Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 127: Bị Cô Lây Vui Vẻ





Một buổi tối, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng ngủ cực kỳ ngon.

Mình cũng chưa nghĩ đến, vì sao vừa cảm giác đã tới hừng đông.

Lúc tỉnh lại, lại phát hiện, chân Lâm Triệt, đã ở ngay trước mặt, hai chân cô gần như đặt ở trên người cô, tư thế thật là đột phá lần nữa, thế nhưng có thể trực tiếp nằm ngủ ngược ngạo như vậy.

Nhưng mà kỳ quái chính là, buổi tối anh lại không chút cảm giác được chân cô di chuyển.

Lâm Triệt mơ mơ màng màng, ngày hôm qua quá mệt mỏi, còn chưa ngủ ngon.

“Cái gì sao, mấy giờ……” Lâm Triệt mơ mơ màng màng giơ giơ chân lên, một chân đạp ở trên mặt Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hắc tuyến, trực tiếp ngồi dậy, vô ngữ nhìn Lâm Triệt: "Lâm Triệt, em đang làm gì thế?".

Lâm Triệt vội ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở trên giường, trên mặt giống như là mới vừa ăn một con ruồi bọ,;khó coi như vậy.


“A, rất xin lỗi……” Cô xoa xoa đầu, cầm di động lên nhìn xuống, thế nhưng mới sáu giờ sáng.

Cô trực tiếp lăn ở trên giường: "Ông trời, sớm như vậy, đánh thức tôi làm gì".

“Dậy sớm chim chóc có trùng ăn, huống chi, dậy sớm tinh thần sẽ tương đối tốt, thích hợp suy nghĩ".

Cố Tĩnh Trạch đi chân trần dẫm trên mặt đất, trực tiếp tinh thần sáng láng vào phòng tắm.

Lâm Triệt nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bội phục anh.

Mặc kệ buổi tối ngủ muộn cỡ nào, buổi sáng anh đều đúng sáu giờ rời giường, tuyệt đối sẽ không chậm trễ một phút đồng hồ, là có thể lập tức bò dậy khỏi giường, sau đó buổi tối trở về, lại công tác đến khuya, mới bắt đầu nghỉ ngơi.

Lâm Triệt nghĩ, thời gian anh ngủ mỗi ngày, nhất định không đủ bảy tiếng đồng hồ, nhiều nhất mỗi ngày sáu tiếng đồng hồ.

Lâm Triệt chỉ có lúc đóng phim, có thể mấy ngày không ngủ, nhưng mà một khi có cơ hội, nhất định sẽ rời giường cực khó khăn.

Nghĩ như vậy, kỳ thật Cố Tĩnh Trạch thật sự rất vất vả.

Nằm ở nơi đó, Lâm Triệt nghĩ không ra buổi tối rốt cuộc hai người cùng nhau ngủ ở trên giường như thế nào, nhưng mà dù sao cũng không phát sinh chuyện gì, cô nằm nằm, tiếp tục ngủ thêm.

Chờ Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, lại thấy Lâm Triệt đã lần nữa lâm vào thâm miên.

Lúc này, toàn bộ thân thể đều lăn qua, đầu úp xuống ngủ rồi.

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm chăn lên, cẩn thận đắp cho cô, mới đi ra ngoài.


Buổi chiều, Lâm Triệt nghỉ ngơi đến khi nhìn thấy người hầu bên ngoài đang rửa xe, cảm thấy thật vui, cũng làm theo.

Người hầu thấy Lâm Triệt lại đây, vội buông nước xuống, sợ hãi làm ướt người cô.

Lâm Triệt lại không sao cả nói: "Không có sao, tôi tới giúp các người rửa, trước kia tôi ở nhà, thường xuyên giúp bảo mẫu của tôi cùng nhau rửa, tôi làm đặc biệt chuyên nghiệp".

“Mợ chủ, ngài thật sự không cần……”
“Không quan hệ, tôi là mợ chủ, nghe tôi”.

Người hầu nghe cô nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ.

Chờ Cố Tĩnh Trạch trở về, thay quần áo xong hỏi: "Mợ chủ đâu?".

Người hầu khó xử nhìn hậu viện, nói: "Mợ chủ ngài ấy…… Đang rửa xe".

“……”
Cố Tĩnh Trạch vào hậu viện, liền nhìn thấy, Lâm Triệt động tác nhanh nhẹn ở phía sau lau xe, thủ pháp thoạt nhìn rất chuyên nghiệp.

Nhìn bộ dáng cô làm việc còn vui vẻ như vậy, Cố Tĩnh Trạch cũng lắc lắc đầu, nhìn váy cô ướt một nửa, mồ hôi rơi, nhưng mà bộ dáng lại không khó coi, cũng không sợ phơi nắng đen da, người bại lộ ở dưới hoàng hôn, thoạt nhìn hình như là cả người mạ một tầng ánh sáng, làm người nhìn thấy tâm tình không khỏi sung sướng lên.


Hình như là đã bị cô cảm nhiễm, tâm tình của anh cũng lập tức tốt hơn rất nhiều.

Người hầu thấy Cố Tĩnh Trạch không có bực mình, ngược lại khóe môi còn giơ lên, tâm tình không tồi, mới ở bên cạnh nói: "Mợ chủ thật sự không có làm kiêu một chút nào, còn làm việc giúp những người hầu cho chúng tôi, mợ chủ thật sự quá tốt".

Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu mỉm cười, nhấc chân lên đi qua.

“Em đang làm gì?".

Hắn giương giọng hỏi.

Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Làm việc, lao động là quang vinh".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.