Mạc Huệ Linh đang ở bên ngoài, cười nhìn Lâm Triệt đang từng bước từng bước đi tới.
“Lâm tiểu thư.
” Dáng vẻ cười lên của Mạc Huệ Linh rất mê người, nhưng Lâm Triệt lại cảm thấy ghê tởm.
Mạc Huệ Linh này, có đôi khi hành sự, thật là làm người tôi càng ngày càng đoán không ra.
“Mạc tiểu thư, là tới tìm Cố Tĩnh Trạch sao, cô đi vào đi.
”
Mạc Huệ Linh cười cười nói: "Không phải, tôi mua căn hộ ở gần đây, hôm nay mới vừa dọn tới, cho nên đến chào hỏi hàng xóm một chút thôi.
”
Lâm Triệt sửng sốt.
Cô ta mua căn hộ ở gần đây?
Kia chẳng phải là nói, sau này cô sẽ thường xuyên chạm mặt cô ta sao?
Trong lòng Lâm Triệt chỉ cảm thấy tràn đầy bực bội, thật muốn nói, Mạc Huệ Linh này, thật là âm hồn không tan.
Mạc Huệ Linh chỉ vào một căn hộ cách đó không xa: "Bên kia chính là nhà mới của tôi, có rảnh thì qua làm khách nha.
”
Lâm Triệt nhìn sang bên kia, là một căn biệt thự nhỏ hơn bên này rất nhiều.
Mà cũng dễ hiểu thôi, kỳ thật ở nơi này Cố gia xem như là độc nhất vô nhị, biệt thự lớn đến kinh người, so sánh các biệt thự khác bên cạnh, thì đều nhỏ hơn biệt thự Cố gia rất nhiều.
Kỳ thật bởi vì Mạc Huệ Linh gấp quá, cũng tưởng mua được biệt thự lớn, nhưng biệt thự kia đã là biệt thự lớn nhất ở khu đó rồi.
Biệt thự này, bởi vì lúc trước được Cố Tĩnh Trạch đích thân gấp gáp hoàn thành, tìm kiến trúc sư người Pháp thiết kế rồi xây lên, tuy rằng bên ngoài xinh đẹp, thoải mái, lại rất xa hoa, quả thật giống như một cung điện, nhưng mà, tiền đầu tư cũng lớn kinh người.
Đương nhiên Mạc Huệ Linh không mua nổi, nhưng mà, vẫn là có thể mua được một cái biệt thự nhỏ ở bên kia.
Mạc Huệ Linh kiêu ngạo nói với Lâm Triệt: "Đáng tiếc ở đây không có cái lớn hơn nữa, Tĩnh Trạch lại khẩn thiết hy vọng tôi có thể đến ở gần đây, cho nên liền tạm thời mua một cái biệt thự như vậy, mới hơn bốn trăm mét thôi, nhưng mà, chỉ có tôi và Tĩnh Trạch ở, thì kỳ thật cũng đủ rồi, hơn nữa không gian nhỏ, nhưng thật ra có vẻ rất ấm áp, cô nói đúng hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy, người hầu trong nhà Tĩnh Trạch đi qua đi lại, quá ảnh hưởng tới thế giới hai người, cho nên trước nay tôi không vào ở trong Cố gia, cô nói đúng không? Lâm Triệt, tôi nghĩ hẳn là cô hiểu rất rõ, ở trong nhà Tĩnh Trạch, chắc là cô không có quá nhiều thời gian an tĩnh đi, khắp nơi đều là người hầu.
”
Sao mà Lâm Triệt nghe không ra ý tứ khoe khoang của Mạc Huệ Linh, nhìn Mạc Huệ Linh, cô chỉ có thể cười cười, rồi nói với cô ta: "Vẫn còn tốt, người hầu Cố gia không phải hỗn tạp như cô nghĩ, bọn họ đã trải qua huấn luyện, vào những lúc không cần thiết, sẽ không đi tới đi lui, chỉ vào lúc có việc, mới xuất hiện thôi.
”
“Phải không, tôi không biết, lúc tôi và Tĩnh Trạch ở bên nhau, anh ấy đều không cho người hầu đến làm phiền, quấy rầy thế giới của hai chúng tôi.
”
Lâm Triệt nói: "Chỉ là đáng tiếc một chút, tuy có thế giới riêng của hai người các cô, nhưng anh cũng không thể chạm vào cô, tôi biết khi anh tiếp xúc với Mạc tiểu thư, hình như bệnh tình lại trở nên nghiêm trọng.
”
“Cô……” Mạc Huệ Linh bị chọc tới mức nổi cáu, chỉ có thể dùng sức ác độc trừng mắt nhìn Lâm Triệt một cái: "anh ấy không chạm được vào tôi, cũng sẽ không chạm vào cô, cô đắc ý cái gì.
”
Mạc Huệ Linh còn không biết, Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt ở bên nhau là hình thức bên ngoài, chứ không biết, lúc Cố Tĩnh Trạch ở cùng Lâm Triệt, trước nay đều chưa từng phát bệnh.
Lâm Triệt cũng không cãi cọ với cô ta, chỉ là nhìn nhìn vào bên trong, nói với Mạc Huệ Linh: "Vậy thì… chúc Mạc tiểu thư ở đây vui vẻ.
”
Mạc Huệ Linh hừ một tiếng, nhìn Lâm Triệt bước vào biệt thự Cố gia.
Người gác cổng thực cung kính cúi đầu với cô, cửa chính đóng lại một lần nữa, Mạc Huệ Linh nhìn tường cao, trong lòng bị đè nén.
Nơi này vốn dĩ nên là cô ở mới đúng.
Hừ, tạm thời để cô ta ở đây một thời gian, Lâm Triệt, sớm muộn gì em cũng đuổi cô ta ra khỏi nơi này!