Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 112: Chương 742





“Không cần, không cần, ngủ……” Cô vội nói.

Nằm ở trong lòng ngực anh, sau một lúc lâu, giống như cảm giác được cái thứ đâm cô phía sau, rốt cuộc chậm rãi thả lỏng rất nhiều, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy cô gái trong lồng ngực thả lỏng xuống chậm rãi, hô hấp nhẹ nhẹ, đều đều truyền tới.

Anh cũng chậm rãi thả lỏng thân thể của mình, chỉ là, chỗ nào đó trên thân thể, lại rõ ràng không hiểu chuyện bằng nơi khác.

Thở dài, nhìn cô gái ngủ say trong lồng ngực, anh cẩn thận đổi vị trí cánh tay.

Cúi đầu, còn có thể ngửi được mùi hương trên sợi tóc cô.

Anh hung hăng nhắm mắt lại.

Thật là cô gái ngốc……
Ngày hôm sau.

Lúc Lâm Triệt tỉnh lại, phát hiện Cố Tĩnh Trạch đã không còn nữa.

Lâm Triệt chạy ra, ở cửa nhà ăn thấy được Cố Tĩnh Trạch ăn cơm.

Cố Tĩnh Trạch thoạt nhìn sắc mặt không tốt, bộ dáng giống như không ngủ tốt.


Lâm Triệt ngượng ngùng đi qua, nghĩ đến buổi tối dựa vào hắn trong lòng ngực ngủ, phiae sau đã xảy ra cái gì, mình cũng đã đã quên, cô hỏi Cố Tĩnh Trạch, “Làm sao vậy, có phải buổi tối tư thế ngủ của em không tốt lắm? Kỳ thật em ngủ dễ dàng lăn qua lộn lại……”
“Không phải.

” Anh chỉ là không được tự nhiên giật giật cánh tay.

Bị cô gối, có chút cứng đờ.

Kết quả một buổi tối không nhúc nhích một chút.

Người hầu vội mang thức ăn cho Lâm Triệt lên, Lâm Triệt ngẩng đầu lên lễ phép nói tiếng cảm ơn.

Ăn sáng một chút, Lâm Triệt muốn đi công tác, Cố Tĩnh Trạch nói, “Anh tiện thể mang theo em cùng đi, đi thôi”.

Lâm Triệt vội đứng lên, “Thật vậy chăng? Em đi thay quần áo.


Nhìn Lâm Triệt đi vào, Cố Tĩnh Trạch vô ngữ lắc đầu.

Mỗi ngày điên điên khùng khùng.

Người hầu cười dọn dẹp bàn ăn, nói, “Tiên sinh, quần áo phu nhân tới cho ngài ấy, thật sự thay đổi toàn bộ sao?”
Cố Tĩnh Trạch nhớ tới những áo ngủ hình thù kỳ quái đó, “Đều ném.



"Thưa vâng, có điều có chút đáng tiếc, đều là kích cỡ thích hợp với mợ chủ.


Người hầu nói, “Đã mang áo ngủ khác lên rồi.


Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, người hầu nghe âm thanh Lâm Triệt ở bên trong, phỏng chừng lại đang tìm quần áo.

Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói, “Thật là chân tay vụng về.


Người hầu cười đáp, “Con người luôn có khuyết điểm, mợ chủ tốt như vậy, chân tay vụng về cũng không có gì.


“Cô ấy tốt?” Cố Tĩnh Trạch nhướng mày hỏi.

Người hầu nói, “Đúng vậy, mợ chủ không hề kiêu ngạo chút nào, đối với những hạ nhân như chúng tôi, giống như thân nhân của mình, mặc kệ chúng tôi làm cái gì, mợ chủ đều nói được được, còn thường xuyên lấy quần áo không mặc hết cho chúng tôi mặc, trở về không quên mang thức ăn khuya cho chúng tôi một phần, mợ chủ thật là tốt không nói hết.


Lâm Triệt rất nhanh đi ra, Cố Tĩnh Trạch u nhiên nhìn bóng dáng Lâm Triệt bóng dáng,, nhìn càng ngày càng thâm.

Lâm Triệt kinh ngạc nói, “Làm sao vậy?”
Cố Tĩnh Trạch đứng dậy, tùy tay cầm lấy quần áo mặc vào, “Không có việc gì, đi thôi.


Hôm nay Lâm Triệt còn phải tham gia hoạt động tuyên truyền, cho nên mặc quần áo đơn giản, dù sao tới công ty, còn phải tinh tế hoá trang lại.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.