Nói liền cầm lấy chi phiếu trên bàn
Lâm Triệt nhìn anh, nói tiếp: “Nhưng mà tôi còn muốn cảnh cáo cậu một chút, hai mươi vạn, là trả nợ Du gia, cậu không thể tiếp cận Du gia một bước nữa, nếu người Du gia vào sòng bạc của cậu, cậu cần phải đuổi ông ta đi!".
“Cái gì? Phức tạp như vậy".
Lục Thanh Hồng vốn đang nghĩ, về sau dù sao Du gia cũng có rất nhiều cơ hội.
Con gái nhà bọn họ, lớn lên cũng khá xinh đẹp, ra làm “gà” mà nói, nhất định có thể đi được rất nhiều khách.
Anh ta mơ ước hồi lâu, mới trù tính ra tay với Du gia, không nghĩ tới……
Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh nói: "Nếu các người không đuổi, tôi nghĩ, nếu người của tôi qua đó đuổi giúp các người, khả năng rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của các người”.
“Cô……”
Muốn Cố gia đi đuổi, vậy rất lợi hại.
Mặc dù Lục Thanh Hồng cảm thấy vô cùng không phục, nhưng mà, chỉ có thể nói với Cố Tĩnh Trạch: "Cố tiên sinh ngài yên tâm, sau này Du gia sẽ không vào sòng bạc của Lục gia chúng tôi, tôi có thể bảo đảm với ngài".
“Tôi đây liền rửa mắt mong chờ".
Anh nói, quay đầu lại ôm lấy Lâm Triệt.
Lâm Triệt quay đầu liếc mắt nhìn cô gái trên giường một cái, theo Cố Tĩnh Trạch rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn hai người rời đi, cô gái trên giường mới phẫn hận đẩy Lục Thanh Hồng ra.
“Anh cái đồ vô dụng, người ta đánh em, hai mươi vạn thì xong mọi chuyện à? Em không cần!".
Lục Thanh Hồng đi lên liền tát cô gái một cái, cái tát lập tức làm cô gái ngơ ngác.
“Cô có biết mới vừa rồi tôi nhặt cái mạng về cho cô không!".
.
“Cái gì?” Cô gái uất ức nhìn anh.
Lục Thanh Hồng hừ một tiếng: "Đó là ai mà cô cũng dám đắc tội, đó là Cố Tĩnh Trạch, Cố gia, đó là người cô có thể chọc sao?”
“Cố…… Cố Tĩnh Trạch?” Cô gái bụm má, nghẹn họng nhìn trân trối.
Lục Thanh Hồng tự mình lẩm bẩm: "Tôi cũng không ngờ như vậy, nhưng mà, tôi cũng không thể bởi vì mặt mũi mà không muốn sống nữa, cô không thấy tôi cũng rất tức, chỉ là tôi chỉ có thể nhịn, Du gia này khi nào có tâm cơ, thế nhưng có quan hệ với Cố gia, sau này chúng ta cũng chỉ có thể trốn rất xa".
Cô gái vừa nghe, người kia quả nhiên rất lợi hại, trong lòng không khỏi lại ghen ghét, lại mơ ước.
Đáng tiếc, đó là độ cao người thường không đạt được, loại trình độ như cô, có thể thông đồng với Lục Thanh Hồng đã không tồi, cũng không dám đi gần với loại gia tộc đứng đầu như Cố gia.
Sau khi Lâm Triệt làm xong chuyện này, rất nhanh đi tới khách sạn tìm Du Mẫn Mẫn.
Cô ấy ở khách sạn mấy ngày rồi, mỗi ngày đều sẽ đổi một phòng, để tránh bị cha cô ấy tìm được.
Có lẽ đã thành thói quen, Du Mẫn Mẫn trông vẫn ổn, chỉ là người rõ ràng gầy đi một vòng.
Lâm Triệt nói: "Chuyện đã giải quyết xong, chị Du không cần quá lo lắng".
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt: "Là…… Cố Tĩnh Trạch hỗ trợ,”
Cô biết, Lâm Triệt tự mình làm không được, Lục gia cũng không phải dễ khi dễ, một câu hai câu, sẽ không tùy tiện buông tay.
Lâm Triệt gật gật đầu: "Đúng vậy, Cố Tĩnh Trạch áp trận, em đi theo xem".
Du Mẫn Mẫn cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn em…… Nhưng mà…… Có phải tốn tiền đúng không?”
Cô không tin kia mấy người kia không lấy tiền.
Lâm Triệt đáp: "Cũng không tốn nhiều, chỉ cho bọn họ hai mươi vạn, để bọn họ im miệng, về sau bọn họ đều sẽ không cho ba chị đến sòng bạc".
Du Mẫn Mẫn sắc mặt trầm trầm, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt: "Tiền cứ trừ trong tiền lương của chị, chị sẽ chậm rãi trả em, cảm ơn chị".