Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 187: Đã Chán Anh Sao





Buổi tối.

Cố Tĩnh Trạch chờ tới chín giờ, Lâm Triệt vẫn chưa trở về.

Cố trạch, cảnh tượng nhóm người hầu vội vàng, nhìn thấy Tần Hào vừa từ Campuchia trở về, vội mỉm cười: "Tiên sinh ở bên trong".

Tần Hạo à một tiếng, đi vào báo cáo, gõ gõ cửa tiến vào, lại thấy Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn lại.

“Tiên sinh……” Tần Hạo cảm động nói: "Ngài không cần đứng lên…… Tôi đã trở về, đúng vậy, tôi hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn đã trở về, tôi ở Campuchia đặc biệt ngớ ngài, cho nên vội xử lý xong liền trở về, ngài……”
Lời còn chưa dứt, lại thấy Cố Tĩnh Trạch biểu tình đạm mạc ngồi xuống: "Ừm, xử lý xong?".

Tần Hạo đành phải kéo thấp âm thanh đi qua, cẩn thận nói: "Đúng vậy đúng vậy, đã xử lý xong".

“Vậy đi ra ngoài đi".


“Vâng……”
Tần Hạo kỳ quái nhìn Cố Tĩnh Trạch, thấy biểu tình anh lãnh đạm, đành phải đi ra ngoài trước.

Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cảm thấy hình như mình có chút bực bội.

Tâm tình lo âu chờ đợi một người trở về, đây là lần đầu tiên của anh, trong nội tâm anh cũng cảm thấy có chút bực bội bất an.

Lúc này, cửa lập tức bị đẩy ra.

Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa đứng lên.

Nhưng mà ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kỳ vọng, lại xuất hiện gương mặt của Tần Hạo.

“Tiên sinh, tôi đã quên……”
Tần Hạo vội đưa tư liệu lên, còn muốn nói chuyện, liền đụng phải gương mặt ngăm đen của Cố Tĩnh Trạch.

Nhất thời chỉ cảm thấy hàn ý lẫm lẫm, vội buồn bã nói: "Tiên sinh……”
Cố Tĩnh Trạch chống hau tay ở trên bàn, đạm nhiên nhìn anh, biểu tình thanh lãnh xa cách.

“Tần Hạo, nếu chuyện nhà xưởng cậu làm thuận tay như vậy, gần đây nhà xưởng của Campuchia giao cho cậu đi làm, hàng giả vẫn còn chưa chấm dứt đâu?".

“A……”
“Không cần chần chờ, ngày mai cho nhân sự mua vé máy bay cho cậu, thừa dịp thời hạn giấy thông hành xuất ngoại vẫn có hiệu lực, cậu tiếp tục ở tại Campuchia đi".

“……”
Rốt cuộc tôi làm sai cái gì……
Tần Hạo ở trong lòng kinh hô.


Nhìn Tần Hạo lợi hại, Cố Tĩnh Trạch mới hất toàn bộ tư liệu trên bàn xuống đất, dựa vào trên ghế, mỏi mệt xoa xoa ấn đường, Lâm Triệt…… đáng chết này, còn chưa chịu trở về……
Quán bar.

Lâm Triệt dùng sức hắt xì.

Thẩm Thản Nhiên kỳ quái nhìn cô: "Làm sao vậy, không phải bị cảm chứ?".

“Không có, phỏng chừng mùi thuốc quá nồng, những người này, sao thích hút thuốc như vậy".

“Ai biết, ai, ông xã nhà cậu, không hút thuốc sao?".

“Không biết, nhưng tự chủ của người này rất mạnh".

“Cũng phải, bằng không sao ở với cậu một phòng lâu như vậy, thế nhưng còn không chạm vào cậu".

Thẩm Thản Nhiên nói: "Cậu cũng vậy, thế nhưng không tự mình nhào lên, nếu mình có tài nguyên này, đã sớm nhào lên".

Lâm Triệt nói: "Vậy cậu nhào lên đi, mình nhường cho cậu".


“Hừ, mình không ở cùng phòng với anh ta được”.

“Bởi vì anh ta bị bệnh, cho nên không thể đụng vào phụ nữ, hẳn là phỏng chừng nhìn mình nên không lên nổi".

“Không phải chứ……”
Thật ra Lâm Triệt không nghĩ tới những thứ này, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, anh chạm vào cô lại không có vấn đề gì, hình như cũng không phát bệnh, nhưng mà anh vẫn không chạm vào, Lâm Triệt hoài nghi là nguyên nhân tâm lý, không biết có phải bởi vì nghĩ đến chạm vào phụ nữ sẽ phát bệnh, cho nên nhìn thấy phụ nữ sẽ có chướng ngại, bởi vậy nhìn thấy phụ nữ cũng không có cảm giác.

Lâm Triệt nghĩ mình không thể tùy tiện nói chuyện riêng tư của anh, cho nên chỉ mỉm cười: "Không có đâu, nói giỡn".

“À, mình đã nói mà, mình nghĩ loại người như Cố Tĩnh Trạch, hẳn là có rất nhiều cô gái muốn nhào lên, cậu phải nắm chắc rồi vận động một trận, không cần u oán như vậy”.

Lâm Triệt liếc cô một cái: "Cậu không hiểu, những cái đó đều là gì, sớm muộn gì vẫn sẽ trở thành mây khói thoảng qua".

Lâm Triệt thở dài, dựa vào nơi đó, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch, cảm thấy mình hẳn nên cách xa anh một chút, xa thêm một chút, như vậy mới là an toàn nhất!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.