Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 241: Anh Đã Sớm Chia Tay Cô Ấy





Cố Tĩnh Trạch nắm tay cô, chậm rãi rũ xuống.

Nếu đối với cô chỉ là sinh lý nhu cầu, như vậy vì sao, nghe xong những cái này, tất cả sinh lý, đều bỗng nhiên biến mất không còn.

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nhìn cô: "Thật xin lỗi, nếu em không muốn, anh sẽ không bức bách em".

Cố Tĩnh Trạch như vậy, xác thật là người đứng ở vị trí như cô không nghĩ tới.

Đều bởi vì bị Trần Vũ Thịnh ảnh hưởng, mới có thể chỉ nghĩ một câu kia, bởi vậy chỉ muốn cô, để giải rối rắm trong đáy lòng mình.

Nhưng mà, này xác thật là không công bằng với cô.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh đáp ứng em, trước khi anh không có nhận rõ mình, anh sẽ không chạm vào em như vậy".


Lâm Triệt hơi dừng lại, nhìn gương mặt Cố Tĩnh Trạch, nhất thời trong lòng cực kỳ cảm động.

Đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, mà nếu khi anh bắt đầu vì bạn dùng nửa người trên để suy nghĩ…… Đó có phải thuyết minh, trong lòng anh, vẫn có chút để ý đến cô?
Chút để ý này, kỳ thật đã làm trong lòng cô rất vui vẻ.

Kỳ thật tim cô rất rất nhỏ, nên chỉ một chút nho nhỏ, đã làm cô cảm thấy thực cảm động.

“Nhưng mà, nếu em bởi vì Mạc Huệ Linh tặng quà cho anh, cho nên mới tức giận, như vậy anh có thể nói cho em……”
Cố Tĩnh Trạch đi tới một bên, kéo một cái túi ra.

Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.

com
Bên trong có vô số hộp nhỏ lớn lớn bé bé, làm Lâm Triệt nhất thời có chút kinh ngạc đến ngây người.

Thấy những cái hộp được đóng gói tinh mỹ, Lâm Triệt nói: "Mấy cái này là cái gì, hình như chưa được mở ra".

Cố Tĩnh Trạch nhìn những đồ vật bị bám bụi đó, nói với Lâm Triệt: "Có vài cái đã mở ra, có vài cái thì không, đều là quà Huệ Linh tặng anh mấy năm nay".

Lâm Triệt ngạc nhiên nhìn: "Sao anh đều để ở đây?".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Huệ Linh mỗi năm đều tặng anh rất nhiều, nhưng mà, anh không thích dùng, cũng không có thời gian xử lý, cô ấy càng đưa càng nhiều, cũng mặc kệ anh dùng hay không, cho nên chỉ có thể đặt ở nơi này, cái mà em nhìn thấy, chỉ là anh chưa kịp để ở đây mà thôi".

Nghĩ như vậy, kỳ thật Mạc Huệ Linh cũng quá không thèm để ý, thế nhưng chưa từng chú ý anh có cần những thứ này không, cũng không quan tâm anh có cần không, vẫn luôn tặng đồ, thậm chí mặc kệ anh có cự tuyệt không, đều sẽ đưa tới, nếu anh không nhận, cô sẽ khổ sở hồi lâu, nói có phải anh không thích cô hay không.


Thật là quá xem mình làm trung tâm.

Lâm Triệt vẫn cảm thấy không thể lý giải: "Oa, mấy cái này đều rất quý, hơn nữa còn là người ta tặng, anh thật là……”
Cố Tĩnh Trạch nói: "Vốn dĩ vừa mới bắt đầu, mỗi lần anh đều sẽ tặng lại cô ấy, nhưng mà sau lại phát hiện, quá lãng phí thời gian, ta ngày thường bận trời đất tối tăm, đặc biệt khoảng thời gian kia, lại ở mở rộng thị trường hải ngoại, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều bay ở trên phi cơ, làm sao có thời giờ tặng cái nào cũng hồi đáp, đành phải ném ở chỗ này, chờ có thời gian thì xem lại".

Lâm Triệt nghĩ, Mạc Huệ Linh này, cũng thật là đáng sợ.

Mấy thứ này phải tốn bao nhiêu tiền.

Có điều đây cũng là kẻ có tiền, khác với người không có tiền.

Lâm Triệt muốn tặng, cũng không bỏ nhiều tiền mua quà như vậy, hơn nữa quà hẳn là tùy tâm, dụng tâm thì được, hà tất luôn là tặng hoài, ngày thường mua đồ hữu dụng là được.

Lâm Triệt nhìn thấy kẹp cà vạt bên trong đã có mấy cái, lắc tay, cà vạt, giày, thật là cái gì cũng có.

Vừa thấy liền biết là hàng hiệu hóa, nhìn khiến cho người hâm mộ.


“Anh có bạn gái như vậy, nếu người ngoài nhìn thấy, không biết bao nhiêu người hâm mộ".

“Cái gì bạn gái?".

Cố Tĩnh Trạch nghiêm mặt nói.

Lâm Triệt nhìn anh: "Cô ấy không phải bạn gái anh sao, cô ấy vì anh tốn quá trời tiền, những món này mất bao nhiêu tiền".

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng rất vui vẻ, nhưng mà lúc sau, anh phát hiện cô ấy thấy anh vui vẻ, càng bắt đầu đưa không ngừng, đưa nhiều, cũng không có ý nghĩa gì, mấy cái này cô ấy thuận tay thì mua, anh cũng không cần, lúc sau không còn mong đợi nhiều nữa”.

Lâm Triệt nghĩ, quà xác thật quan trọng là tâm ý, bằng không biến thành một loại thói quen, thì cũng không có ý nghĩa gì.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.