Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 99: Sẽ Không Rắc Rối Cho Anh





Buổi tối Lâm Triệt ngủ cực kỳ ngon.

Cô nằm ở nơi đó, giống như nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, đang ôn nhu nhìn cô, biểu cảm nhu hòa cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy trên mặt anh, sóng mắt lưu động, giống như nước chảy róc rách.

Môi mỏng khêu gợi của anh, hơi hơi nhếch lên, độ cong vừa đúng hoàn mỹ.

Anh đỡ bả vai Lâm Triệt, ôm cô vào trong ngực, giống như là đang nhìn báu vật kiếp này.

Giọng nói của anh cũng gợi cảm cùng hoàn mỹ như vậy, anh nhẹ nhàng nói với cô:
- Lâm Triệt, anh yêu em!
Lâm Triệt bị kinh hãi tim đập thình thịch, ngay sau đó, liền nhìn thấy môi Cố Tĩnh Trạch dán xuống.

Lâm Triệt sửng sốt.

Nhưng mà lúc này!
Di động bỗng chốc vang lên.

Lâm Triệt đột nhiên bừng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy, mới cảm thấy hóa ra chuyện nãy giờ đều là mình đang nằm mơ.

Ngọa tào(1), làm sao có thể nằm mơ như vậy!
(1)“Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân…
Lâm Triệt nhanh chóng vuốt tóc của mình, nghe thấy di động còn đang liều mạng kêu, mới đưa tay lấy.

Gọi đến là Du Mẫn Mẫn.

- Em sao lại thế này, sao bỗng nhiên trên tin tức nói em dính vào ma túy.

Lâm Triệt còn chưa xem tin tức, đương nhiên không biết bên ngoài đang nói cái gì, cô ôm đầu có chút đau, nói với cô:
- Em là bị hãm hại!
Du Mẫn Mẫn trầm tư một lát, nói:
- Thôi, đến công ty lại nói.

- Được rồi, nhưng mà chị Du, ngày hôm qua bỗng nhiên điện thoại của chị gọi không được, chị đi đâu vậy?
Du Mẫn Mẫn lại trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể không nói gì:

- Ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ.

- !
Lâm Triệt nói:
- Sao lại xui xẻo như vậy, chúng ta gần đây có cần lên núi bái Phật không?
- Chị cũng cảm thấy vậy, thôi, đến công ty lại nói.

Lâm Triệt vội đứng dậy, cảm thấy đầu còn có chút choáng váng, nhưng mà vẫn nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch từ bên ngoài tiến vào.

Liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt, mày Cố Tĩnh Trạch nhăn lại.

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện buổi tối, anh hơi hơi nghiêng mặt nói:
- Cô đứng đây làm gì?
Lâm Triệt vội vội vàng vàng nói:
- Muốn đi công ty.

- Công ty?
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống:
- Sớm như vậy đi đến công ty làm cái gì?
- Có chút việc, phải đi xử lý.

Lâm Triệt nói.

- Không được đi.

Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt đang muốn chạy lại.

Lâm Triệt hồ nghi quay đầu:
- Vì sao?
- Có cái gì tốt mà đi.

Nhìn lướt qua cô bởi vì bị bệnh, gò má vẫn còn ửng hồng:
- Hôm nay thành thật nghỉ ngơi ở nhà.


Thành thật nghỉ ngơi?
Lâm Triệt lại nghĩ đến, ngày hôm qua anh nói, vì sao cô luôn gây chuyện.

Nhất định là cảm thấy cô đi ra ngoài sẽ gây chuyện.

Lâm Triệt nói:
- Không được, tôi phải đi công ty xử lý một chút, chuyện này nếu xử lý không tốt, sự nghiệp tôi liền xong.

- Làm Cố phu nhân, có thể là sự nghiệp cả đời của cô.

Cố Tĩnh Trạch lạnh mặt nhìn người phụ nữ cố chấp này.

Lâm Triệt nói:
- Thôi đi, sau khi ly hôn tôi không phải là phụ nữ đơn thân sao, có sự nghiệp của riêng mình thì vẫn tốt hơn, tôi đi ra ngoài.

- Lâm Triệt! Tôi không để cô đi!
Giọng điệu Cố Tĩnh Trạch trầm xuống, đáy mắt lóe lên u quang.

Lâm Triệt quay đầu:
- Tôi biết rồi, lần này tôi đi không phải là đi gây chuyện, sẽ không chọc phiền toái cho anh, tôi là đi xử lý chuyện, cho nên, anh không cần lo lắng cho tôi lại gặp chuyện không may.

Đáy mắt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống, chờ cô cúi đầu mang giày, mi tâm anh dính lại với nhau.

- Tôi đi đây.

Cô quay đầu, có chút kiêng kị nói với anh một câu.

- Tùy cô.

Cố Tĩnh Trạch quay đầu liền bước vào trong phòng.


Môi Lâm Triệt khẽ nhúc nhích, nhìn anh giống như đang tức giận, nhưng mà, ngẫm lại, cũng không đuổi theo.

Trong đầu nhớ tới mọi chuyện xảy ra vào buổi tối, tuy rằng bởi vì đầu cô mê mê trầm trầm, cho nên có chút không nhớ rõ, nhưng mà, vẫn có thể nhớ được anh sờ soạng ở trên môi cô thế nào, tay làm loạn ở trên thân thể cô thế nào!
Bỗng chốc trên môi có chút nóng lên, cô nhanh chóng lắc đầu để bản thân quên cảm giác chờ mong kia, nhanh chóng đi ra ngoài.

Công ty.

Du Mẫn Mẫn ôm đầu nói:
- Nhìn ra chuyện này hẳn là do Sầm Mễ Lạp làm, quảng cáo của em bị cướp, cô ta lại ký hợp đồng với công ty đó.

Lâm Triệt nhìn tin tức, mới nhìn thấy, trên tin tức tuy rằng không nói rõ, chỉ nói, có người đoán, gần đây có một minh tinh dính vào ma túy, đã bị giam giữ, nữ minh tinh L, vừa mới nổi tiếng từ một bộ phim truyền hình, nếu chuyện lần này là thật, phim truyền hình không thể phát sóng bình thường, có lẽ sẽ gặp trở ngại.

Người đọc trên mạng rất thông minh, lập tức liền đoán được, bọn họ nói chính là Lâm Triệt.

Du Mẫn Mẫn cũng có chút mỏi mệt, thoạt nhìn vô cùng bực bội:
- Ngày mai công ty có thể sắp xếp cho em xuất hiện ở một địa điểm thích hợp, khiến mọi người biết em không bị giam giữ, nhưng mà em cũng phải khẳng định, cục cảnh sát bên kia sẽ không nói cái gì, em không liên quan đến ma túy chứ?
Du Mẫn Mẫn còn có chút hoài nghi nhìn Lâm Triệt.

- Đương nhiên không có.

Lâm Triệt nói.

Du Mẫn Mẫn gật gật đầu, cô nói, Du Mẫn Mẫn liền tin tưởng, cô cũng cảm thấy, Lâm Triệt sẽ không phải là loại người như vậy.

- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Trước đi công ty quảng cáo bên kia nói rõ tình huống.

Lâm Triệt cùng Du Mẫn Mẫn rất nhanh đến công ty quảng cáo.

Nhưng mà, oan gia ngõ hẹp, mới ra đến, liền nhìn thấy Sầm Mễ Lạp bước từ cao xuống.

- Ai ôi, Lâm Triệt, thế nào, nghe nói cô bị giam, nhanh như vậy đã ra ngoài.

Lâm Triệt nhìn thấy cô, cảm thấy mình không thể đã đánh mất kiêu ngạo.

- Đúng vậy, loại người ngu ngốc như cô còn ở bên ngoài, tôi cảm thấy tôi không thể dễ dàng đi vào.

- Cô! Lâm Triệt, cô còn kiêu ngạo, a, quả nhiên vẫn là tiến vòng luẩn quẩn quá muộn, người mới, cố gắng học hỏi chị đây, cái này gọi là mưu kế.

- A, đúng vậy, người không có thực lực, liền thích làm chút thượng vàng hạ cám (xấu xa) gì đó.


Lâm Triệt nói.

Du Mẫn Mẫn ở bên cạnh cười cười, nhìn Sầm Mễ Lạp:
- Mễ Lạp, tôi tiến vào trong vòng luẩn quẩn cũng rất lâu, khuyên cô một câu, loại âm mưu quỷ kế này, dùng một phần nhỏ, miễn gây hại cho bản thân.

Sầm Mễ Lạp hừ một tiếng:
- Cô tính là cái gì, dám nói tôi như vậy, tôi làm như thế nào, hừ, cô cùng nghệ sĩ nhỏ của cô nhất định không nổi tiếng được, uống gió tây bắc của cô đi, dám đấu với tôi, còn không nhìn xem mình là ai.

Nói xong, cô ta cố tình dựa sát bả vai của Du Mẫn Mẫn, liền đi qua.

Lâm Triệt phẫn hận cắn môi, nói với Du Mẫn Mẫn:
- Nhìn cô ta kiêu ngạo em chịu không nổi.

Du Mẫn Mẫn nói:
- Sớm muộn gì cũng ngã vào trong hố của mình thôi.

Hai người vào trong công ty, người trong công ty buồn bực nói:
- Các người không cần đến đây, việc này chúng tôi cũng không có biện pháp, công ty tuyệt đối không dùng loại nghệ sĩ có vết nhơ.

Bọn họ nói xong đuổi người, đối loại nghệ sĩ quấn quít làm phiền, bọn họ đã thấy rất nhiều.

- Đi ra ngoài đi ra ngoài đi, các người nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người tiến vào, thấp giọng không biết nói với nhân viên chủ quản cái gì.

Ánh mắt nhân viên chủ quản thay đổi, nhìn ánh mắt Lâm Triệt, bỗng chốc trở nên khác thường.

Anh ta đứng dậy:
- Lâm tiểu thư, thật xin lỗi, chúng tôi vừa mới biết được, cục cảnh sát đã làm sáng tỏ, đây chỉ là tin đồn, cô không liên quan đến chuyện kia, vậy, chúng tôi vừa mới nói chuyện quả thật là có chút không đúng, thật sự xin lỗi.

Nhân viên chủ quản kia sờ sờ cái trán, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nghĩ đến lời thư ký vừa mới nói ở bên tai, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thư ký vừa mới nói:
- Tần Hạo tự mình gọi điện thoại, nói quảng cáo này, anh ta muốn Lâm Triệt làm.

Tần Hạo là nhân vật nào, là người rồng thấy đầu không thấy đuôi.

Đó là cấp dưới bên người Cố Tĩnh Trạch, bọn họ có thể đụng đến à, hiện thời thế nhưng tự mình gọi điện thoại muốn Lâm Triệt đóng quảng cáo!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.