Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 281: Thế Nhưng Tát Cô Một Cái





Mạc Huệ Linh đã vài ngày chưa thấy qua Cố Tĩnh Trạch, lúc này tham luyến nhìn Cố Tĩnh Trạch, mỉm cười tự cho là xinh đẹp nhất.

Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt đi vào, mới nhìn Mạc Huệ Linh nói: "Em tới nơi này làm cái gì?”
Mạc Huệ Linh bĩu môi: "Làm gì, anh không chào đón em tới sao?”
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch trầm thấp: "Chỉ là, em bỗng nhiên tới, không nói cho anh.


“Như thế nào, anh cho rằng em tới vì anh sao? Em tới vì Lâm Triệt.

” Mạc Huệ Linh hừ một chút, cố ý cao ngạo ngẩng đầu lên: "Em mới không xoay quanh anh đâu, em tới là vì công tác.


Cố Tĩnh Trạch híp đôi mắt u ám, nhìn cô.

“Vì Lâm Triệt?”
“Đúng vậy, hôm nay cô ấy quay nhưng trạng thái không tốt lắm, em muốn giúp cô ấy luyện tập một chút, điều chỉnh một chút, thời gian cấp bách, hy vọng ngày mai một chút là có thể qua.

” Mạc Huệ Linh nói.


Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu: "Nhưng mà, đây là phạm trù chuyên nghiệp của Lâm Triệt, kỳ thật em có hiểu cái gì đây……”
Mạc Huệ Linh từ nhỏ đã không làm gì cả, việc làm trong nhà không chỉ xem qua, không làm gì cả, anh cảm thấy cô không biết cái gì.

Mạc Huệ Linh nói: "Em chỉ là bởi vì, dù sao Lâm Triệt cũng do em giới thiệu, cho nên mới muốn làm thật tốt, miễn cho cô ấy làm không tốt, em cũng sẽ bị chê cười theo.


Bị Mạc Huệ Linh nói rất phiền lòng, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày đáp: "Được rồi, em xem cũng không quan hệ, nhưng mà, Lâm Triệt hẳn là không thành vấn đề.


Mạc Huệ Linh nghe Cố Tĩnh Trạch nói như vậy, đi qua cười nói: "Đã trễ thế này, anh ăn gì chưa?”
Cố Tĩnh Trạch không thường ăn ở bên ngoài, thức ăn trong nhà tương đối an toàn hơn.

Tất nhiên cô cũng biết được, cho nên mới cố ý hỏi như vậy.

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Vẫn chưa, phòng bếp hẳn là đã chuẩn bị tốt.


Mạc Huệ Linh nói: "Ồ, phải không, em và Lâm Triệt bàn đến hiện tại, quá tập trung vào, cũng chưa ăn cái gì.


Cố Tĩnh Trạch nói: "Được rồi, vậy cùng nhau ăn đi.


Kết quả như vậy, đúng như Mạc Huệ Linh muốn, trên mặt cô nhất thời càng hiện ra vui vẻ.

Bên trong, Lâm Triệt cũng không biết Cố Tĩnh Trạch đang nói với Mạc Huệ Linh cái gì.

Nhưng mà, mặc kệ đang nói cái gì, cũng không quan hệ với cô.

Lâm Triệt hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình vẫn không có cách nào bỏ qua cảm giác mất mát trong lòng, giống như có cái gì nghẹn ở ngực, cảm giác kia thật sự rất khó chịu.


Lúc này, người hầu lại tới kêu Lâm Triệt đi ra ngoài ăn.

Lâm Triệt chạy nhanh khôi phục một chút, liền đi ra ngoài.

Cố Tĩnh Trạch và Mạc Huệ Linh đã ngồi ở trên bàn cơm, Mạc Huệ Linh vẫn luôn ở kia thấp giọng nói gì đó, mỉm cười dựa vào bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, trôi rất thân mật.

Lâm Triệt đi qua, chỉ có thể ngồi xuống đối diện Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt tới, ngẩng đầu lên nói: "Nhanh ăn cơm đi, đã mấy giờ, vậy mà em còn không chịu ăn cơm.


Lâm Triệt mỉm cười, nhìn Mạc Huệ Linh.

Người hầu đang lại đây, nói với Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch: "Tiên sinh, bà chủ, bữa tối đã chuẩn bị tốt.


Cố Tĩnh Trạch nói: "Ăn cơm đi.


Cơm được bưng lên, Lâm Triệt bởi vì có Mạc Huệ Linh ở đây, ăn có chút không được tự nhiên.

Mạc Huệ Linh ăn thức ăn, cũng giống như Cố Tĩnh Trạch, đều thong thả ung dung, nhai kỹ nuốt chậm.


Nhưng mà Lâm Triệt ăn cái gì cũng từng miếng từng miếng, vô cùng ngon miệng.

Ngày xưa chỉ có Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch, cũng thật ra không cảm thấy có gì, hôm nay nhìn bọn họ cách ăn giống nhau, Lâm Triệt nghĩ, khó trách Cố Tĩnh Trạch nhìn mình ăn, rồi nói cô thô lỗ.

Đại khái chung quanh anh, cũng chỉ có mình cô ăn cơm khó coi.

Kỳ thật, Cố Tĩnh Trạch thích cô ăn cái gì cũng từng miếng từng miếng như vậy, mỗi ngày nhìn cô cái cái gì, anh cũng cảm thấy đồ ăn giống như rất ngon, ăn cũng nhiều lên.

Anh nhìn Lâm Triệt, cô còn đang nhét thức ăn vào trong miệng, tuy rằng biểu tình dại ra, nhưng mà, ăn cái gì cũng rất lưu loát.

Không khỏi cười, Cố Tĩnh Trạch cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng xương sườn: "Hôm nay có món xương sườn em thích ăn, sao không ăn?”
Lâm Triệt phục hồi tinh thần lại, vội gật gật đầu, kẹp thức ăn lên.

Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch gắp thức ăn chi Lâm Triệt, tay nắm chiếc đũa cũng càng chặt thêm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.