Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 156: Chương 1022





Cảm thấy nước mắt của Mạc Huệ Linh thấm ướt quần áo mình, Cố Tĩnh Trạch cảm thấy một đở không thoải mái, nhưng mà, nhìn Mạc Huệ Linh khóc trời đất tối tăm, anh vẫn không nỡ đẩy cô ra.

Biết rõ tính tình của Mạc Huệ Linh, nên anh cũng không nói cái gì nữa, bản thân Cố Tĩnh Trạch cũng không biết, mình về sau sẽ có bộ dáng như thế nào, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, buột miệng thốt ra lời nói như vậy, hiện giờ nhìn thấy Mạc Huệ Linh khóc như thế, trong lòng cũng có chút hối hận, không nên nhất thời xúc động, mà nói chuyện không chút suy nghĩ như thế.

Chỉ là, mới vừa rồi, ý nghĩ “Không ly hôn” đó, đúng là đã từng lướt qua tring đầu.

“Được rồi, đừng khóc, Huệ Linh.


Mạc Huệ Linh nghe giọng nói mềm mỏng hơn của của, biết mình rốt cuộc ở trong lồng anh cũng chiếm một vị trí quan trọng, lúc này mới chậm rãi khụt khịt, ngừng lại.

Tất nhiên, bọn họ từ nhỏ đã có chút cảm tình, sao có thể bởi vì một Lâm Triệt vừa xuất hiện phá vỡ.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Được rồi, em đi ăn cái gì đi, anh muốn đi về trước.



Mạc Huệ Linh nghe lời gật gật đầu: "Qua mấy ngày nữa là Thất Tịch, em muốn cùng trải qua với anh”.

“Qua mấy ngày nữa là Thất Tịch?”
“Đúng vậy.


“Nhưng, Huệ Linh, ngày Thất Tịch gia đình anh luôn muốn cùng đi nghỉ phép, chỉ sợ anh không thể cùng em trải qua.


Mạc Huệ Linh nhớ tới điều này liền cảm thấy tức giận, Cố gia đáng chết, cái gì mà phá quy củ chứ.

“Được rồi, về sau anh phải bù cho em.


Chờ Cố Tĩnh Trạch đi rồi, sau đó Mạc Huệ Linh mới cùng đám bạn từng bước từng bước đi ra.

Vừa mới nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thế nhưng lại ở bên cạnh một cô gái khác, các cô đều sợ ngây người.

Không nghĩ tới Mạc Huệ Linh đi theo Cố Tĩnh Trạch nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng không thể bước vào cửa Cố gia, xem ra Mạc Huệ Linh này, lần này bàn tính lộn số rồi.

Mạc Huệ Linh nhìn đám người đó, hừ một tiếng nói: "Nhìn cái gì, cô gái kia cùng lắm là do nhà anh an bài, người anh ấy yêu vẫn là tôi, chỉ yêu một mình tôi, sớm muộn gì, tôi cũng làm cho ả tiểu tiện nhân kia cút đi, hừ, xem tôi là ai chứ.


Thời điểm Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài, nhìn ra bên ngoài, thấy Lâm Triệt ngồi ở trong xe không kiên nhẫn chờ hắn.


Nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đã ra, đôi mắt Lâm Triệt giật giật, nói: "Xong rồi?”
Cố Tĩnh Trạch ngồi vào trong xe: "Cô ấy hiểu lầm, cho rằng phòng anh chọn là của riêng anh và cô ất, nhưng, kỳ thật cái phòng này, là anh thường xuyên mang người nhà tới, cũng không có gì rất đặc biệt.


Lâm Triệt vội nói: "Anh không cần giải thích với em, em cũng không thèm để ý, nhưng anh nói với cô ấy những lời như vậy, cô ấy nhất định tức chết rồi, tưởng phòng bao này là của mình, nhưng bây giờ lại bị anh phủ nhận”
“Nhưng đây là sự thật, anh không nói như vậy thì phải nói như thế nào?”
“……” Lâm Triệt nghĩ, Cố Tĩnh Trạch này, ở phương diện khác, chỉ số thông minh thật sự rất cao.

Nhưng ở phương diện tình cảm nam nữ, sao anh lại ngốc như vậy.

Mạc Huệ Linh có thể ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, lòng nhẫn nại rất mạnh.

Lâm Triệt nói: "Thôi vậy, dù có giải thích với anh thế nào, cũng vô dụng.


Cố Tĩnh Trạch cũng biết, mình không cần phải gấp gáp giải thích với cô.


Nhưng, vừa mới thấy cô, không khống chế được, liền vội muốn nói cho cô biết, nơi này không phải là nơi riêng tư của anh và Mạc Huệ Linh.

Lúc này, bên trong, giám đốc nhà hàng ra ngoài nói: "Cố tiên sinh, too muốn nói chuyện với ngài một chút.


“Cái gì?”
“Mạc tiểu thư rới rất nhiều, ngày xưa đều tính ở chỗ ngài”.

Giám đốc vốn cảm thấy Mạc tiểu thư đó chính là phu nhân Cố gia tương lai, cho nên tính vào thẻ của Cố Tĩnh Trạch, cũng chẳng là gì.

Nhưng lúc này, lại nhìn thấy anh mang theo cô gái khác tới, cũng có chút hoài nghi, sợ có vấn đề, liền vội đưa tờ giấy cho Cố Tĩnh Trạch nhìn xem trước.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.