Biểu tình của Cố Tĩnh Trạch có chút hồ nghi, cầm lấy giấy tờ nhìn một lượt, ánh mắt theo đó mà trở nên khác thường.
Vốn dĩ anh không để ý đến phương diện tiền bạc lâm, Mạc Huệ Linh xài bao nhiêu tiền, anh cũng chưa từng so đo.
Nhưng mà, nhìn thấy tờ giấy vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.
Mạc Huệ Linh ở chỗ này tới tới lui lui tiêu hơn một ngàn vạn, nhưng từ trước tới giờ anh lại không hay biết.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Sau này Mạc tiểu thư tới, không được tính hóa đơn vào thẻ của tôi”.
Giám đốc vừa nghe, hiểu rõ gật gật đầu: "Vâng, Cố tiên sinh, như vậy lúc trước……”
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn, nói: "Tiền lúc trước sẽ trả.
”
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch có chút tức giận, Huệ Linh này, tiêu tiền quá phung phí.
Mấu chốt là, cô trước nay chưa từng nói với anh, liền tính hết hóa đơn này lên người anh.
Anh không phải không cho cô tiêu tiền, chỉ là cảm thấy rất lãng phí, đồ ăn nơi này lại quý, một bữa cơm mấy vạn khối cũng không nói gì, nhưng cô lại có thể một lần dùng mấy chục vạn.
Hơn nữa, anh thật sự không thích bị lén gạt như vậy.
Cố Tĩnh Trạch nghĩ, chuyện này cũng coi như là trừng phạt cô một lần, để cô đừng không kiêng nể gì như vậy nữa.
Lâm Triệt ở một bên không khỏi nói: "Như thế nào, cô ấy tiêu rất nhiều tiền?”
Cố Tĩnh Trạch nhìn, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, cam chịu.
Lâm Triệt ở bên cạnh không khỏi nói: "Đây là một tiểu thư khuê các…… Thói quen tiêu tiền ăn xài phung phí.
”
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn cô: "Huệ Linh xác thật vẫn luôn tùy hứng như vậy.
”
“Đúng vậy, các người giàu có, không giống như là người nghèo chúng tôi, một vạn khối là một khoảng tiền lớn, trong mắt các người số tiền này cũng chỉ là con số, cho nên mới không cẩn thận tiêu nhiều như vậy.
”
Cố Tĩnh Trạch hết lời nhìn cô, lắc đầu.
Nhưng ngẫm lại bộ dáng cô tiếc mấy vạn khối như vậy, lại cảm thấy kỳ thật rất đáng yêu.
“Ang biết, nhưng cô ấy cũng thực sự quá phận, mặc kệ nói như thế nào, cô ấy như cứ tiêu tiền của anh như vậy, cũng không thích hợp, anh không để bụng anh cho cô ấy xài bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng phải phải nói cho anh biết, đằng này, cô ấy lại không có nói với anh một lời, thật sự là làm anh……”
“Có lẽ cô ấy cảm thấy không nói cho ngươi cũng không sao, với quan hệ của hai người, tiền của anh, còn không phải là tiền của cô ấy sao, tiền của cô ấy, còn không phải là tiền của anh sao……” Lâm Triệt không phát giác trong lời nói chính mình có chút chua lòm.
Mặt Cố Tĩnh Trạch liền đen vài phần nhìn nàng: "Sao có thể, tiền của anh chính là tiền của em, cho nên…… Em xài bao nhiêu cũng không sao cả.
”
Lâm Triệt giật mình, lại nhìn anh: "Cũng không được, sau khi ly hôn em không được tiêu tiền của anh, không được, em cũng phải dùng nhiều tiền của anh mới được, bằng không cô gái khác sẽ dùng hết.
”
“Được…… Anh trở về sẽ giao hết tiền cho em, về sau tiền của nhà chúng ta đều do em quản lý?”
“Thật sao? Chuyện này được à, hừ, không sợ em tiêu hết ư?”
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, cô nghiêng đầu, một bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nhiều tiền như vậy, nếu em có thể tiêu hết, cũng là một loại bản lĩnh.
”
Cố Tĩnh Trạch nâng tay lên, sai người lái xe.
Nhưng mà lại cảm thấy trên tay có chút khó chịu.
Lâm Triệt cảm thấy khi anh duỗi tay, biểu tình có chút thống khổ, không khỏi muốn nhìn xem.
Anh hít một hơi thật sâu, kéo áo ra, nhìn thấy trên da đã nhìn thấy một hàng dài của bệnh sởi.
Là bệnh cũ của anh phát tác.
Nhớ tới, lúc nãy Mạc Huệ Linh khóc, nước mắt thấm vào bên trong, đại khái là bởi vì như thế, cho nên mới phát tác.
“Ôi trời, đây là cái gì?” Lâm Triệt hoảng sợ, nhìn nốt màu hồng dày đặc phía trên, thật là khó coi chết đi được.
Cố Tĩnh Trạch nói với tài xế: "Thôi, trực tiếp đi đến nơi của Trần Vũ Thịnh.
”
Lâm Triệt lần đầu tiên nhìn thấy bệnh của anh phát tác, trên mặt bị doạ đỏ hết lên.
“Đây là cái gì, đau không? Ngứa không? Khó không sao?”
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, kéo áo xuống nói: "Em đừng nhìn.
Rất khó coi.
”
Lâm Triệt vội nói: "Được rồi, sao vậy, thông gió tương đối đỡ hơn chút, đừng che dấu, khó coi thì sao đâu, đây là bệnh, cũng không phải bông hoa, dễ xem khó xem cái gì!”
Tuy rằng lời nói rất thô tục, nhưng Cố Tĩnh Trạch nghe thiếu chút nữa bật cười.