Không biết đi được bao lâu, Cố Tĩnh Trạch nói: "Còn chưa tới sao?".
Lâm Triệt lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi ở đường bên cạnh, nhìn sườn mặt anh, nhìn bộ dáng anh cười, nhất thời thế nhưng đã quên chuyện đồ cay, lúc này mới nhìn thấy, mình thế nhưng đã đi qua.
“Ai nha, đi qua rồi, ở phía sau ấy".
Lâm Triệt ngượng ngùng nói.
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ: "Em…… Em cũng không biết nhìn, chỉ số thông minh rốt cuộc để chỗ nào".
“Bị anh ăn, hừ".
Lâm Triệt trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng nghĩ, nếu không phải anh vô duyên vô cớ lôi kéo người ta đi, người ta sao có thể sẽ hoảng thần, thế nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ tới, cứ như vậy đi qua.
Lâm Triệt nhất thời không dám nhìn đôi mắt anh, chỉ có thể nói: "Thôi thôi, trở về rồi nói, không đi xa lắm".
Cố Tĩnh Trạch vẫn cố chấp lôi kéo tay cô, Lâm Triệt liền cũng không tránh ra, hai người tới cửa hàng đồ cay kia, bên trong rất nhiều người, phần lớn đều là đám học sinh.
Lâm Triệt lập tức ngồi xuống bên trong, nhìn thấy nơi này cũng không thay đổi mấy, nhất thời cảm thấy cảm khái vạn ngàn, dàn xếp Cố Tĩnh Trạch xong, để anh ở bên kia chờ mình, cô qua mua đồ cay.
Đứng ở nơi đó, còn nhịn không được cúi đầu nhìn tay mình, nghĩ vừa mới rồi hai người nắm tay nhau, si ngốc nở nụ cười.
Ở chỗ này mua thức ăn, còn không quên quay đầu lại nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh thẳng tắp ngồi ở chỗ kia, nhìn chung quanh, bộ dáng hoàn toàn không hợp với nơi này, giống như nơi khác đều tục tằng, tới chỗ anh, sẽ đẹp như một bộ tranh sơn dầu.
Mà lúc này, các cô gái bên cạnh cũng chú ý tới Cố Tĩnh Trạch.
“Oa, người đàn ông bên kia thật đẹp".
“Thật sự quá đẹp, trường học chúng ta sao?".
“Hẳn là không phải đâu, mặc rất trưởng thành".
“Giống như minh tinh á, không được, mình nhìn thấy anh ấy đã muốn té xỉu, ai qua đi làm quen một chút".
“Mình không dám, cậu qua đi”.
Lâm Triệt vô ngữ nghĩ, hiện tại mấy cô bé này…… Không biết rụt rè một chút nào.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch đi đến nơi nào, đều sẽ tạo nên phản ứng lớn như vậy.
Quay đầu lại nhìn, yêu nghiệt kia còn không tự biết, vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ.
lẳng lặng tản ra ánh sáng.
Lâm Triệt vội bưng món ăn trở về, trước khi mấy cô bé kia tới, vội ngồi xuống đối diện Cố Tĩnh Trạch.
Quay đầu lại thấy mấy tiểu cô nương vừa nhìn Lâm Triệt ngồi xuống, vẻ mặt thất vọng, khiến Lâm Triệt cảm thấy kiêu ngạo.
Cố Tĩnh Trạch chú ý tới Lâm Triệt còn ở nơi đó cười, kỳ quái hỏi: "Em ngây ngô cười cái gì vậy?".
“À, không có việc gì không có việc gì, em chỉ nói, những cô bạn nhỏ đó, thật là".
Cố Tĩnh Trạch nhìn mấy cô gái bên kia, nói: "Cũng không nhỏ lắm, có lẽ như em, không nhỏ hơn lắm?".
Lâm Triệt nói: "Phỏng chừng cũng chỉ mười tám chín tuổi, em hai mươi ba được chưa, ở trong mắt bọn họ, đã già rồi, ai, tuổi trẻ thật tốt, anh nhìn xem những làn da non nớt đó, con nít, cô bé, đều nhờ thanh xuân”.
Cô đã quên, cái người mà càng “Già”, là anh đang ngồi ở đối diện.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm, nhìn đi qua đám bạn nhỏ kia, rồi nhìn cô nói: "Thanh xuân có cái gì tốt, tổng tuổi đàn ông càng lớn, càng là có giá trị, những bạn nhỏ đó, sao biết sự tốt đẹp của một cô gái".
“Lời tuy nhiên là nói như vậy, nhưng mà, tuổi trẻ cũng có vô hạn khả năng, hơn nữa, làn da luôn đẹp".
Lâm triệt không chú ý tới, lúc cô nói những lời này, người đàn ông đối diện, trên mặt lại đen lần nữa.
“Hơn nữa tâm trí còn không được chín chắn, cũng không hiểu cái mà em vui vẻ, có cái gì tốt".
“Tuổi trẻ lực tráng, he he, thời gian cũng sẽ thật dài, tinh lực vô hạn".
Lâm Triệt nói, làm mặt quỷ với Cố Tĩnh Trạch, lời nói vô cùng nội hàm.
Cố Tĩnh Trạch thân là đàn ông, tất nhiên mang theo sự mẫn cảm của đàn ông ở phương diện này, lập tức minh bạch ý tứ Lâm Triệt.