Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 198: Không Nghĩ Tới Hiệu Quả Rất Tốt





Cũng may hôm nay quay thuận lợi hết tất cả, xem ra không cần lùi lại một ngày.

Lúc kết thúc, mấy người cùng nhau ngồi máy bay trở về, Tần Oản Oản rất vui vẻ lôi kéo Lâm Triệt, nói buổi tối không có việc gì cùng đi chúc mừng một chút, mọi người cùng ăn cơm.

Hơn nữa mấy người tổ đạo diễn, bảy tám người cùng nhau tới rồi một câu lạc bộ ăn cơm ca hát Happy mà mọi người thường đi.

Lâm Triệt là lần đầu tiên theo chân bọn họ tới nơi này chơi, nhân duyên Tần Oản Oản thật là không tồi, với ai cũng có thể trò chuyện, cũng không có cái giá của minh tinh một chút nào, lúc Lâm Triệt ngồi ở bên cạnh nhìn, Tần Oản Oản đi tới nói: "Cô lần đầu tiên tới sao, nơi này rất nhiều người trong giới tới".

Lâm Triệt nói: "Tôi mới là người mới, không quen nhiều người mới trong giới lắm”.

Tần Oản Oản nói: "Từ từ sẽ quen, ở trong giới này, nhận thức nhiều người sẽ không thiệt thòi".

“Đúng vậy".

Kỳ thật Lâm Triệt là người sống nội tâm, không quen chủ động tiếp xúc với mọi người, bị động rất tốt, chỉ cần quen thuộc, cô cũng là người rất thích nói chuyện.


Tần Oản Oản: "Được, về sau chị đây mang theo em, tới, chúng ta cùng nhau ăn cái gì đi".

Lâm Triệt cười nhìn Tần Oản Oản, cũng rất hâm mộ Tần Oản Oản có thể quen với bất cứ ai.

Tần Oản Oản nói: "Có điều quan hệ của cậu và Cố Tĩnh Dư cũng không tệ lắm”.

Lâm Triệt vô ngữ: "Cũng không tới đặc biệt tốt, cũng đã thật lâu không liên hệ".

“Phải không, anh ấy chính là thần tượng của mình, hehe, có điều rất nhanh mình cùng diễn một phim truyền hình với anh ấy”.

“Thật vậy chăng? Vậy không tồi, kỹ thuật diễn của anh ấy rất tuyệt".

Lâm Triệt nói.

Tần Oản Oản cười he he, nhìn Lâm Triệt: "Vậy, tai tiếng của hai người……”
“Tuyệt đối giả!".

Lâm Triệt vội nói: "Nói là tai tiếng, thì đó chính là tai tiếng".

“Được rồi được rồi".

Lâm Triệt đang nói, phát hiện có điện thoại gọi tới, mở ra vừa thấy, lại là Cố Tĩnh Trạch.

Tần Oản Oản híp đôi mắt, lập tức nhìn thấy phía trên hiện bốn chữ ông xã yêu dấu, cười: "Ai nha, có tình huống".

Lâm Triệt thấy thế, đỏ mặt lên.


Tần Oản Oản thấy, cười đụng đụng bả vai cô: "Hầy, cho dù có bạn trai cũng không có sao, mình sẽ không nói với bên ngoài, cậu yên tâm đi".

Lâm Triệt nói: "Cũng không phải như cậu tưởng…… Tóm lại, mình nghe điện thoại trước".

Lâm Triệt vội cẩm điện thoại lên nghe Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Khi nào trở về?".

Lâm Triệt không tự giác cong khóe môi lên: "Trở về ngay".

“Được, anh qua đón em".

Kỳ thật Cố Tĩnh Trạch là người rất khoan dung độ lượng, Lâm Triệt ra ngoài chơi một chút, anh cảm thấy là chuyện tốt, mỗi người hẳn là nên xã giao và không gian của mình, đây mới là khỏe mạnh.

Cho nên, Lâm Triệt ra ngoài nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, vội lên xe nói: "Em ở đây nhìn xem, nơi này không có gì, đều là của tổ tiết mục, còn có người cùng nhau làm tiết mục".

Cố Tĩnh Trạch: "Mỗi ngày đều ở nhà là không tốt, em cũng nên quen nhiều bạn mới đúng, bằng không, em ngốc như vậy, không có bạn hỗ trợ, thật là không dễ dàng sống được".

“Này, anh không thể một lời không hợp liền nói em ngốc".

“Ngoan, đây là đặc thù rõ ràng nhất của em, anh cũng không muốn mỗi ngày nhắc tới, nhưng mà nhìn thấy em thì sẽ nhớ tới, làm sao bây giờ?".


Nói xong, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Lâm Triệt vội muốn né tránh, thật không biết rốt cuộc sao anh lại thế này, cô không phải con nít, làm gì xoa đầu cô.

Cùng Lâm Triệt trở về nhà, nhìn thấy Lâm Triệt đang vội tới vội đi, tháo trang sức, tắm rửa, xem phim, ríu rít nói chuyện với người hầu.

Cố Tĩnh Trạch ngồi ở trên sô pha, lại không cảm thấy ồn chút nào.

Ngược lại nhìn toàn bộ phòng, giống như nhiều một người mà thôi, lại lập tức lấp đầy toàn bộ sự trống trải trong phòng.

Lâm Triệt này, thật đúng là vui vẻ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.