Mạc Huệ Linh vội nói: "Không có, xem anh nói kìa, giống như em luôn có việc, em chỉ muốn nói, em xin lỗi anh, lúc trước là em không tốt, có hơi nóng nảy, mấy ngày này, em ở nhà nghĩ lại em, em giống như bị ma ám, mới vẫn luôn tùy hứng như vậy, sau này em sẽ không như thế nữa”.
Cố Tĩnh Trạch thở dài, trả lời Mạc Huệ Linh: "Em biết được thì tốt rồi, không có việc gì, anh cúp đây".
“Được, anh làm đi, có rảnh thì gặp mặt".
“Ừ".
Cúp điện thoại, Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Lúc trước cô quá náo loạn, hiện tại xin lỗi anh".
Lâm Triệt giả vờ không nghe được, bằng không cô có thể nói như thế nào, chuyện này, cô nói chuyện tóm lại có vẻ rất xấu hổ.
Cô cũng sẽ không bình luận sau lưng người khác, dù sao, mấy cái này đều là chuyện giữa hai người bọn họ, tùy tiện để bọn họ xử lý.
Mạc Huệ Linh ở bên kia cúp điện thoại, nghĩ âm thanh Cố Tĩnh Trạch nói chuyện cũng hữu khí vô lực, xem ra tâm tình hình như không tốt.
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?
Mạc Huệ Linh vội sai người đi hỏi thăm một chút.
Cũng may, Mạc Huệ Linh đã ở bên Cố Tĩnh Trạch, vẫn tích góp một chút nhân mạch, biết cô ta ở chỗ Cố Tĩnh Trạch, rốt cuộc vẫn đặc thù, cho nên, bọn họ rất nhanh nói cho Mạc Huệ Linh, nói Cố Tĩnh Trạch vat Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài ăn cái gì, ăn hỏng bụng, hiện tại viêm dạ dày, ở chỗ Trần bác sĩ trị liệu.
Mạc Huệ Linh vừa nghe, tức giận thiếu chút nữa quăng điện thoại.
“Lâm Triệt…… Lại là Lâm Triệt".
Cô ta nắm chặt tay, làm mình bình tĩnh lại.
Hiện tại cô ta tuyệt đối không thể xúc động như vậy, chuyện này, phải bàn bạc kỹ hơn.
Trước tiên cô ở trong cảm nhận của Cố Tĩnh Trạch, khôi phục bộ dáng như quá khứ mới được.
Hiện tại cô muốn nhẫn nhục phụ trọng, vì tương lai mà cẩn thận tính toán.
Bên kia.
Trần Vũ Thịnh rốt cuộc đã trở lại.
Mang theo Thẩm Du Nhiên đi vào, Thẩm Du Nhiên nhìn Trần Vũ Thịnh phía trước bước thật nhanh, bộ dáng lười đi để ý mình, bĩu môi nhìn nơi này, nói: "Ai, nơi này là nhà anh? Thật lớn".
Trần Vũ Thịnh vô ngữ, quay đầu lại liếc cô một cái: "Nơi này là phòng làm việc, cô có thể ở nơi như vầy không?".
Ánh mắt gì kia?
Thẩm Du Nhiên nói: "Phòng làm việc thì nói phòng làm việc, vì tôi không biết thôi mà”.
Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt ở bên trong, liền nghe được âm thanh hai người bên ngoài vừa nói chuyện, vừa tiến vào.
Thẩm Du Nhiên vừa tiến đến, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ kia, truyền dịch, bộ dáng đạm nhiên tự nhiên, nhưng mà, hình như cả người bao phủ một tầng ánh sáng, cả người trông sáng ngời như vậy.
Cô không nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cũng ở chỗ này.
Nhất thời kinh ngạc nói: "Ai nha, này không phải Cố…… Cố tổng sao, rốt cuộc tôi đã nhìn thấy".
“……”
Lâm Triệt kêu: "Thẩm Du Nhiên!".
Cô ngượng ngùng nói với Cố Tĩnh Trạch: "Đây là bạn em, đã nói với anh, Thẩm Du Nhiên".
Trần Vũ Thịnh cũng ở phía sau trợn trắng mắt, thật là ngu ngốc, trên thế giới sao có cô gái ngu ngốc như vậy.
Có điều, kỳ thật Lâm Triệt cũng ngu ngốc.
Như vậy xem ra, hai người các cô thật đúng là bạn tốt.
Thẩm Du Nhiên cũng chỉ ngạc nhiên một chút, nhưng mà ngạc nhiên xong còn chưa tính, cười nhìn Lâm Triệt, nghĩ hai người hiện tại là vợ chồng, liền cảm thấy rất thần kỳ.
Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Du Nhiên hỏi: "Cậu thật là, sao có thể ném chìa khóa ở trong phòng?".
Thẩm Du Nhiên nói: "Mình cũng không phải cố ý, cậu cũng không phải không biết, bạn trai cũ tra nam của mình, không có việc gì lại tới quấy rầy mình, ba mẹ mình mang theo em gái mình đến nông thôn ở, mình cũng lười trở về bị thúc giục, bọn họ ở nông thôn nên tập tục rất phong kiến, mình mới 23 tuổi, đã phải bị thúc giục kết hôn, mình về có thể bọn họ lải nhải, lúc này Chu Mẫn Hàn tới, mình sốt ruột, liền đi xuống lầu không cho anh ta kêu nữa, miễn cho hàng xóm thấy được, kỳ cục, ai biết……”