Lâm Triệt trừng mắt nhìn anh, "Ai thích anh chứ! Anh ảo tưởng quá!"
Cố Tĩnh Trạch bẹo má lườm cô, "Vậy mà hôm qua lúc anh hôn, em rõ ràng làm như rất thích."
"..." Lâm Triệt không khỏi líu lưỡi, nói cũng cà lăm, "Ai làm như chứ, anh anh anh, anh nói cho rõ, em là bị anh hù dọa đó có được không!"
Cố Tĩnh Trạch nhướng mắt, "Bị dọa thật à? Sao anh lại cảm giác em rất hưởng thụ nhỉ?"
"Là do anh cảm giác sai!"
Cố Tĩnh Trạch không đứng đắn cười nhẹ, nhếch khóe khiêu gợi lên làm người ta nói không nên lời.
"Có phải anh cảm giác sai hay không, cảm giác lại lần nữa là biết thôi." Nói xong bỗng liền tiến đến.
Lâm Triệt bị động tác bất ngờ của anh làm sợ hết hồn, nhanh chóng lùi ra sau, nhưng mà Cố Tĩnh Trạch vẫn thẳng thừng nghiêng người áp sát tới, tay chống lên ghế salong, một tay khác nắm chặt lấy tay Lâm Triệt, kéo cổ tay cô, lập tức đẩy cô xuống ghế salong.
Lâm Triệt sợ hết hồn, nhanh chóng nói, "Anh...!Anh tránh ra, Cố Tĩnh Trạch, đây là phòng khách."
Cố Tĩnh Trạch nhìn đôi mắt sợ hãi cùng gò má đỏ lên vì hoảng sợ của cô, đôi mắt sáng quyện với thẹn thùng, trong nhất thời sáng rực không gì tả được.
"Phòng khách thì sao, đây là nhà của chúng ta, anh với em là vợ chồng, chúng ta ở đâu làm gì cũng chẳng có ai dám ý kiến."
"..." Lâm Triệt đẩy người đàn ông trong mắt toàn là trêu tức trước mặt, tay đặt lên ngực anh, cảm giác được cơ ngực của anh chia thành từng múi rất rõ ma sát vào lòng bàn tay, khiến cô cứ để thế thì không phải, mà thả ra cũng không được.
Thế nhưng, bất kể là ở đâu, thân thể của anh cũng đều chia ra rõ ràng như thế.
Lâm Triệt hoảng rồi, thấy Cố Tĩnh Trạch thật sự áp tới, đôi mắt nhìn vẻ mặt đang tránh né của cô, môi gần như là đã ở trên chóp mũi của cô, lại cứ không chịu dời xuống, chứa chan hứng thú mà hưởng thụ khuôn mặt đang sợ hãi của cô, từ từ hành hạ dây thần kinh của cô.
"Nói đi, em có thích anh không?" Môi của anh lướt qua môi cô, tùy ý cười.
Lâm Triệt cắn môi, "Anh thả em ra, Cố Tĩnh Trạch!"
"Em nói thích hay không đã."
"Không thích!"
"Trả lời sai rồi!" Cố Tĩnh Trạch nói xong, ấn môi xuống môi cô.
Mặt Lâm Triệt đều căng cả lên.
"Cố Tĩnh Trạch anh...!Anh cứ chọc em như thế, cẩn thanh em nhổ nước bọt lên người anh đấy."
"Nước miếng?" Anh cười, "Đâu phải anh chưa từng nếm đâu."
"Cố Tĩnh Trạch...!Khẩu vị của anh nặng thật...."
Cố Tĩnh Trạch nói, "Khẩu vị không nặng thì làm sao lấy em."
"Anh..."
Cố Tĩnh Trạch đúng là toàn học mấy thứ xấu!
"Cố Tĩnh Trạch, còn không thả em thì em ra tay thật đấy."
"Ha, anh ngược lại muốn xem thử em ra tay thế nào..."
"Anh đúng là coi thường em Cố Tình Trạch!" Lâm Triệt cười, bỗng nhiên lên gối, nhắm vào giữa hai chân anh, cứ thế đánh tới...
"Á...." Cố Tĩnh Trạch đau đớn, lập tức buông Lâm Triệt ra ở trên ghế salong ngã xuống.
Lâm Triệt sợ hết hồn, cứ tưởng động tác Cố Tình Trạch rất nhanh, chắc chắn sẽ đỡ được cô, không nghĩ tới lần này anh vậy mà lại không đỡ...
Cố Tĩnh Trạch ngồi trên tấm thảng đắt tiền, mặt cứng ngắc.
Lâm Triệt nhanh chóng ngồi xổm xuống, quỳ lên thảm, lo lắng nhìn Cố Tĩnh Trạch, vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch, sao rồi, anh...!đau lắm không?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, lắc đầu nói, "Vẫn ổn, không sao."
"Thật là không đau sao....!Rất xin lỗi, em nhớ hồi nhỏ cũng hay giỡn với mấy đứa con trai như thế mà, cũng đâu có đau như vậy."
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, "Nhóc con còn chưa trưởng thành, đương nhiên là không đau rồi, em nên biết kích thước của anh không có giống như mấy đứa nhóc kia."
"..." Lâm Triệt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này, giờ rồi mà anh còn không biết xấu hổ nói như thế.
"Em xem đúng là anh không đau thật! Vẫn còn đùa được đây này!"
Cố Tĩnh Trạch lại mỉm cười, "Mấy cái khác đều là đùa, nhưng kích thước thì không phải đùa."
"...."
"Cố Tĩnh Trạch, anh thay đổi rồi, trước đây anh đâu có không biết xấu hổ như vậy."
Cố Tĩnh Trạch nhìn toàn thân Lam Triệt, "Đối với em, không kìm được trở thành không xấu hổ."
Trách cô hả?
"Anh anh anh, anh học từ ai cái mồm mép láu lỉnh này vậy!"
"Chuyện này cần phải học à? Anh nghĩ đàn ông vì muốn con cháu đời sau đông đúc nên tự tiến hóa, nhìn thấy phụ nữ muốn cùng sinh con đời sau thì sẽ không tự chủ được mồm mép láu lỉnh, như thế thì nhân loại mới có thề tiếp tục sinh sôi không ngừng."
"Cút, anh không biết xấu hổ thì nói không biết xấu hổ, làm gì phải nói xa như vậy."
Cố Tĩnh Trạch cười, nhưng mà, đúng là rất đau.
Nhìn vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt càng nổi lên nghĩ xấu xa, cúi đầu nói, "Làm sao đây...!Không thì đi bệnh viện thứ nhé?"
Cố Tĩnh Trạch cũng cúi xuống với Lâm Triệt, nỉ non bên tai cô, "Xoa xoa là được."
"...." Lâm Triệt quay sang Cố Tĩnh Trạch hét lên, "Cái gì hả, xoa xoa cái quằn."
Chỗ khác thì có thể xoa xoa, chỗ này...!Chỗ này sao mà xoa được.
Cố Tĩnh Trạch kéo cổ tay cô lại, làm nàng nhích tới vài phần, "Không thử thì sao biết có hiệu quả hay không."
Lâm Triệt thật sự cho rằng anh muô s kéo tay nàng xuống dưới hạ thân thì nghe thấy ở phía cửa có một âm thanh vang lên rất không đúng lúc.
"Tĩnh...!Tĩnh Trạch, anh...!Anh đang làm gì ở đay vậy?"
Mạc Huệ Linh vậy mà lúc này lại đến?
Cố Tĩnh Trạch ngây người, tất nhiên cũng không nghĩ rằng, vậy mà Mạc Huệ Linh lại trự tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.
Buông tay Lâm Triệt ra, anh đứng dậy.
Bên cạnh, Lâm Triệt cũng đừng lên theo.
Cố Tĩnh Trạch có chút không vui, nhìn Mạc Huệ Linh, "Huệ Linh, sao em lại tùy tiện đến đấy thế."
Nơi này suy chi cùng cũng là nhà của anh với Lâm Triệt.
Hơn nữa, anh cũng là một người đàn ông thành niên, không phải còn bé như trước, có thể tùy tiện vào một căn phòng mà không quan tâm giới tính nam nữ.
Lỡ như anh ở nhà mà không mặc quần áo thì sao.
Mạc Huệ Linh kinh ngạc nhìn động tác thân mật của hai người.
Không nhìn lầm chứ, Cố Tĩnh Trạch vạy mà rau không kéo Lâm Triệt lại?
Hai người gần nhau như thế, nhìn qua cứ tưởng chỉ có một người.
Bệnh của Cố Tĩnh Trạch....!Lẽ nào đã hết?
Mạc Huệ Linh căm ghét liếc nhìn Lâm Triệt bên cạnh.
Lâm Triệt biết điều nhìn hai người, trực tiếp ôm lấy đống kịch bản trên bàn, "Hai người nói chuyện đi, tôi đi xem kịch bản."
"Lâm Triệt..." Cố Tĩnh Trạch còn muốn gọi Lam Triệt, thì lúc này Mạc Huệ Linh bỗng chen miệng vào, "Được, cảm ơn cô, Lâm Triệt."
Sau đó liền đến khoác tay Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ta, lông mày nhíu lại, "Huệ Linh, trước hết em thả anh ra đã, ở đây toàn là người giúp việc, để người ta thấy không tốt đâu."
Mạc Huệ Linh tức giận trừng Cố Tĩnh Trạch, "Anh với Lâm Triệt để người ta thấy thì không sao? Nhưng em khoác tay anh một lát thì bị người ta nhìn lại không tốt?"
"Huệ Linh, cô ấy là vợ của anh, ai nhìn thấy cũng chẳng sao cả."
"Anh...."Mạc Huệ Linh lại thêm giận, cắn môi nói, "Nhưng từ nhỏ em với anh đã tun mật như thế, mọi người đều biết cả, trước đây không ai nói gì, sao giờ lại thành không tốt?"
"Được rồi, cứ buông tay trước đã, chúng ta ra ngoài rồi nói."
Đôi mắt đen láy của Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh nhìn Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh bị anh nhìn như vậy, nhất thời cũng không dám nói gì, chỉ có thể không cam tâm mà bỏ tay ra..