Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 47: Cô Gái Nhỏ Này Thật Đúng Là May Mắn





Lâm Triệt tin là thật nên nghiêm túc cầm kịch bản diễn tập với anh, Cố Tĩnh Dư bất chợt ngẩng đầu nhìn, phát hiện cô cũng không thèm nhìn mình một lần, thật coi anh như người vô hình vậy.

Cố Tĩnh Dư chống cằm, chăm chú nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt nhận thấy được anh ngừng lại, mới ngẩng đầu, kỳ quái hỏi:
“Tĩnh Dư tiền bối, anh nhìn tôi làm gì vậy?
Cố Tĩnh Dư hỏi: “Cô cảm thấy tôi lớn lên rất khó nhìn sao?”
Lâm Triệt vô tư nói: “Làm sao có thể.


Cố Tĩnh Dư nói: “Vậy tại sao từ trước tới nay cô chưa bao giờ nhìn tôi?”
Lâm Triệt chỉ vào kịch bản của mình: “Nhưng mà tôi phải nhìn kịch bản! ”
“Cô quả nhiên vẫn là không thích tôi, có phải cô có ấn tượng rất xấu với tôi không?” Cố Tĩnh Dư nghĩ, sức hấp dẫn của anh còn không bằng kịch bản rồi sao?
Lâm Triệt cảm thấy không biết nói gì cho phải: “Sao có thể như vậy được, tôi thật sự luôn luôn thích anh, Tĩnh Dư tiền bối, anh quả thực chính là mẫu người điển hình trong làng giải trí, tôi cực kỳ kính trọng anh! Tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, quả thực như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt.


Cố Tĩnh Dư nói: “Nếu là thật, hẳn là ngày mai cô nên bắt đầu đi theo sau lưng tôi, bưng trà rót nước, nấu cháo nấu cơm.


Lâm Triệt “A?” một tiếng.


Cố Tĩnh Dư lại nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lâm Triệt nói: “Nhưng mà, nếu những việc này đều là tôi làm, không phải là trợ lý của anh phải nghỉ việc rồi sao?”
“Ha ha, cho nên cô đây là suy nghĩ cho người khác sao?”
“Đúng vậy, bằng không tôi thật sự đã sớm đi theo sau lưng anh, thật đấy, Tĩnh Dư tiền bối.

Cố Tĩnh Dư nói: “Được rồi, miễn cưỡng tin cô lần này.


Lâm Triệt vội lộ ra nụ cười chân chó.

Cố Tĩnh Dư nói: “Thôi đi, so với khóc còn khó coi hơn.


Lâm Triệt thu hồi khuôn mặt tươi cười, cảm thấy bản thân tán gẫu với anh như vậy kỳ thực rất thoải mái.

Cố Tĩnh Dư cũng có chút không giống như lời đồn đại, có vẻ như không khó ở chung lắm, không biết vì sao tin tức lan truyền trong làng giải trí, đều nói bản nhân anh rất khó gần, không thích nói chuyện, cũng không thích qua lại với người khác.

Nhưng như này lại thấy anh rất thân thiết.

Mãi đến khi bắt đầu quay phim, Cố Tĩnh Dư mới đứng lên.

Cố ý nói với đạo diễn, hôm nay anh rảnh, muốn quay luôn cảnh diễn chung vào ngày mai.


Giữa anh và Lâm Triệt khi diễn chung cũng không đề cập đến cảm tình, càng giống như là tình nghĩa anh em, ở đây quay phim nửa ngày, đã sớm quen thuộc lẫn nhau, hầu như một lần đã vượt qua.

Đạo diễn vội khen Cố Tĩnh Dư: “Tĩnh Dư diễn chính quả là tốt, một lần liền qua, mà không hề qua loa chút nào.


Cố Tĩnh Dư đã quen nghe loại khen tặng này, không quan tâm lắm, cầm lấy chai nước trợ lý đưa qua, uống một ngụm nói: “Làm sao có thể, tôi cảm thấy Lâm Triệt diễn tốt lắm, ấy hợp tác với cô rất có cảm giác, không tệ.

” Anh híp đôi mắt đào hoa, cười nhìn Lâm Triệt.

Đạo diễn ở một bên sững sờ.

Sau đó, vội nói với Lâm Triệt: “Đúng vậy, lúc trước chúng tôi chính là nhìn trúng điểm ấy, tuy rằng cô là người mới, nhưng mà diễn xuất thật sự không tệ, có tiềm lực.


Lâm Triệt nghe xong, cảm kích nhìn Cố Tĩnh Dư, giờ phút này, ai đó có thể cổ vũ cô một chút, thật sự có thể khiến cô vui vẻ rất lâu.

“Cảm ơn Tĩnh Dư tiền bối, cảm ơn đạo diễn.

” Cô vội nói.

Cố Tĩnh Dư nhìn Lâm Triệt:
“Gọi Tĩnh Dư tiền bối làm cái gì, gọi tôi là Tĩnh Dư được rồi.


Lâm Triệt cười nhìn Cố Tĩnh Dư, càng cảm thấy người này thật sự rất tốt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.