bác rất khó xử, lập tức gọi điện thoại
cho tổng công ty, tìm gặp lãnh đạo để bàn bạc chuyện này, xem xem
liệu có thể tạm hoãn chuyến công tác lại, đợi sau khi Y Đồng sinh
xong hay không? Lãnh đạo công ty vô cùng tức giận, nói với anh rằng hai
ngày nay, vợ anh cứ đến công ty làm ầm lên, một mực đòi người. Giờ
lãnh đạo công ty cũng đang đau đầu vì chuyện này đây! Haiz, đối mặt
với một người vợ như vậy, Văn Bác chỉ có thể thở dài. Kiếp sau có
lấy vợ, nhất định anh phải thận trọng hơn, phải cân nhắc thật kĩ
lưỡng. Nếu như một ngày nào đó, anh ly hôn thật, có thể đời này anh
sẽ chẳng tái hôn, bởi vì hôn nhân thật đáng sợ!
Vì đứa con, Văn Bác quyết định về nhà. Công
việc mất rồi có thể tìm lại, như đứa bé mất rồi thì làm sao tìm
lại đây? Mạng người là quan trọng, vì vậy anh quyết định thỏa hiệp.
Tối hôm đó, Văn Bác mua vé máy bay bay thẳng về nhà. Anh không biết
điều gì đang đợi anh ở phía trước.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, máy bay của Văn Bác
đã hạ cánh. Anh rất lo cho tình hình của vợ, chẳng kịp nghỉ ngơi đã
chạy như bay về nhà mẹ Y Đồng. Vào đến cửa, anh nhìn thấy Y Đồng
đang ngồi trong phòng khách đánh bài, nói nói cười cười, vô cùng hào
hứng. Y Đồng nhìn thấy Văn Bác về, chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ
mải mê chơi bài.
Văn Bác hộc tốc quay về nhà, nào ngờ đối diện
với cảnh tượng này, trái tim anh bỗng nhiên nguội lạnh, anh thật sự
quá thất vọng. Đàn bà tuổi còn trẻ, cái gì không học lại đi học
đánh bài, thật chẳng ra làm sao. Là thành phần trí thức đàng hoàng,
chẳng lẽ không biết học những thứ có văn hóa hơn à? Văn Bác nghe
thấy tiếng bài mạt chược lạo xạo trên bàn cùng với tiếng cười nói
ồn ào của bọn họ, sự phẫn nộ của anh lên đến đỉnh điểm, nhưng vì
đây là nhà vợ nên anh không tiện trút giận ra ngoài. Cô ta ở nhà cô ta
rồi, muốn chơi bài hay làm gì thì ai mà cấm đoán được? Thực ra, Y
Đồng cũng nghĩ như thế, tôi đánh bài, anh không thích, thấy nghịch
mắt thì cũng cố mà nhịn, nếu không chịu được thì anh có thể đi.
Văn Bác cố gắng nén cơn giận, ở trong nhà vợ,
anh hoàn toàn là một người ngoài, chẳng có quyền can thiệp vào
chuyện riêng tư của cô. Đúng lúc ấy, điện thoại của Văn Bác đổ
chuông, phó giám đốc Trần Giang lớn tiếng chất vấn anh tại sao chưa
được sự cho phép của công ty mà đã tự động quay về rồi bảo anh lập
tức đến tổng bộ công ty. Y Đồng nhìn thấy Văn Bác ra khỏi cửa liền
nhếch môi cười khẩy, lòng thầm nhủ: “Anh còn muốn đi à? Lần này đã
về rồi thì chớ mong ra khỏi đây nửa bước!”.
Văn Bác vừa chân trước chân sau ra khỏi cửa, Y
Đồng đã lạnh lùng hỏi:
- Đi đâu đấy?
- Công ty bảo anh qua bên đó, có việc! – Văn Bác
nói.
- Chẳng phải tôi đã nói rõ với công ty anh rồi
hay sao? Còn có gì để mà nói nữa? – Y Đồng hầm hừ.
- Đây là công việc của tôi, cô không có quyền
chất vấn!
- Tôi không có quyền chất vấn ư? Đầu óc anh có
vấn đề à?
- Cô mới có vấn đề đấy! Tôi không có thời gian
dây dưa với cô!
Văn Bác quát xong liền quay đầu đi thẳng, bỏ
lại sau lưng tiếng chửi bới của Y Đồng. Văn Bác lại thở dài, bản
thân anh lớn thế này rồi mà chưa từng gặp loại phụ nữ nào như vậy,
kết hôn với một người như thế, thật đúng là có mắt như mù!
Anh thầm thề với mình, nếu một ngày nào đó
anh có cơ hội thoát khỏi người đàn bà này, anh quyết không lùi bước.
Văn Bác vội vàng đến công ty. Phó tổng giám
đốc Trần Giang mặt đỏ phừng phừng vì tức giận, đang ngồi ở văn
phỏng chờ anh. Văn Bác vô cùng xấu hổ, không biết phải đối mặt với
lãnh đạo như thế nào. Là một nhân viên của công ty, thế mà anh lại không
thể nghe theo sự sắp đặt của lãnh đạo, lại gây ảnh hưởng đến công
việc chung, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Vừa thấy
Văn Bác vào đến phòng, Trần Giang đã đanh giọng chất vấn:
- Văn Bác, tại sao chưa được sự đồng ý của công
ty mà anh đã tự ý rời khỏi đó vậy?
- Anh có biết là anh đi rồi để lại cho công ty
bao nhiêu tổn thất không? – Trần Giang hết sức tức giận.
- Tôi rất xấu hổ, chỉ có điều ngày nào vợ tôi
cũng làm loạn lên, không cho tôi… - Văn Bác vô cùng khó xử.
- Đó là chuyện riêng của anh, tôi không cần biết.
Nếu như đã làm việc thì phải có quy củ, nếu như anh không thể làm
việc theo quy định của công ty, anh có thể nghỉ việc! – Trần Giang
càng nói càng gay gắt.
- Vâng vâng, sẽ không có lần sau đâu ạ, hi vọng
công ty cho tôi một cơ hội!
- Anh biết không? Anh đi về, khách hàng bên đó
không có anh ký tên, đơn đặt hàng không ký được, làm công ty tổn thất
bao nhiêu anh có biết không?
- Tôi…
- Tổng giám đốc Triệu của anh tức điên lên rồi
anh có biết không hả? Ông ta còn đập bàn đập ghế với tôi, hỏi tôi
sắp xếp người kiểu gì thế? Anh bảo tôi phải ăn nói thế nào với cấp
trên đây?
Trần Giang trút hết cơn giận lên Văn Bác, còn
anh chỉ biết cúi đầu chấp nhận, không dám nói năng gì. Cũng phải
thôi, là do bản thân anh sai, còn có gì để mà nói cơ chứ? Công ty
không đuổi việc anh đã là nhân từ lắm rồi, nếu đổi lại là người
khác chắc đã phải ra đi từ lâu.
Trần Giang mắng mỏ, chỉ trích chán rồi mới cho
Văn Bác ra về. Văn Bác về nhà, nhìn thấy Y Đồng vẫn đang chơi bài,
bộ dạng vô cùng thờ ơ. Anh vô cùng tức giận nhưng vẫn phải nén trong
lòng. Mẹ Y Đồng đi mua thức ăn về, vừa nhìn thấy Văn Bác đã bắt đầu
ca cẩm:
- Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Công ty cử con đi Thâm
Quyến công tác chứ có phải đi du sơn ngoạn thủy đâu? Mẹ tưởng con
muốn đi lắm chắc?
- Vợ mày bầu bí như thế này rồi mà mày còn đi
Thâm Quyến được à? Vợ quan trọng hay là công việc quan trọng? – Mẹ Y
Đồng chất vấn.
- Đương nhiên con biết là vợ con quan trọng, nhưng
hiện giờ cô ấy cũng không phải là không hoạt động được, mới có thai
năm tháng chứ bao nhiêu đâu, người ta mang thai sáu, bảy tháng mà vẫn
đi làm đấy thôi! – Văn Bác cãi lại.
- Mẹ kiếp, mẹ anh chửa năm tháng vẫn đi làm
được à? – Y Đồng chửi chen vào.
Văn Bác tức điên lên, anh không thể chịu nổi cái
kiểu ăn nói vô lễ này của Y Đồng. Là đàn ông mà bị đàn bà cưỡi lên
đầu thế này thì ai mà chịu nổi chứ?
- Tôi có bầu, anh có biết dưỡng thai quan trọng
thế nào không hả? – Y Đồng tỏ vẻ ấm ức.
- Anh biết em mang bầu nên rất cần được chăm sóc,
nhưng em cần cái gì, có thể nói với anh, có cần thiết phải làm như
vậy không? Cả thế giới này đều phải xoay quanh em, em tưởng mình tài
giỏi lắm đấy hả? – Văn Bác nói.
- Mang bầu khổ thế nào anh có biết không hả?
Chân tôi phù hết cả rồi, anh có hiểu nỗi đau khổ của tôi không hả?
- Anh biết em rất vất vả, nhưng đàn bà mang
bầu, có con là chuyện rất bình thường, trên đời này có người phụ
nữ nào được sống trong nhung lụa như em không? – Văn Bác cáu kỉnh nói.
- Tôi sống trong nhung lụa? Tôi chịu khổ thế nào
anh đâu có biết.
- Cái thằng này, sao mày chẳng có chút quan tâm
nào thế hả? Y Đồng nó mang thai, cũng là cốt nhục của mày, mày tỏ
ra đôi chút tình cảm thì đã làm sao hả? – Mẹ Y Đồng nói.
- Không phải là con không muốn, thường ngày con
đối xử với cô ấy vẫn chưa đủ tốt à? Con còn làm ít việc hay sao?
Kể từ ngày kết hôn tới giờ, cô ấy đã mấy lần phải xuống bếp nấu
nướng? Đã mấy lần phải rửa bát đũa? Lau sàn nhà? Giặt quần áo?
Đến chân của cô ấy cũng chính tay con rửa, mẹ còn muốn con làm cái
gì nữa? Con lấy cô ấy về làm vợ chứ không phải để làm mẹ! – Văn
Bác càng nói càng tức.
- Con là đàn ông, mẹ bảo con sau này làm sao
ngẩng đầu nhìn người khác?
- Giữa hai vợ chồng mà còn phải so đo chuyện
đó sao?
- Con gái của bố mẹ chưa bao giờ coi trọng sự
nghiệp của chồng. Trong lòng cô ấy coi thường con, coi thường gia đình
con, làm việc gì cũng không bao giờ nghĩ đến gia đình nhà chồng. Con
gái mẹ đâu phải gả cho con? Rõ ràng là con bị gả cho con gái mẹ thì
có! – Văn Bác tức tối nói.
- Mày đừng có nói năng khó nghe như vậy!
- Con đang nghĩ cái nhà này giáo dục kiểu gì
không biết? Nhà mình thì mới là tổ tiên, phải đặt lên cao mà tôn
trọng, còn nhà chồng toàn là nô lệ, người làm, nên phải đặt xuống
dưới gót giày. Có đúng thế không?
Câu nói này của Văn Bác khiến cho mẹ con Y Đồng
cứng họng không nói được gì. Y Đồng lúc này mặt tái xanh…
Văn Bác không đợi cô kịp nói gì đã quay người
bỏ đi. Anh thực lòng không muốn cãi vã với Y Đồng. Những cuộc cãi
vã như thế này đâu có ít, phải đến vài chục lần, thậm chí là hàng
trăm làn ấy chứ. Nói thực lòng, Văn Bác giờ đã hoàn toàn tê liệt rồi.
Văn Bác vừa ra khỏi cửa, mẹ Y Đồng đã vội
vàng kéo anh lại, không cho anh đi. Văn Bác thấy mẹ vợ cố tình ngăn
không cho mình ra ngoài nên cũng chẳng miễn cưỡng, vì thế, đành phải
quay vào phòng ngủ đọc báo. Trong phòng khách vẫn vang lên tiếng bài
mạt chược lạo xạo, Y Đồng còn cao hứng nói chuyện vui vẻ với mấy
người cùng chơi, phân tích thắng thua. Một đám người tầm thường toàn
làm những việc tầm thường, lãng phí thời gian.
Văn Bác đọc báo một lúc, đột nhiên thấy trong
lòng bất an. Anh nhớ đến bố mẹ ở dưới quê. Bố mẹ anh hiện giờ vẫn
đang sống kham khổ, không biết bản thân anh bao giờ mới có đủ khả năng
đón bố mẹ lên thành phố phụng dưỡng đây? Theo như tình hình của anh
bây giờ thì đừng nói là mười năm mà hai mươi năm cũng vẫn không thể.
Văn Bác nhận thức được rằng bản thân mình phải
nỗ lực để tạo dựng sự nghiệp, nếu như cứ sống tạm bợ qua ngày như
thế này thì chẳng những anh không thể cải tạo vận mệnh của mình mà
còn chẳng có được một kết cục có hậu. Một công việc với mấy nghìn
tệ tiền lương, đàn ông mà chỉ có chút ít bản lĩnh như thế thì đàn
bà biết trông đợi gì vào đây? Cô ta còn có thể tôn trọng anh được
không? Nếu như anh có quyền hoặc có nhiều tiền, kiếm được hàng chục,
hàng trăm nghìn tệ mỗi tháng, chắc chắn cô ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ tận
tụy chăm sóc anh, đảm bảo không dám khinh thường anh nữa. Đàn bà mà,
thực ra cũng rất dễ dỗ dành, chỉ vài bộ đồ hàng hiệu, mấy món
trang sức đắt tiền… bảo cô ta làm gì là làm cái nấy ngay.
Nếu là như vậy, chỉ có một con đường duy nhất,
đó là kinh doanh, xây dựng sự nghiệp. Ngoài con đường đó ra, anh chẳng
còn cách nào khác. Văn Bác quyết định sẽ làm kinh doanh, nhưng rốt
cuộc phải kinh doanh gì đây? Rốt cuộc phải kinh doanh cái gì mới kiếm
được ra tiền? Nếu như làm ăn không ra gì thì lỗ vốn như chơi. Hoặc
nếu làm ăn bất chính thì chẳng phải càng khiến cho vợ khinh thường?
- Ha ha, tôi đùa đấy. Có điều, tôi nói thật với
cậu, gần đây tối rất muốn làm kinh doanh nhưng không biết kinh doanh gì
bây giờ? Vì vậy mới nhờ cậu chỉ bảo cho!
- Làm gì mà khách sáo thế? Có rảnh thì qua
đây chơi đi! – Trương Manh đề nghị.
- Được thôi!
Đến giờ hẹn, Văn Bác đến thẳng cửa hàng của
Trương Manh. Cửa hàng của cô nằm ở trên con phố đi bộ sầm uất nhất
thành phố, nghe nói mỗi năm có thể kiếm được hơn ba triệu tệ. Nếu
một năm là ba triệu tệ, vậy thì mỗi tháng là gần ba trăm nghìn tệ,
mỗi ngày là mười nghìn tệ. Xem ra kiếm tiền tương đối nhanh, nếu như
chỉ dựa vào đi làm, mỗi tháng kiếm được mười nghìn tệ, một năm mới
được có 120 nghìn tệ, vậy thì biết đến bao giờ mới mua được nhà,
được xe?
Văn Bác đến cửa hàng của Trương Manh đúng lúc
cô đang tiếp đón khách hàng. Vừa nhìn thấy Văn Bác, cô lập tức
nhường chỗ. Văn Bác nói:
Văn Bác ngồi không cũng thấy hơi chán liền với
tay lấy một cuốn tạp chí ở trên bàn. Một lát sau, Trương Manh làm
xong việc liền chạy tới trò chuyện với anh. Hai người đang nói chuyện
hào hứng thì có một vị khách bước vào cửa hàng. Vị khách này
không ai khác chính là Ngô Liễu, bạn thân của Y Đồng. Ngô Liễu vừa
nhìn thấy Văn Bác nói chuyện vui vẻ với Trương Manh liền lập tức gọi
điện cho Y Đồng, đương nhiên là cô ta phải thêm mắm dặm muối cho câu
chuyện thêm phần gay cấn rồi.
Đúng là oan gia ngõ hep, đi đến đâu cũng đụng
mặt. Lúc Ngô Liễu bước vào, Văn Bác không nhìn thấy cô ta, bởi lúc
ấy đang nói chuyện sôi nổi với Trương Manh, hoàn toàn không chú ý đến
khách hàng xung quanh, hơn nữa Trương Manh lại không quen biết Ngô Liễu,
không biết Ngô Liễu và vợ Văn Bác có quan hệ gì, vì vậy lần này
đúng là rắc rối to. Y Đồng nhận được mật báo của bạn thân, lửa
giận bốc lên ngùn ngụt. Cái gì? Tôi đã mang bầu đến năm tháng rồi
mà anh còn dám đi tán gái à?
Y Đồng vô cùng nhạy cảm với việc chồng gặp gỡ
người phụ nữ khác. Chỉ cần Văn Bác tiếp xúc với người khác phái,
hơn nữa không chịu nói trước cho cô biết là cô lập tức cảm thấy có
vấn đề. Vì vậy, việc Văn Bác gặp gỡ Trương Manh chẳng khác gì chọc
vào tổ ong vò vẽ.
Y Đồng nhận được mật báo của cô bạn thân liền
lập tức cùng mẹ lao đến cửa hàng quần áo của Ngô Liễu. Y Đồng
chính mắt nhìn thấy Văn Bác đang nói chuyện với Trương Manh. Cô tức
điên lên, xông vào cửa hàng, chửi bới:
- Mày là đồ tiện nhân, còn nói không quyến rũ
chồng tao à? Lần này tao bắt được tận tay rồi nhé, còn dám chối
cãi nữa không?
Trương Manh đang nói chuyện với Văn Bác, đột
nhiên Y Đồng xông vào khiến cô giật nảy người, không ngờ vợ anh lại
theo đến đây. Điều này khiến Trương Manh thấy rất bất ngờ, cô sững
người vì kinh ngạc.
- Em chớ có nói bừa! Đây là một sự hiểu nhầm
rồi! – Văn Bác nói.
- Sao lần nào anh cũng nói là hiểu nhầm? Làm
gì có nhiều hiểu nhầm như thế chứ? – Y Đồng gào lên.
- Mày đã kết hôn rồi, đã có vợ rồi, là người
có gia đình rồi, sao còn lén vợ đi trêu hoa ghẹo nguyệt thế hả? Mày
không có lấy một chút trách nhiệm nào, mày có còn là một thằng
đàn ông không hả? – Mẹ y đồng chỉ vào mặt Văn Bác mà nhiếc móc.
- Tôi nói cho cô biết, nếu như tôi với cô ấy mà
có quan hệ thì đã sớm nảy sinh từ thời học đại học rồi, sao còn
lấy cô chứ? Cô không dùng óc suy nghĩ à? Đầu cô là óc lợn à? – Văn
Bác tức tối nói.
Cửa hàng bị Y Đồng đến làm loạn, khách hàng
thấy cãi vã nên lần lượt bỏ đi hết, gây ảnh hưởng lớn đến chuyện
kinh doanh của Trương Manh. Văn Bác sợ chuyện to ra nên liên tục làm công
tác tư tưởng cho Y Đồng, bảo cô về nhà nói chuyện nhưng Y Đồng nào
có chịu nghe? Khó khăn lắm mới có cơ hội bắt được tận tay, cô phải
làm ầm ĩ lên cho đã!
Văn Bác bất lực, đành phải chỉ tay lên trời mà
thề:
- Nếu như tôi với Trương Manh mà làm chuyện vụng
trộm thì sét đánh chết tôi, ra khỏi cửa sẽ bị ô tê đâm chết.
Y Đồng cười khẩy:
- Làm thế có tác dụng gì không? Anh tưởng tôi
là đứa trẻ ba tuổi hay sao mà còn dùng trò này để lừa tôi?
- Tôi đã thề độc như vậy rồi mà cô còn không
tin, thế thì tôi cũng hết cách, có tin hay không là tùy cô!
- Thề độc có là gì? Chuyện này không kết thúc
ở đây được!
- Haiz! – Văn Bác thở dài ngao ngán.
Trương Manh đứng bên cạnh luôn miệng giải thích
nhưng Y Đồng một mực không tin, còn cãi nhau ầm lên, khiến cho Trương
Manh không thể bán hàng được, những nhân viên kinh doanh đứng bên cạnh
chỉ biết giương mắt nhìn. Chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng qua là
chồng gặp lại bạn học đại học thôi mà? Có cần thiết phải làm lớn
chuyện này không? Mình không mệt nhưng người khác mệt, đây đúng là
điển hình của việc “ăn no rửng mỡ” đây mà!
Y Đồng đang tranh cãi với Văn Bác và Trương Manh
thì bụng cô đột nhiên đau nhói, không biết là vì nguyên nhân gì. Mẹ Y
Đồng hoảng hốt vội vàng đưa con gái đi bệnh viện kiểm tra. Y Đồng ôm
bụng quằn quại, lúc này mới chịu rời đi, đương nhiên cô ta vẫn vừa đi
vừa chửi bới. Cuối cùng cũng đi rồi, Trương Manh thở phào nhẹ nhõm.
Văn Bác thấy Y Đồng đau bụng, sợ là dọa sảy thay nên cũng vội vàng
đưa vợ vào viện.
Văn Bác vội vàng chạy ra ngoài bắt taxi đến
bệnh viện. Trên đường đi, Y Đồng đau tới toát mồ hôi hột. Khó khăn
lắm mới đến bệnh viện được, bác sĩ kiểm tra xong nói rằng không có
vấn đề gì, chỉ tại Y Đồng hoạt động quá nhiều, do mệt mỏi gây ra
chứ không có nguy hiểm gì. Văn Bác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, anh nhanh chóng đưa Y Đồng vào nghỉ
ngơi, sau đó chạy đi mua gà hầm cho vợ để bồi bổ sức khỏe. Văn Bác
thực sự không muốn khom lưng hầu hạ một kẻ một tay che cả bầu trời,
độc tài, ngang ngược như Từ Hy Thái Hậu[1], nhưng
anh không thể vô trách nhiệm với đứa bé trong bụng cô được. Như vậy,
đâu còn là đàn ông?
[1]
Vị thái hậu nổi tiếng tàn ác trong lịch sử Trung Hoa.
Thế nhưng, anh thật sự rất tức giận chuyện Y
Đồng đến làm ầm lên ở cửa hàng của Trương Manh. Anh thật sự rất
muốn nhẫn tâm một chút, tắt máy rồi bỏ đi, biến mất trước mắt Y
Đồng xem cô ta làm thế nào?