Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xu

Beta: Sue

Khương Ngâm không ngờ tới Doãn Toại lại đột nhiên xuất hiện, lời còn chưa nói xong lập tức kẹt ở cổ họng, nửa chữ cũng nhả không ra: “Tại, tại sao anh lại ——”

Nhìn thấy túi xách trên tay Doãn Toại, Khương Ngâm lập tức hiểu ra, yên lặng ngậm miệng.

Cô đưa tay đón lấy túi của mình, nhưng sau khi cầm được túi, Doãn Toại lại không buông tay, ánh mắt tối lại, thâm trầm nhìn cô: “Em vừa nói, tôi cầu xin em gả cho tôi như thế nào vậy?”

Khương Ngâm còn chưa kịp tiếp lời, Khương Bái ở bên cạnh dựa lưng vào cửa xem náo nhiệt, rất chu đáo mà nhanh chóng tiếp lời: “Quỳ xuống đất, rớt một phen nước mắt nước mũi cầu xin.”

Khương Ngâm: “…”

Hứng thú xem hai người bọn họ giằng co một lúc, Khương Bái rất có giác ngộ mà tiến vào trong nhà: “Chậm rãi trò chuyện, cái bóng đèn như anh đây nhường chỗ cho hai người.”

Ba

Cửa đóng lại.

Khương Ngâm còn đang nắm dây đeo túi xách của mình, thử kéo một chút.

Lúc này, Doãn Toại nới lỏng lực đạo, túi xách liền trở lại trong tay mình.

Mắt thấy đôi giày da bóng loáng kia đi về phía chính mình, Khương Ngâm vô thức lùi lại, lưng rất nhanh dán lên vách tường, cô điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, trên mặt mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Chỉ là đùa một chút thôi, không cần quá so đo a?”

Doãn Toại đứng trước mặt cô, đưa tay tới.

Khương Ngâm bị dọa đến mức bả vai co rụt lại, nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt: “Bạo lực là phạm pháp!”

Cơn đau đớn trong dự đoán không có ập đến, cô bình tĩnh lại hai giây, hàng mi cong khẽ động, chậm rãi mở mắt ra.

Cánh tay Doãn Toại chống bên cạnh người cô, lòng bàn tay tựa ở tường, đem cả người cô vây lại.

Hình như, không có ý định đánh cô.

Khương Ngâm cắn cắn môi, ánh mắt nhìn hầu kết sắc bén của anh chầm chậm di chuyển lên xuống, anh cúi đầu xuống một chút, đường cong cằm sắc nét, kéo dài lên đến mang tai, màu da trắng như phát sáng, ánh mắt sâu như u đầm.

Trong con ngươi đen nhánh, hiện rõ ràng thân ảnh của cô lúc này, vô cùng đáng thương, giống như con cừu đang đợi bị làm thịt.

Khương Ngâm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt, đem sự vô tội cùng nhu nhược phát huy đến cực hạn, chớp mắt nhìn anh, bộ dáng tôi yếu tôi có lý, anh mà dám khi dễ tôi thì là người xấu vô lại.

Doãn Toại nhìn cô: “Tôi có khóc lóc cầu xin em gả cho tôi sao?”

“Nhưng hành vi của anh hôm nay, quả thực chẳng khác gì cầu hôn tôi.” Khương Ngâm nói, ngón cái và ngón trỏ chụm lại, vân vê lên xuống: “Tôi chỉ là sử dụng một chút nghệ thuật gia công* (?) và vận dùng biện pháp tu từ nói quá mà thôi.”

*Tụi mình chưa nghĩ ra nghệ thuật nào như vậy trong tiếng Việt, bạn nào biết thì hãy comment nha:)))))))

Doãn Toại: “Học ngữ văn rất tốt?”

Khương Ngâm: “Cũng được cũng được.”

Doãn Toại: “…”

Hai người yên tĩnh vài giây đồng hồ, khát vọng sống sót mãnh liệt đã khiến Khương Ngâm từ bỏ cùng anh khua môi múa mép.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi sửa lại: “Nhưng thật ra là anh nghe nhầm, tôi vừa nói là tôi khóc lóc cầu xin anh kết hôn với tôi, không phải anh cầu tôi.”

“Thật sao?” Doãn Toại nhíu mày, vẫn ung dung chờ xem cô diễn tiếp: “Em cầu tôi như thế nào? Giúp tôi nhớ lại một chút.”

“Tôi nói ——”

Khương Ngâm liếm môi một cái, đầu có chút cúi xuống, nghĩ một lát, thanh âm mềm mại, nhu nhược vang lên: “Doãn Toại ca ca, tôi rất thích anh, anh kết hôn với tôi được không?”

“…”

Khóe miệng Doãn Toại giật giật.

Thật sự là hí tinh*.

*Hí tinh: từ thông dùng trên mạng ở Trung Quốc, mô tả một người giỏi làm trò để bản thân thu hút sự chú ý của người khác

Cửa sổ dưới hành lang đang mở, một cơn gió từ cửa sổ lùa đến, thổi tán loạn mái tóc dài trên vai của cô, những sợi tóc mờ nhỏ bay lên không trung.

Lọn tóc lướt qua cánh tay đang chống trên tường của anh, quét qua da thịt, lại nâng lên rồi rủ xuống.

Ở một nơi nào đó trong tim anh, tựa hồ có cái gì đó cũng theo động tĩnh nhỏ bé không thể nhận ra này, dần dần chuyển động, gợn sóng từng hồi, truyền đến cơn ngứa ngáy rất nhỏ.

Doãn Toại thu lại cánh tay, từ trên người lấy ra tấm danh thiếp: “Tôi thấy em rất thích hợp với diễn xuất, có thể đến tìm tôi bất cứ khi nào em cần.”

Khương Ngâm trừng mắt nhìn, nhận lấy: “Được nha, tiền lương và đãi ngộ có hào phóng không?”

“Bà chủ còn lĩnh lương cái gì? Không phải đều là của em sao.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian đi công tác có chút eo hẹp, anh đẩy cửa thoát hiểm ra, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt.

Khương Ngâm cầm tấm danh thiếp kia, chậm chạp nhớ lại câu nói anh để lại trước khi đi kia.

—— “Bà chủ còn lĩnh lương cái gì? Không phải đều là của em sao.”

Bỗng nhiên hiểu ra được gì đó, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ lên.

Hình như cô bị trêu chọc rồi.

Buổi chiều Khương Bái đến công ty luật, nói muốn tăng ca.

Khương Ngâm vốn cảm thấy thân thể đã hoàn toàn khỏe lại, cũng có ý định về nội thành, kết quả lại bị Lương Văn cưỡng ép bát quái chuyện xem mắt hôm nay.

Con gái của mình cũng đến tuổi lập gia đình, Lương Văn đã sớm rầu rĩ, bây giờ Doãn Toại lại muốn cùng Khương Ngâm kết hôn, trong lòng Lương Văn hết sức cao hứng, dù sao cũng là con rể chính mình coi trọng.

Nhưng bà vẫn rất kinh ngạc, hai người nói kết hôn liền kết hôn, cũng cảm thấy có chút quá nhanh.

Doãn Toại nói anh muốn kết hôn là vì lần trước gặp mặt liền đối với Khương Ngâm vừa gặp đã yêu.

Còn về suy nghĩ của Khương Ngâm, hiện tại Lương Văn cũng không biết nửa điểm gì.

Đối mặt với câu hỏi của Lương Văn nữ sĩ, Khương Ngâm dựa trên ghế sô pha  ăn đồ ăn vặt “răng rắc”, tùy ý* nói: “Dù sao cũng chính là những gì mà mẹ thấy bây giờ, Doãn Toại anh ấy nói thích con, muốn kết hôn với con, con nghĩ mắt nhìn người của mẹ chắc hẳn sẽ không kém, liền đáp ứng chứ sao.”

*Nguyên văn là mạn bất kinh tâm: chỉ sự tùy ý, thờ ơ, không để tâm quá nhiều.

Cô khoanh chân lại, ngồi thẳng, nhìn về phía Lương Văn: “Cho nên con đồng ý kết hôn không phải tin tưởng Doãn Toại, mà là tin tưởng ánh mắt của mẹ!”

“Đứa nhỏ này từ lúc nào biết nói chuyện như thế hả?” Lời này thành công lấy lòng Lương Văn, bà lập tức cười đến không ngậm được miệng: “Nhưng nếu là kết hôn, vậy chắc chắn chính con cũng nguyện ý nha, dù sao cũng là chuyện cả đời.”

Khương Ngâm lại ăn thêm miếng khoai tây chiên, gật đầu: “Nguyện ý a, phương diện khác mẹ đã thay con kiểm tra tốt rồi, con chỉ nhìn mặt là được, dáng dấp cũng rất đẹp trai nha, con tương đối hài lòng.”

Lương Văn bị chọc cho dở khóc dở cười, nhìn về phía Khương Bẩm Hoài đang đeo kính đọc sách bên cạnh: “Ông nhìn con gái bảo bối của ông đi, đây không phải là nhan cẩu mà trên mạng hay nói à.”

Khương Bẩm Hoài đỡ kính mắt hạ xuống, rồi tiếp tục xem sách: “Cái đó không phải học theo bà sao.”

“Tôi làm sao…” Lương Văn kịp phản ứng đứng lên, chống eo: “Giáo sư Khương được nha, còn rất biết dát vàng lên mặt mình.”

Khương Ngâm dựa vào ghế sô pha cười khanh khách không ngừng.

Buổi tối Khương Ngâm không có ăn cơm ở nhà, trời gần tối mới đón xe trở về nội thành.

Ngồi phía sau xe taxi, nhìn phong cảnh dọc đường qua cửa sổ, cô hiếm khi ổn định lại tâm thần, đem toàn bộ chuyện xem mắt ly kỳ, phức tạp nghĩ qua một lần.

Từ xem mắt đến sắp kết hôn, tốc độ này nhanh đến mức có thể bắt kịp tên lửa rồi.

Cô không phải là người thích để mọi việc trong lòng, chuyện hợp đồng kết hôn, cô khó mà nói với người trong nhà, cô muốn tìm một người có thể nói dông nói dài với mình.

Nghĩ đến Dương Thư, cô tìm Wechat của Dương Thư rồi gọi điện thoại.

Chỗ ở của Dương Thư.

Mặt trời đã sớm lặn xuống sườn núi phía tây, trong phòng khách mờ tối không  mở đèn, xung quanh phảng phất bao trùm sương mù màu than chì, đồ dùng trong nhà chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ.

Trên bàn trà, lúc tiếng chuông cuộc gọi vang lên, Dương Thư đang bị Khương Bái đè ở ghế sô pha, hô hấp của người đàn ông tỏa ra hơi thở có chút nóng bỏng, một giọt mồ hôi thuận theo cằm tí tách rơi xuống giữa lông mày cô. Mái tóc dài của cô xõa tung ở trên vai, trán và cổ bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sợi tóc dinh dính dán vào.

Bình tĩnh hai giây, Dương Thư đem cánh tay như nhũn ra vươn tới bàn trà, cầm điện thoại của mình.

Nhìn thoáng qua ghi chú trên điện thoại, cô đẩy người đàn ông ở trên mình ra, quấn lấy thảm ngồi dậy, hắng giọng một cái: “Khương Khương, có chuyện gì thế?”

“Bây giờ cậu có bận không?”

Ánh mắt Dương Thư liếc nhìn về đầu ghế sô pha bên kia, Khương Bái bị cô đẩy ra liền không nhúc nhích ngồi ở đằng kia, ánh mắt rơi trên người cô.

Cô thu lại tầm mắt, bình tĩnh mở miệng: “Không bận, vừa lúc không có việc gì để làm.”

“Chắc cậu vẫn chưa ăn tối đi, có muốn ra ngoài ăn không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được.” Đón lấy ánh mắt ẩn ý cảnh cáo của Khương Bái, Dương Thư nói: “Vậy thì ở chỗ cũ đi, ba mươi phút sau tớ đến.”

Tắt máy, Dương Thư đi chân trần từ ghế sô pha bước xuống, chuẩn bị tắm rửa đi ra ngoài.

Khương Bái nắm chặt eo của cô đem người kéo về, ôm vào trong ngực, môi mỏng kề sát tai cô, âm thanh khàn khàn, lại mang chút không vui: “Đã được tôi cho phép chưa?”

Dương Thư vừa tránh né vừa giãy dụa: “Nhu cầu sinh lý của anh không phải đã được giải quyết rồi à, chuyện khác không cần anh quan tâm.”

Thần sắc Khương Bái hơi giật mình, lực đạo trên cánh tay dần dần buông xuống, Dương Thư từ trong ngực anh đứng dậy.

Cô khom lưng nhặt quần áo trên đất, quấn lấy chăn lông trở về phòng.

Lúc tắm rửa thay quần áo xong, phòng khách đã sớm không có bóng dáng của Khương Bái, trở nên trống rỗng.

Có lẽ đã đi rồi.

Anh thường xuyên nói đến là đến, nói đi là đi, Dương Thư đã sớm tập thành thói quen, cũng không để ở trong lòng.

Đúng lúc Khương Ngâm gọi điện thoại tới, cô vừa nghe vừa cầm chìa khoá đi ra ngoài.

Địa điểm hẹn của hai người là khu trung tâm thương mại gần công ty, tầng hai có quán bún gạo rất ngon, là nơi mà Khương Ngâm và Dương Thư yêu thích nhất.

Bún gạo:



Lúc này trong nhà hàng đang đông khách, hai người ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất, Khương Ngâm vừa ăn bún gạo vừa nói với Dương Thư chuyện muốn kết hôn.

Chạng vạng tối, Khương Bái tìm Dương Thư cũng không có đề cập qua việc này, Dương Thư lúc này bị sặc một cái, cầm giấy che miệng ho khan mấy tiếng mới bớt đau: “Không phải xem mắt ư, làm sao lại biến thành kết hôn rồi?”

“Là kết hôn hợp đồng, thời gian nửa năm.” Khương Ngâm gắp một miếng rau xanh nhai nuốt, rồi đem chuyện xem mắt kể qua một lần cho Dương Thư.

Dương Thư nghe xong vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Cậu dễ dàng đáp ứng như vậy sao?”

“Tớ cùng Doãn Toại kết hôn, đến lúc đó biểu tình của hai người Tạ Thiệu Viễn và Doãn Ánh Phù nhất định rất đặc sắc, tớ đang mong chờ đây.”

Khương Ngâm dừng một chút, lại bổ sung: “Doãn Toại còn nói muốn đem cái máy ảnh kim cương kỷ niệm của Quốc vương Brunei cho tớ, cái máy ảnh kia ở buổi đấu giá cậu cũng đã thấy qua, kết hôn nửa năm liền có thể có được! Nếu không phải cơ hội trước mắt này, thì không biết cả đời tớ có cơ hội có được nó hay không.”

Dương Thư ngẫm lại lời của Khương Ngâm.

Lấy cái máy ảnh kia làm điều kiện quả thực rất mê người.

Nếu là cô, cô cũng sẽ tâm động một chút.

Hơn nữa, Doãn Toại được ba mẹ Khương Ngâm giới thiệu, lại còn là bạn của Khương Bái, về phương diện nhân phẩm chắc hẳn không có gì để nói.

Cùng là nhiếp ảnh gia, Dương Thư đối với tâm tư Khương Ngâm cũng có chút cảm động lây: “Suy nghĩ kỹ một chút, hình như cũng không quá thua thiệt.”

Từ quán bún gạo đi ra, hai chị em khoác tay nhau trực tiếp đi về hướng cầu vượt.

Thành phố về đêm được trang hoàng bởi những chiếc bóng đèn, từng dãy đèn đuôi xe màu đỏ chỉnh tề sáng lên, ánh đèn màu cam ấm chiếu xuống cỏ cây ven đường, bên trong cành lá ố vàng lộ ra sắc xanh, làm lá cây càng thêm tươi non.

Dương Thư ghé vào lan can, gió thổi nhè nhẹ, vẫn đang cùng Khương Ngâm nói về chuyện kết hôn, chân thành đề nghị: “Sau khi cưới cậu và Doãn Toại chắc chắn phải ở chung, đến lúc đó cận thủy lâu đài*, cậu nhân cơ hội này đem  cực phẩm nam nhân kia ngủ luôn, chính cậu kiếm được món hời lớn, nửa năm sau ly hôn cũng không lỗ.”

*Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Khương Ngâm nghe xong lời này, biểu hiện trên mặt có chút chần chờ.

Để cô đem Doãn Toại… Ngủ?

Cô cúi đầu vén tóc bên tai, nhìn về phía Dương Thư: “Cậu cảm thấy cái này có khả năng sao?”

Dương Thư đánh giá gương mặt này của Khương Ngâm, cô là người có khuôn mặt xinh đẹp, rất có tính công kích, khả năng đốn tim đàn ông vô cùng mạnh, ít có người đàn ông nào có thể “ngồi trong lòng mà vẫn không loạn” a?

“Nếu như Doãn Toại là người đàn ông bình thường mà nói thì vẫn có hi vọng.” Dương Thư nói.

Đề nghị này quá to gan, trước kia Khương Ngâm đều không dám nghĩ tới.

Ngay cả lúc đầu theo đuổi Doãn Toại ở đại học C, cô cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng anh yêu đương, càng không nghĩ nhiều.

Thế nhưng, nghe đề nghị của Dương Thư xong, cô đột nhiên tự hỏi một vấn đề: Sau khi lĩnh chứng kết hôn, cô và Doãn Toại có nằm chung giường không?

Lỡ như buổi tối hai người ngủ chung, nhìn gương mặt kia của Doãn Toại, cô thực sự sợ chính mình sẽ không kiềm chế được.

Tư duy của Khương Ngâm sinh động, lúc này đã bắt đầu bổ não sau khi cưới hai người nằm chung trên một chiếc giường, sau đó cô bị sắc đẹp mê hoặc, nhịn không được nhào tới…

Đứng trên lan can gió hè thổi nhẹ nhàng, cô cảm thấy gương mặt nong nóng, cổ họng khô khốc, bất giác làm động tác nuốt xuống.

Dương Thư không phát hiện được những hình ảnh trong đầu Khương Ngâm, chỉ ghé vào lan can trầm ngâm gì đó, một lát sau lẩm bẩm nói: “Nhưng mà ngủ nhiều rồi không biết có thể nảy sinh tình cảm hay không, kỳ thật rất phiền toái…”

“Dương Thư.” Khương Ngâm bỗng nhiên kêu một tiếng.

Dương Thư nghi hoặc nhìn sang: “Làm sao vậy?”

Khương Ngâm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình hai tay che mặt, lộ ra khe hở nho nhỏ nơi mắt, hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Cậu háo sắc!”

Dương Thư: “…?”

Tớ có nói gì à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.