“Anh chỉ thích người thiểu năng trí tuệ như em”.
Cố Tĩnh Dư quay đầu lại liền vỗ vỗ đầu cô.
“Ai nha, anh bị trở ngại trí tuệ, cả nhà anh đều thiểu năng trí tuệ!".
Lâm Triệt buồn bực kêu lên.
Rất nhanh đã tới nhà, Cố Tĩnh Dư ném cô ở trên đường liền rời đi.
Lúc trở về, Cố Tĩnh Trạch đang chờ cô, ngồi ở trên sô pha, vắt chéo hai chân, đang cúi đầu xem một quyển sách.
Nhìn thầy Lâm Triệt mới hơn chín giờ.đã trở lại, anh đứng dậy nói: "Sao trở về sớm như vậy, anh cho rằng phải đợi hơn mười giờ.
“
Lâm Triệt chưa nói, còn không phải trách Cố Tĩnh Dư, không có việc gì kéo cô đi.
“Không có gì, đồ ăn không ngon, nên em về".
“Vậy em không ăn cái gì?".
“Đúng vậy, không có gì để ăn".
Cố Tĩnh Trạch suy nghĩ một chút, cầm lấy quần áo, nói: "Anh chuẩn bị xe, mang em đi ăn".
“A, đã trễ thế này……”
“Đi thôi".
Cố Tĩnh Trạch đi tới, đã kéo Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch, nhìn anh nói: "Ăn cái gì, em cũng không muốn ăn gì cả".
“Em ngẫm lại xem, muốn ăn cái gì đều có thể".
Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt cẩn thận nghĩ nghĩ: "Em…… Em muốn ăn đồ cay, anh khẳng định sẽ không đi ăn được……”.
“Cái gì?".
Cố Tĩnh Trạch nhíu nhíu mày: "Đó là thứ gì?".
Lâm Triệt: "Là thức ăn vặt".
Cố Tĩnh Trạch: "Nghe đã biết không ngon……”
“Vậy thôi……” Lâm Triệt nghĩ anh cũng sẽ không ăn loại thức ăn này: "Tùy tiện ăn cái gì đi".
Cố Tĩnh Trạch lại nhìn cô một cái, kéo cô nói: "Đi thôi, nơi nào đồ cay ngon, anh cũng muốn nếm thử".
Lâm Triệt vừa nghe, vui vẻ nói: "Được chứ được chứ, em biết có tiệm, vô cùng rẻ, trước kia lúc em đi học, thường xuyên đến ăn, tiệm đó ở đường gần trường học".
Cố Tĩnh Trạch cười, lái xe đi ra ngoài.
Rất nhanh tới rồi phố ăn vặt bên cạnh trường học, rất xa đã nhìn thấy có tốp năm tốp ba học sinh ở bên kia, Lâm Triệt nói: "Nơi này không phải rất tuyệt sao, tới liền cảm thấy như còn nhỏ, cả người cũng trẻ tuổi lên luôn".
Cố Tĩnh Trạch nhìn phía dưới, một loại hơi thở thanh xuân, xác thật là ập vào trước mặt, Cố Tĩnh Trạch chỉ ngừng xe ở phụ cận, để người lặng lẽ đi theo, đừng quá gần, miễn cho khiến cho cho nơi đây hoảng loạn thì không tốt.
Xuống xe, hai người cùng nhau đi ở trên đường phố, Lâm Triệt nói: "Trước kia trường học của em ở gần đây, anh xem, bên kia là học viện hài kịch, bên này là đại học, bên kia còn có trường H, trường Q, đều ở trên con đường này, cho nên nơi này rất phồn hoa".
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, con đường nơi này không phải sạch sẽ lắm, nhưng mà lại rất náo nhiệt, nhìn cô bé cậu bé vừa đi vừa ríu rít, ăn vặt đơn giản, nắm tay nhau, tản bộ, cười vui, ra làm người cảm thấy có cảm giác khác.
Lâm Triệt nói: "Anh học đại học ở nước ngoài, nhất định không trải qua loại cảm giác này đi".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Đúng vậy, anh vẫn luôn đi khắp nơi ở trường học, không có như vậy nhiều thời gian ra ngoài dạo".
Lâm Triệt nói: "Học bá phiền não…… Ai, khi đó em thường xuyên trốn học ra ngoài ăn khuya, buổi tối tự học".
Ngẫm lại chạy vội bưng kín miệng, ngượng ngùng nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Ý em nói, chỉ ngẫu nhiên trốn vài khóa".
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, em cũng không cần che dấu, loại đầu óc này như em, phỏng chừng ở lớp học cũng học không đi vào cái gì, lãng phí thời gian".
“Này, mới không có ……” Lâm Triệt trừng mắt nhìn anh một cái.
Lúc này, một đôi tình nhân, đang từ bên cạnh đi qua, cô gái cầm kem ly, liếc mắt thâm tình chân thành nhìn cậu bé, hai người nói những lời này, giống như thế giới này đều là của hai người, không cần xem ánh mắt của người khác.
Nắm tay nhau, cũng chặt như vậy.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi nhìn về phía bên cạnh, tay Lâm Triệt ở ngay bên cạnh, lúc ẩn lúc hiện, đi lúc nhanh lúc chậm, vô cùng lười nhác.
Cố Tĩnh Trạch lập tức đụng tới tay cô, cả người hơi nhích lên, không khỏi càng cúi đầu nhìn lại, nhưng mà, ngay sau đó, cái tay kia lại chuyển qua nơi khác đi.