Thầy giáo khi xưa nhìn Lâm Triệt, cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới nhớ lại được, mười mấy năm trôi qua, suýt chút nữa đã không nhận ra.
Ông ta hẳn nhiên còn nhớ rất rõ, lúc trước Lâm Lị cùng Lâm Triệt đều học cùng lớp, nhưng mấy ai biết được Lâm Lị là chị em với Lâm Triệt.
Ông ta không ít lần tiếp tay cho Lâm Lị bắt nạt Lâm Triệt.
Chủ yếu vẫn là do Lâm Triệt học tập không tốt, ở nhà lại là con riêng, bản thân ông ta cũng không thích Lâm Triệt.
Làm gì có giáo viên nào lại không thích học trò nhà gia giáo, lại xinh xắn, học giỏi đâu.
Nhà Lâm Triệt cũng không có ai quan tâm, còn là học sinh kém cỏi như vậy, chỉ định qua loa cho tốt nghiệp.
Nhưng không nghĩ đến, hơn mười năm thấm thoắt trôi, Lâm Triệt lại trở nên nổi tiếng.
Cô ấy có thể thi đậu học viện hài kịch, diễn xuất đều rất tốt.
Ông ta có mấy phần hối hận đã đối xử tệ hại đối với Lâm Triệt, đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bé gái bị ức hiếp ngày xưa bây giờ lại đang đứng cạnh nhị công tử quyền lực nhất của nhà họ Cố.
Lâm Triệt nhìn thầy giáo Hồ, nhất thời đối với ông ta không có một ấn tượng tốt nào.
Ký ức đặc trưng nhất là bộ dáng nghiêm nghị, khinh thường, ghét bỏ cô ra mặt, hành hạ cô lúc nhỏ tự ti thật lâu.
Thầy Hồ giờ đây ngược lại thấp kém nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng, làm cho Lâm Triệt nhất thời cảm thấy có chút cảm thán bùi ngùi.
Cô nhìn ông ta, xa cách xã giao, “Thầy vẫn mạnh khỏe ạ.”
“Ừ ừ, thầy vẫn khỏe.” Thầy Hồ vội vàng đáp lời.
Cố Tĩnh Trạch lại giơ tay ngăn cô tiếp lời, nhìn thầy Hồ nọ nói, “Thầy Hồ, tôi cũng từng nghe Lâm Triệt nói qua, thầy đã từng “săn sóc đặc biệt” cô ấy.”
Người thầy Hồ đột ngột run lên, nhìn thấy khóe môi Cố Tĩnh Trạch dường như đang cười cong cong nhẹ nhàng, lại làm ông ta như đón gió Đông dựng cả chân tóc.
Thầy Hồ nghiệm ra trong lòng, lấp liếm nhanh chóng tâm sự với Lâm Triệt, “Năm đó biết chắc con sau này sẽ lập nên tương lai sáng lạn nên mới đối xử nghiêm khắc với con, hy vọng con có thể thành tài.
Đúng là thầy đã không nhìn lầm.
Thuở ấy chị con cũng học cùng lớp, con xem, hiện tại chị ấy cũng không sánh được bằng con.
Ắt hẳn là vì không đủ nỗ lực.
Con bây giờ đã xinh đẹp hơn, cũng có năng lực hơn cô ấy, có thể thấy được mấy năm nay không phụ kỳ vọng mà thầy ủy thác, thầy thật là……”
Lâm Lị đã đến gần đây từ sớm, ở phía sau nghe được thầy Hồ lại lấy mình ra so sánh như vậy, dưỡng khí trong phổi như bị rút cạn.
Năm đó cô ta không tiếc lễ hiếu kính cho ông thầy này, sau đó ám chỉ ông ta “chăm sóc tận tình” Lâm Triệt.
Ấy vậy mà ngay lúc này ông ta lại đổi chiều gió nói rằng mình vốn không tốt bằng Lâm Triệt?
Tuy rằng Lâm Triệt hiện tại vẫn còn lòng oán trách nhưng vẫn giữ thái độ kính trọng……
Nhưng đã làm trong ngành giải trí này, cô không dám kiêu ngạo, hôm nay là mẫu đơn kiều diễm hôm sau đã là cỏ rác bên đường, không ai thèm chú ý tới.
Lâm Triệt nhìn thầy giáo Hồ, nhất thời xấu hổ hồi tưởng không phải chính thầy đã khinh thường bác bỏ mọi cố gắng của cô sao.
Cho nên đến lúc theo học tại học viện hài kịch, cô đã cố gắng hết mình vươn lên tạo ra nhiều thành tích, muốn chứng minh cho những người đã từng xem thường cô có thể nhận ra cô cũng không hoàn toàn vô dụng.
Nhưng cô cũng không có ý định cảm tạ ông ta đã “Cổ vũ”.
Thầy Hồ chú ý Cố Tĩnh Trạch vẫn luôn nhìn ông ta chằm chằm, trong lòng bất giác càng hoảng loạn, cúi đầu nhìn thấy giày Lâm Triệt có lấm bẩn gì đó, vội nói, “Con xem kìa, giày con bẩn rồi, để thầy giúp con lau sạch nhé.”
Cố Tĩnh Trạch ánh mắt đen tuyền nhìn nhìn cận vệ bên cạnh.
Cận vệ âm thầm di chuyển.
Thầy Hồ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trực tiếp ngã xuống, hướng đến phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt hoảng sợ, cảm thấy phía sau có một bàn tay vững chãi, ổn định kéo mình lại về bên người anh, bởi vì biết là anh, trong lòng cô dần an tâm, bình tĩnh lại.
Nhưng thầy Hồ lại không được may mắn như vậy.