Lâm Triệt lắc đầu: "Cái này…… Xem như phúc lợi của bà Cố, không có sao".
Du Mẫn Mẫn cười cười: "Nếu bọn họ có thể không bao giờ cho ba chị vào sòng bạc, có lẽ những ngày sau này sẽ đỡ hơn chút, em cũng càng ngày càng nổi, tiền lương của chị cũng sẽ càng ngày càng cao, có lẽ rất nhanh là có thể trả hết cho em".
Du Mẫn Mẫn nhướng mày nhìn Lâm Triệt: "Nhưng mà, xem ra Cố Tĩnh Trạch đối xử với em rất tốt".
Lâm Triệt ngẩn người, nghĩ Cố Tĩnh Trạch xác thật là người rất tốt, chỉ là người có chút lãnh, nhưng mà, có đôi khi cũng là người đàn ông mặt lãnh tâm nhiệt.
Lâm Triệt đáp: "Nhưng mà Cố Tĩnh Trạch thật sự rất khó hầu hạ, rất nhiều tật xấu, không thèm nghe chị nói nữa, em muốn trở về.
Qua mấy ngày còn phải đến Cố gia chúc thọ".
Lâm Triệt về nhà, đứng ở cửa, nhìn Cố gia thủ vệ nghiêm ngặt, bỗng nhiên nghĩ, cảm thấy mình giống như vẫn luôn được Cố Tĩnh Trạch chăm sóc, nhất thời thế nhưng có chút ngượng ngùng.
Cô thật cô gái phiền toái.
Buổi tối ngủ, Cố Tĩnh Trạch rửa mặt xong, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Triệt ngượng ngùng nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Em nhìn chằm chằm anh làm gì?”
Lâm Triệt ngượng ngùng nhìn Cố Tĩnh Trạch mặt, nói: "Em cảm thấy…… Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đổi vị trí đi, anh ngủ trên giường, em ngủ sô pha".
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn cô: "Vì sao?”
Lâm Triệt đáp: "Bởi vì vóc dáng anh cao, tổng ngủ cái này sẽ không thoải mái, vóc dáng cử em, ngủ ở nơi này vừa lúc, ít nhất cũng nên thay phiên nhau, anh ngủ một đêm, em ngủ một đêm, nói cách khác, chỉ có mình anh ngủ ở nơi này, chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể ly hôn, chẳng phải là quá không công bằng với anh”.
Cố Tĩnh Trạch ánh mắt chợt lóe, cười nhìn Lâm Triệt, nhướng mày nói: "Cho nên kỳ thật là em đang đau lòng anh phải không?”
“……” Cái này có quan hệ gì tới đau lòng!
Lâm Triệt nói: "Ý em không phải vậy, em chỉ là nói…… Thôi, anh thích ngủ sô pha thì ngủ đi".
Lâm Triệt đáy lòng trầm xuống, cảm thấy mình không phải đau lòng đâu.
Cô mắc mớ phải đau lòng anh, chỉ là tự trách mình luôn là người khiến anh phiền toái, cô ngượng ngùng mà thôi.
Lâm Triệt trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch không biết cảm kích một cái, xoay người trở lại mép giường, lại cảm thấy, phía sau, Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng lên theo, sau đó cùng nhau ngồi ở trên giường.
Lâm Triệt quay đầu lại nói: "Anh thay đổi quyết định?”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, bỗng nhiên nói: "Kỳ thật giường lớn như vậy, hai người chúng ta ngủ cùng nhau cũng hoàn toàn không có sao".
“Cái gì?” Lâm Triệt cho rằng mình nghe lầm.
Cố Tĩnh Trạch nói, trực tiếp ôm lấy Lâm Triệt, hai người cùng nhau ngã xuống trên giường.
Vốn dĩ đó là giường dành cho hai người size lớn, xác thực hai người ngủ vẫn còn dư lại rất nhiều khoảng không, nhưng mà, ngủ chung sao có thể!
Lâm Triệt vội giãy giụa muốn đứng lên: "Không nên không nên, Cố Tĩnh Trạch, không thể ngủ ở trên một cái giường!".
Vòng eo lại bị anh kéo trở về một phen, không dùng chức sức, cô lại lần nữa nằm ở trong lồng ngực anh.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cô: "Làm sao vậy, em đang sợ cái gì? Sợ em sẽ nhịn không được sao?”
Lâm Triệt trên mặt hơi hơi đỏ lên: "Cái gì nhịn không được, sao em nhịn không được!".
“Nhịn không được cứ tới đè anh ra".
Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt trừng anh: "Nói hươu nói vượn, sao em có thể nhịn không được, mặt người dạ thú chính là người đàn ông mới đúng!".
“Ừm, nếu em lo lắng anh sẽ nhịn không được, như vậy em lo lắng nhiều, ở một phòng lâu như vậy, anh còn không có động vào em, như vậy ở trên một cái giường, cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện nhịn không được, đương nhiên em có thể yên tâm!".
“……” Lâm Triệt chỉ là không muốn ngủ với anh trên một cái giường mà thôi.
“Không nên không nên, thật sự không được!".
Lâm Triệt hoảng loạn nói.
Cố Tĩnh Trạch lại vẫn ngăn chận cô, trực tiếp khoanh thân thể của cô lại.
“Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ đi!".
“Em……” Như vậy cũng ngủ được mới là lạ á!
“Miên man suy nghĩ cái gì, nhanh ngủ là được!".
Cố Tĩnh Trạch ở sau người nói.
Lâm Triệt thật hết chỗ rồi, động đậy như thế nào cũng không được, chỉ có thể thở hổn hển nằm ở nơi đó, cảm thấy người đàn ông sau lưng hình như dần dần thả lỏng xuống, nhưng cô vẫn thanh tỉnh trợn tròn mắt, không biết qua bao lâu, mới mỏi mệt bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.