Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 223: Mang Em Đi Làm Tiêu Điểm





Lâm Triệt tò mò hỏi: "Là tiệc gì?".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Chỉ là tiệc từ thiện, cần mang bạn gái đi".

Lâm Triệt liền nói ngay: "Vậy anh mang bạn gái?".

“Có bà xã mang bạn gái làm gì?".

Trong lòng Lâm Triệt không khỏi mỉm cười: "Được, Vậy em…… Cùng đi với anh".

Cố mà làm bộ dáng, nhưng mà, trong lòng lại vui rạo rực.

Cùng Cố Tĩnh Trạch tham dự tiệc nha.

Này chưa bao giờ có đâu……
Sau đó rất nhanh, quản gia liền nghe điện thoại, nói đến đón Lâm Triệt đi thay quần áo, chuẩn bị một chút, chờ buổi tối tham gia tiệc.


Chạng vạng.

Từ rất sớm Cố Tĩnh Trạch đi tới phòng làm việc hóa trang tư nhân của Lâm Triệt, bởi vì là chuyên viên trang điểm nổi tiếng, nơi này ngày xưa rất nhiều người, Du Mẫn Mẫn đã từng mang cô tới nơi này hoá trang tham gia trao giải, nhưng mà phải chờ rất lâu, hôm nay lại bởi vì Cố Tĩnh Trạch, toàn bộ phòng làm việc chỉ có một mình Lâm Triệt.

Tuy chuyên viên trang điểm không biết Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch có quan hệ gì, cũng bởi vì đạo đức nghề nghiệp, không thể dò hỏi, cũng không thể bát quái đối ngoại, nhưng mà vẫn cung kính với Lâm Triệt thêm.

Nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch tới, càng vô cùng cẩn thận.

Bọn họ cũng không sợ những người này nói lung bên ngoài.

Dám đồn bậy Cố Tĩnh Trạch, đó là muốn chết.

Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy Lâm Triệt đã chuẩn bị xong, xoay người lại, một màu đỏ thẫm, cô mặc trên người, lại không có cảm giác yêu dã, ngược lại thanh triệt làm người cảm thấy như là hoa sau cơn mưa, bị dính nước mưa, thuần tịnh như vậy.

Chuyên viên trang điểm bên cạnh nói: "Lâm tiểu thư thật sự xinh đẹp, làn da cực tốt, tôi trang điểm nhiều người như vậy, làn da Lâm tiểu thư là đẹp nhất".

Lâm Triệt quay đầu lại ngượng ngùng mỉm cười, nâng làn váy nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Thế nào, đẹp không?".

Cố Tĩnh Trạch cười gật gật đầu: "Ừ, may là không cô phụ bộ quần áo này".

“……” Lâm Triệt bĩu môi, biết anh miệng chó phun không ra ngà voi mà!
Có thể hay nói chuyện dễ nghe chút được không?
Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt tới, nói: "Đi thôi".

Lên xe, Lâm Triệt mới hỏi Cố Tĩnh Trạch: "Tiệc lần này rất lớn sao? Vì sao muốn mang em đi? Như vậy không sao chứ?".

“Không có sao, tất cả mọi người đều mang theo bạn gái, không ai lại hỏi anh và em có quan hệ gì, tiệc rất lớn, là mỗi năm một tổ chức tiệc từ thiện vào buổi tối một lần".

“À, có điều, hình như em chưa thấy anh đi tham gia tiệc tối gì đâu".


Lâm Triệt tò mò hỏi.

Cố Tĩnh Trạch tự nhiên trả lời: "Tất nhiên, tiệc gì đó, để người ở dưới đi là được, bình thường anh sẽ không tham gia".

“Phải không? Nhưng mà em còn tưởng rằng, TV hay chiếu, loại nhà tư bản như anh, nếu không có việc gì tham gia tiệc gì đó, xã giao đặc biệt nhiều".

Cố Tĩnh Trạch: "Em nói là nhà tư bản của công ty nhỏ, cho nên nói, người muốn ngồi ở vị trí đứng đầu mới anh này, bằng không, vĩnh viễn vẫn luôn xem sắc mặt người khác”.

“……”
Ý anh là nói, địa vị của anh bây giờ, đã không cần xem sắc mặt người khác, cũng không cần xã giao người khác sao?
Cố Tĩnh Trạch thật là…… Một lời không hợp liền khoe khoang.

Lâm Triệt vô ngữ nhìn Cố Tĩnh Trạch, lại thấy phía trước, tài xế đã ngừng xe ở một cửa khách sạn bảy sao.

Lâm Triệt theo Cố Tĩnh Trạch cùng nhau bước xuống xe, nghênh diện, đã có đông đảo số người, tây trang giày da, bụng phệ, lại đây vây đón.

“Cố tổng tới".

“Cố tổng đại giá quang lâm".


“Cố tổng xin mời vào".

Nhân tiện, Lâm Triệt cũng thành công khiến cho mọi người nhìn lại, tất nhiên không ai dám mất mặt, tới hỏi này rốt cuộc là ai, chỉ nhìn Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt kéo tay đi vào, Lâm Triệt mặc bộ váy kia, vô cùng đẹp đẽ quý giá, váy dài chấm đất, gam màu đỏ sậm, bộ dáng ung dung, mang theo vài phần ưu nhã, cảm giác vô cùng hào phóng.

Phía sau có người nghị luận: "Xem người kia chính là Cố Tĩnh Trạch".

“Một năm cũng không thấy được Cố Tĩnh Trạch một lần”.

“Đúng vậy, anh ta rất ẩn dật, trên giang hồ chỉ có truyền thuyết, không thấy được anh ta".

“Người bên cạnh anh ta là ai?".

“Mang bạn gái đến sao, trông rất quen mắt, hình như là minh tinh".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.