Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sue

Beta: Xu

Buổi trưa, lúc gần tới giờ cơm, Khương Ngâm lại nghĩ đến hồi sáng Doãn Toại nói về chuyện tổ chức tiệc ở nhà vào ngày nghỉ Quốc Khánh.

Cô và Doãn Toại đã đăng ký kết hôn được một thời gian, bây giờ mới có tiến triển, nhưng vẫn chưa kịp khoe giấy kết hôn với bạn cùng phòng đại học một chút.

Vừa lúc trên điện thoại di động có lưu ảnh chụp, thế là ấn mở nhóm Wechat tên là “Có phúc cùng hưởng có nạn rời nhóm” gửi ảnh qua.

Mộng Thanh Du: 【 Vãi thật!  】

Thiệu Hâm Đồng: 【 A a a a a  】

Sơ Nịnh: 【 Nhanh vậy? Chúc mừng! 】

Mộng Thanh Du: 【 Lúc nào tổ chức hôn lễ? 】

Khương Ngâm đang trả lời tin nhắn, Dương Thư từ văn phòng chị Lăng đi ra, cánh tay khoác lên bả vai cô: “Sau bộ ảnh tạo hình nhân vật của « Gió phệ », không phải ảnh tuyên truyền cũng giao cho chúng ta luôn sao, cuối tuần sẽ phải chuẩn bị. Nhưng tớ đột nhiên lại nhận một quảng cáo, cho nên cậu tự đi nha.”

Khương Ngâm nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được thôi, chuyện chụp ảnh tuyên truyền, đến lúc đó tớ sẽ mang theo Tư Nhiêu.”

Nói xong, cô nhìn vào bên trong màn hình chat, các cô ấy còn đang nói chuyện phiếm khí thế ngất trời.

Mộng Thanh Du: 【 Tiểu Nịnh Mông cậu cũng nhanh lên! Khương Khương đã kết hôn, ký túc xá của chúng ta chỉ còn mình cậu! 】 Sơ Nịnh: 【(/ suy) 】

Sơ Nịnh: 【 Một mình muốn tự do bao nhiêu cũng được 】

Sơ Nịnh: 【 (Độc thân vui vẻ. jpg) 】

Mộng Thanh Du: 【 … 】

Thiệu Hâm Đồng: 【 … 】

Khương Ngâm nhìn nội dung trong giao diện nói chuyện phiếm, lại nghĩ tới cuộc điện thoại sáng hôm nay Trần Dương gọi cho cô.

Cô liền biết, Trần Dương muốn đuổi theo Sơ Nịnh là thật chứ không đùa.

Cô rất chú ý mà trả lời theo sát đội hình: 【 … 】

Bởi vì là sinh nhật Doãn Toại, buổi chiều các anh em tốt tụ họp lại.

Trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Tần Hi cầm cây cơ bida, thân thể nghiêng về phía trước, nhắm chuẩn quả mục tiêu, dùng sức đánh ra, cuối cùng một quả bóng hoàn mỹ rơi vào lỗ.

Có người huýt sáo, lúc cậu đứng dậy, nhìn thấy Doãn Toại đang dựa vào cạnh quầy bar uống rượu một mình.

Đưa cây cơ bida cho người khác, Tần Hi cầm ly rượu mà người phục vụ đưa tới, lắc nhẹ, cất bước đi qua: “Hôm nay là sinh nhật sao lại như mất hồn thế?”

Doãn Toại liếc cậu một cái, cụng ly, lắc nhẹ ly rượu trong tay suy tư, bỗng nhiên hỏi: “Cậu biết cách để yêu đương không?”

Tần Hi nhẹ nhàng nhướn tuấn mi lên, vô cùng hứng thú đánh giá anh: “Sao anh lại nổi hứng vậy? Nói đi, có gì cần thỉnh giáo Hi ca? Hôm nay tôi làm cố vấn tình yêu miễn phí cho anh?”

Doãn Toại uống một hớp rượu, lắc đầu: “Quên đi, cậu dám giúp tôi, tôi còn không dám nghe đâu.”

“?”

“Nếu cậu thật sự biết yêu đương.”  Doãn Toại vuốt ve ly rượu, không nhìn biểu cảm lúc này của Tần Hi, chậm rãi nói ra: “Thì bạn gái của cậu sẽ không biến thành bạn gái cũ.”

“…”

(Sue: Bớ người ta giết người:)))))))

Tần Hi không nghĩ tới loại người cho tới bây giờ chưa từng nói qua chuyện yêu đương, người đàn ông không hiểu được kết hôn là gì như Doãn Toại, lại dám xem thường cậu.

Thậm chí còn đâm một đao vào trái tim cậu.

Tần Hi hơi cong ngón tay, gõ gõ quầy bar: “Anh không hiểu được đâu, hai chúng tôi là chia tay hòa bình, trong lúc yêu đương, cô ấy vẫn rất thích tôi.”

“Ừm, rất thích cậu.” Doãn Toại hững hờ đáp: “Sau đó đột nhiên liền chia tay với cậu.”

(Sue: Double Kill:))))

Khoé miệng Tần Hi co quắp hai lần, bị chặn đến mức nhất thời không nói được gì, một lát sau khẽ xì một tiếng: “Tôi, đó là vì muốn để cô ấy trưởng thành hai năm, cố ý buông tay, tôi có biện pháp đem người trở về bên mình!”

Nói xong dò xét Doãn Toại, một mặt ngạo mạn: “Tôi thấy anh thất hồn lạc phách như này, nhất định là bà xã anh cho anh một vấn đề khó khăn. Nếu là vừa rồi, tôi có thể sẽ còn truyền thụ cho anh một chút kinh nghiệm dỗ người, còn bây giờ, anh không có cơ hội. Chờ tôi đem người theo đuổi trở về, mỗi ngày tôi đều sẽ khoe khoang trước mặt anh, để anh xem chúng tôi ân ân ái ái, còn mình lại ngay cả bà xã cũng không giải quyết được.”

“Lúc đầu không quá muốn nói, sợ cậu nghe lại đau lòng.” Ngón tay Doãn Toại điểm một cái lên mi tâm, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên: “Tôi và bà xã tôi không có vấn đề gì, chỉ là sáng hôm nay tôi không hôn cô ấy, nên cô ấy có chút không vui. Cậu hiểu rồi chứ?”

Nói đến chỗ này anh cố ý dừng lại một chút, nhìn về phía Tần Hi: “Tôi và bà xã bây giờ chính là ân ân ái ái, mà cậu, ngay cả người cũng chưa theo đuổi về được.”

Tần Hi: “…”

Đám người Hàn Huân và Giả Khải Trạch nghe thấy động tĩnh bên này liền vây tới xem, mạnh mẽ kìm nén mới không để cho mình bật cười.

Ai có thể ngờ tới, hai tổng tài của tập đoàn Quân Tứ và tập đoàn Xa Thương, bình thường đều ăn nói có ý tứ, là nhân vật sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn, mạnh mẽ, lúc này uống một chút rượu, thế mà lại ở trong phòng tranh luận chủ đề ngây thơ như vậy?

Hàn Huân cảm thấy mình vừa rồi hằn là nên đem đoạn đối thoại kia quay lại.

Hình ảnh này, thật sự quá hài hước!

Khiến loại người biết ăn nói từ trước đến nay như Tần Hi kinh ngạc, tâm tình Doãn Toại rất không tệ, phát giác được tầm mắt của mọi người, nâng ly rượu đi về phía bên kia: “Tôi và bà xã tôi chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tại gia vào dịp quốc khánh, đến lúc đó tất cả mọi người nhớ tới chơi.”

Đám người kia ồn ào đáp ứng, Tần Hi khinh thường xì khẽ: “Hôn lễ cũng không làm, keo kiệt bủn xỉn, chỉ tổ chức một bữa tiệc ở nhà, bà xã anh đi theo anh cũng quá ủy khuất. Tôi bận việc, không đi góp náo nhiệt kia đâu.”

“Được, cậu đừng đi.” Doãn Toại miễn cưỡng cười, câu môi: “Thế nhưng tôi quên nói cho cậu, bạn gái cũ của cậu có thể sẽ đi.”

Lúc ánh mắt khiếp sợ của Tần Hi nhìn qua, Doãn Toại mở cái nút chai, chậm rãi rót cho mình ly rượu, nhấp một ngụm bên trong, mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Dường như cô ấy và bà xã tôi có quan hệ rất tốt.”

Tần Hi: “!”

Khương Ngâm tan tầm đã lâu, lúc từ bên trong đi ra mới nhớ tới, buổi sáng là Doãn Toại đưa cô đến làm, cô không có lái xe.

Đang chuẩn bị đi đến ven đường gọi taxi, liếc mắt liền nhìn thấy một cỗ xe Bentley màu đen dừng ở dưới gốc cây, lúc Khương Ngâm nhìn sang, Doãn Toại mở cửa ở chỗ ngồi phía sau xe ra, hướng cô vẫy tay.

Coi như có chút lương tâm, nhớ kỹ cô không có xe nên tới đón cô.

Mặc dù đồng nghiệp công ty đã biết quan hệ của hai người, nhưng Khương Ngâm không nghĩ sẽ công khai đến mức tất cả mọi người đều biết, lúc đi qua liền cẩn thận nhìn quanh bốn phía, mới nhanh chóng mở cửa chui vào.

Cô lên xe có chút hung mãnh, chỉ lo nhìn bên ngoài đến mức không biết vị trí của Doãn Toại, lúc tiến vào toa xe, trong nháy mắt, đầu hai người “Phanh” đụng vào nhau.

“A!” Khương Ngâm đau đến nỗi xoa xoa cái trán, hốc mắt lập tức phủ hơi nước, ánh mắt lên án nhìn chằm chằm anh: “Anh làm gì vậy?”

Doãn Toại lúc đầu thấy cô đi tới, thế là ân cần đưa tay mở cửa xe cho cô, không nghĩ tới cô lại đột nhiên chui vào như vậy, trực tiếp lao đến.

Cũng không lo giải thích, anh nhìn thái dương Khương Ngâm ửng đỏ, nhíu mi kéo người ngồi xuống: “Anh xem một chút, có đau hay không?”

Anh lại gần, nhẹ nhàng thổi vào vị trí vừa bị đụng của cô.

Khí tức ấm áp phả vào thái dương, hơi ngứa, đau đớn dường như cũng dần dần biến mất.

Phía trước có tài xế, Khương Ngâm ngượng ngùng tránh né một chút, chất vấn: “Sao anh lại đụng em?”

Doãn Toại bất đắc dĩ cười: “Không phải chính em đụng vào sao, sao lại là anh rồi?”

“Em là không muốn để cho quá nhiều người trông thấy, truyền lên trên mạng sẽ không tốt.”

“Có cái gì không tốt, sớm muộn gì đều phải để người ta biết.”

Khương Ngâm không cùng anh tranh luận nữa, ghé mắt nhìn sang, Doãn Toại tản mạn dựa vào chỗ tựa lưng, đôi chân dài tự nhiên vắt chéo, tựa hồ cảm thấy oi bức, anh tháo cà vạt, áo sơ mi cũng mở một cúc trên cùng, lộ ra da thịt nơi cổ trắng trẻo, hầu kết gợi cảm như ẩn như hiện.

Lúc anh nhìn sang, mặt mày thâm thúy, màu da trắng lạnh nhuộm một chút ửng đỏ, mùi rượu quanh quẩn nơi chóp mũi.

“Anh uống rượu?”

Doãn Toại khẽ gật đầu: “Không uống bao nhiêu.”

Khương Ngâm nhếch môi không nói tiếp.

Nếu như là trước kia, cô chắc chắn phải vây quanh anh nói rất nhiều, nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy.

Doãn Toại còn đang thử việc, dựa vào cái gì để một mình cô chủ động? Nếu như anh muốn nói chuyện với cô, chắc hẳn chính mình sẽ tìm chủ đề.

Nghĩ như vậy, Khương Ngâm tìm một tư thế thoải mái, dựa vào chỗ tựa lưng, hai tay đặt ở trên đùi, chờ Doãn Toại chủ động nói chuyện với cô.

Đợi một chút không có phản ứng gì, cô thoáng có chút bất mãn, đổi tư thế, cố ý làm động tĩnh trở nên lớn hơn, hấp dẫn sự chú ý của anh.

Cảm giác Doãn Toại hướng bên này nhìn qua, cô lại cấp tốc đem mặt hướng về phía cửa sổ, nhắm mắt lại chợp mắt.

Một lát sau, tay Khương Ngâm đang đặt trên đùi bị một bàn tay ấm áp, to lớn nắm chặt, cảm xúc vi diệu cấp tốc từ đầu ngón tay lan tràn đến trong lòng,  thân hình cô xiết chặt, mi mắt run rẩy, không có mở mắt rá.

Tay của cô bị Doãn Toại lôi kéo để ở trên đầu gối anh, cùng bàn tay anh mười ngón đan xen, chậm rãi nắm chặt.

Anh vẫn không nói chuyện, phần nóng nảy kia ở đáy lòng Khương Ngâm lại trong khoảnh khắc tiêu tán, khóe miệng nhàn nhạt dương lên rồi hạ xuống, tiếp tục tựa ở trên chỗ ngồi chợp mắt.

Doãn Toại hướng mắt nhìn về phía bên kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô như đang tán tỉnh, lại rũ mắt đánh giá cái tay kia.

Tay của cô rất nhỏ so với anh, làn da non mịn, trắng như tuyết, ngón tay thon dài mà tinh tế, móng tay được chăm sóc, chỉnh sửa rất chỉnh tề, mượt mà sung mãn, bên trên hiện ra màu hồng nhàn nhạt, có vẻ hơi đáng yêu.

“Doãn tổng.” Tài xế ở phía trước bỗng nhiên kêu một tiếng, có lẽ bị hù dọa, Khương Ngâm có tật giật mình, cấp tốc đem tay mình rút đi, có chút ngồi thẳng lên.

Còn giấu đầu lòi đuôi, vuốt vuốt mái tóc dài không chút lộn xộn.

Trên tay Doãn Toại không còn, nhìn thấy động tác của cô, bất đắc dĩ mỉm cười, nghe thấy tài xế hỏi phía trước kẹt xe, có muốn đi đường khác hay không.

“Cậu tự nhìn xem đi.” Doãn Toại nhàn nhạt trả lời, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi vào trên sườn mặt Khương Ngâm.

Cô nhẹ nhắm lại hai mắt, vốn cho rằng cô có chút buồn ngủ muốn nghỉ ngơi, nhưng quan sát một hồi mới phát hiện, cô thỉnh thoảng sẽ vụng trộm liếc mắt về phía anh một chút.

Rốt cuộc có một lần, lúc cô nhìn qua, Doãn Toại cố ý chạm mắt với cô, đuôi lông mày có chút hạ xuống, cười như không cười nhìn cô.

Khương Ngâm không nghĩ tới mình nhìn lén sẽ bị bắt được, nhất thời có chút chột dạ, giả bộ ngủ cũng không được.

Vừa ngồi thẳng người lên, cô lại nhìn thấy Doãn Toại vỗ vỗ vào giữa khe hở của hai người, ra hiệu cô ngồi xích vào.

Trước kia, Khương Ngâm không tim không phổi, đã từng vì máy ảnh, cũng không phải không có ở trước mặt tài xế và thư kí Lâm mà làm qua chuyện xấu hổ.

Nhưng bây giờ khi đã thật sự thích Doãn Toại, cô ngược lại bắt đầu để ý hình tượng của mình, luôn cảm thấy lén lút làm động tác quá thân mật với Doãn Toại ở phía sau, giống yêu đương vụng trộm, có chút ngượng ngùng.

Nếu như bị phát hiện, cũng quá lúng túng.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ nói chuyện với anh trên xe, không nghĩ tới anh không nói lời nào, ngược lại động tay động chân.

Khương Ngâm khó chịu giơ tay vén tóc qua bên tai, làm bộ không thấy Doãn Toại ra hiệu.

Doãn Toại ngược lại không có khó chịu, thấy bất động, lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh, trực tiếp mở miệng: “Ngồi lại đây một chút, anh nhìn cái trán em bị thương thế nào.”

Lời anh nói chững chạc đàng hoàng, ngược lại là không nghe ra nơi nào không ổn.

Khương Ngâm mấp máy môi, do dự, cuối cùng vẫn dời qua phía bên kia.

Doãn Toại nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô ra, vừa rồi bị đập không tính rất nghiêm trọng, mới đấy mà vết đỏ đã biến mất.

“Còn đau không?” Động tác anh rất nhẹ, cẩn thận từng li từng tí giúp cô xoa xoa.

“Đã không sao.” Anh dựa vào quá gần cô, khuôn mặt Khương Ngâm có chút nóng, ánh mắt tránh né, dời về hướng khác.

Tay Doãn Toại từ trán cô buông ra, thuận thế kéo cô vào trong ngực, để cô dựa vào trên người mình, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi thấy em giống như rất mệt, vậy thì nghỉ ngơi một chút.”

Anh tự nhiên ôm cô, nhẹ nhàng siết cô ở trong ngực.

Khương Ngâm cũng không phải rất mệt, vừa rồi chỉ là giả vờ.

Bất quá giây phút này dựa vào trong ngực anh, ngửi mùi gỗ hương điều quen thuộc trên người anh, cô không muốn xa rời nên không có giãy dụa nữa, thậm chí cười trộm, chủ động đưa tay tới vòng bên hông anh.

Eo của anh rất hẹp, cơ bắp chặt chẽ, ôm vào rất có cảm giác rắn chắc.

Doãn Toại mơn trớn mái tóc dài xõa trên lưng cô, môi mỏng cọ bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ, có thể chuyển chính thức chưa?”

Khương Ngâm ngạc nhiên một chút, không nghĩ tới anh lại rất để ý lời nói hồi sáng của cô.

Nghiêm túc nghĩ nghĩ, cô lắc đầu, dùng rất nhẹ ngữ khí nói: “Còn phải tiếp tục thể hiện.”

Nói đến chỗ này, Khương Ngâm ngẩng đầu, tiếp tục thì thầm nói với anh: “Em để anh tự mình cố gắng, anh học được chưa?”

Doãn Toại dừng giây lát, nói: “Không có lớp luyện thi để báo danh, nhưng anh đã học được một chút ở trên mạng.”

Không nghĩ tới anh thật sự học được, Khương Ngâm còn vô cùng tò mò: “Vậy anh học được cái gì? Có thu hoạch gì không?”

“Anh sửa lại biệt danh Wechat cho em.” Doãn Toại nói rồi đưa di động lấy ra.

Ấn mở Wechat, chỉ biệt danh mới như hiến vật quý cho cô nhìn:

[ Tiểu Tiên Nữ Ngâm Ngâm ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.