Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 53



Editor: Sue

Beta: Xu

Bầu không khí giữa hai người lâm vào tình trạng yên lặng mà lúng túng.

Lúc này gương mặt Khương Ngâm cũng đỏ bừng lên, vừa rồi cô không nên nhanh tay, thế mà lại mở ra hộp đồ như vậy.

Tay cô thử thăm dò muốn lấy một hộp ra nhìn xem, đưa lên trước mặt lại cảm thấy phỏng tay, Khương Ngâm nhanh chóng rụt tay trở về, đôi tai dưới ánh đèn càng trở nên hồng hơn.

Doãn Toại nói không phải anh mua, sao lại có thể như thế được? Người khác cũng sẽ không lấy thứ này làm quà để tặng cho anh.

Ngay lúc cô đang trăm mối tơ vò, Doãn Toại bên kia rốt cuộc mở miệng: “Là anh mua.”

Anh thừa nhận rất thẳng thắn, tựa như đang nói qua loa về một chuyện rất bình thường, ngay cả một chút cảm xúc khó chịu Khương Ngâm cũng không cảm nhận được.

Khương Ngâm nhìn chằm chằm những đồ dùng tránh thai trên giường, ngược lại không quá ung dung lên tiếng: “Sao đột nhiên anh lại mua những thứ này, cũng không thương lượng với em.”

Doãn Toại nhíu mi tâm: “Thương lượng cái gì với em? Nghiên cứu thảo luận một chút loại nào dùng tốt hơn?”

“…”

Doãn Toại nhẹ nhàng mỉm cười, lười biếng nói: “Lần trước lúc từ siêu thị đi ra, không phải em hỏi anh bên cạnh quầy bánh kẹo là cái gì sao, anh liền nghĩ chắc hẳn em rất thích nên đã mua về cho em.”

Được Doãn Toại nhắc lại, Khương Ngâm bỗng dưng nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó.

—— “Anh lấy món bên cạnh hộp kẹo, em chắc chắn thích.”

—— “Ông xã, bên cạnh bánh kẹo là gì vậy? Vì sao anh không lấy? Có phải thứ em thích không?”

Khương Ngâm lập tức một lời khó nói hết.

Lúc trước, cô thật sự không biết khi đó Khương Bái nói với Dương Thư chính là cái trò này!

Nghĩ đến sau đó cô lại nghiêm túc, thẳng thắn dò hỏi Doãn Toại, Khương Ngâm liền cuống lên một trận, rồi có chút tức giận: “Sao anh em lại là cái dạng này chứ!”

Răng cô nhẹ nhàng cắn vào cánh môi, trầm mặc một lát, chậm rãi giải thích: “Lúc ấy, em không phải đòi hỏi muốn anh mua thứ này, em chỉ là hiếu kỳ, tùy tiện hỏi một chút.”

Ý cười dần dần tràn đầy đáy mắt Doãn Toại: “Ừm, anh cũng chỉ là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em một chút, tùy tiện mua về cho em xem dáng vẻ của nó ra sao.”

Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn qua, cảm thấy lời giải thích này của anh không đúng.

Tại sao nói tới nói lui một hồi, cuối cùng liền trở thành cô muốn mua đống đồ này đây?

Cô híp đôi mắt hẹp dài: “Anh mua những thứ này, thật sự chỉ là vì cho em nhìn thử?”

“Không phải sao?” Doãn Toại dựa vào trên ghế tựa, tản mạn nâng mí mắt lên.

“Vậy anh mua một hộp về cho em nhìn thôi không được sao, sao lại mua cả một thùng lớn?”

“Có khá nhiều loại, không biết em thích xem loại nào, liền chọn nhiều một chút.”

“…”

Chưa thấy qua tên đàn ông chó nào như thế, vậy mà lại ném vấn đề này lên người cô, còn nói đến mức hợp tình hợp lý.

Khương Ngâm tức giận bĩu môi, quai hàm phình lên: “Vậy bây giờ em xem qua rồi, sau đó thì sao? Em giúp anh vứt chúng đi?”

“Dùng tiền để mua về, chỉ nhìn một cái liền ném đi, em không cảm thấy rất lãng phí sao?” Doãn Toại quan sát biểu cảm của Khương Ngâm, chậm rãi nói hết lời: “Anh thấy vẫn phải cần kiệm tiết kiệm một chút, chờ anh trở về cùng nhau sử dụng, rồi chúng ta hẳn ném.”

Anh dừng một chút, bên trong mắt sắc ánh lên phần lưu luyến, nhẹ giọng hỏi cô: “Được không?”

Một giây sau, cuộc gọi video bị Khương Ngâm ngắt đi.

Doãn Toại nhìn qua màn hình máy tính, bất đắc dĩ bật cười, bên trong gian phòng yêu tĩnh, không khí mát mẻ, trong lành nhàn nhạt mà kéo dài.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, anh liếc nhìn đồng hồ, thu lại ý cười, khôi phục sự trầm ổn và tự phụ trước kia.

Anh vắt áo khoác tây trang lên tay, nhanh chân đi ra ngoài.

Thư ký Lâm đứng chờ ở ngoài cửa, trông thấy anh liền lên tiếng chào hỏi rồi theo sau: “Doãn tổng, tôi đã thăm dò được, bữa tiệc đêm nay Tề Hành Trưởng còn mang theo cháu gái của ông ta tham dự, hình như muốn móc nối cho ngài.”

Thần sắc Doãn Toại nhàn nhạt, không đáp lại.

Sau khi lên xe, anh dựa vào chỗ tựa lưng, hỏi sang chuyện khác: “Bên Cùng Côn có động tĩnh gì?”

“Bọn họ quay vòng vốn xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, nhanh chóng không chịu nổi, không quá mấy ngày liền sẽ chủ động liên hệ với chúng ta.”

“Tiếp tục theo dõi.”

Lúc đến câu lạc bộ, thư ký Lâm đưa nhẫn cưới tới.

Doãn Toại ngước mắt lên nhìn, nghĩ đến bức ảnh chiếc nhẫn kim cương được khoe trên Weibo của Khương Ngâm, anh khẽ câu môi cười, thong thả đeo lên tay.

Sau khi ngắt điện thoại, Khương Ngâm liền một mực đem đầu vùi vào trong chăn, cho đến lúc có chút khó thở, cô mới chui ra ngoài, miệng mở lớn mà hô hấp.

Từ hai tai đến vùng cổ bởi vì ngượng ngùng mà nhiễm lên một mảng đỏ ửng vẫn chưa từng biến mất.

Người đàn ông này thật phiền, đi công tác ở bên ngoài còn muốn trêu chọc cô.

Lại nhìn thùng đồ đặt ở bên giường một chút, lúc này chỉ có một mình cô, Khương Ngâm không thẹn thùng nữa, bởi vì bị lòng hiếu kỳ điều khiển nên lấy ra xem.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại đồ chơi này ở khoảng cách gần như vậy, lời quảng cáo cũng khiến cho người ta mặt đỏ tới tận mang tai.

Tùy tiện lật xem một lát, cô đi vào phòng quần áo, đem những thứ kia bỏ vào trong ngăn tủ, lấy quần áo Doãn Toại che đi.

Nằm lên trên giường một lần nữa, lời nói vừa rồi của Doãn Toại vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.

Ý của anh là chờ đến lúc anh đi công tác trở về, quan hệ của hai người phải tiến thêm một bước nữa sao?

Khương Ngâm nắm chặt góc chăn, nhịp tim đập nhanh hơn rất nhiều một cách khó hiểu.

Ban đêm, lần đầu tiên cô mơ một giấc mơ giống như vậy.

Ngày thứ hai đi làm, lúc Dương Thư nhìn thấy tinh thần Khương Ngâm thoải mái, dễ chịu, nhướng mày cười hỏi: “Sao cậu lại vui thế, ông xã cậu trở về rồi?”

Khương Ngâm dương dương đắc ý nói: “Ông xã tớ vẫn chưa trở về, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của tớ.”

Dương Thư cười thanh, khoanh tay dò xét cô một lát: “Nếu không phải ông xã cậu trở về, vậy chắc chắn là tối hôm qua đã mơ giấc mơ gì đẹp.”

Bị nói trúng tim đen, Khương Ngâm nhấp môi dưới, ra vẻ thâm trầm: “Tớ không nói cho cậu đâu!”

Buổi sáng, Khương Ngâm đã ký hợp đồng làm người phát ngôn cho máy ảnh của SNC, có lẽ là vì cọ một đợt độ hot mà sự kiện ngày hôm qua mang lại nên hợp đồng được ký không bao lâu, Weibo chính thức của hãng SNC liền nhanh chóng tuyên bố chuyện này ngay sau đó, dẫn tới một hồi nghị luận náo nhiệt.

Lúc ăn cơm trưa, Dương Thư nhìn thấy bình luận bên trên Weibo, châm chọc nói: “SNC nhân thời cơ này tìm cậu làm người phát ngôn thật đúng là hay, hôm qua vừa lúc cậu hot lên một đợt vì bị dính chặt với Thẩm Giáng, đến hôm nay độ hot vẫn còn thừa, chuyện này đối với hãng SNC của bọn họ chính là tuyên truyền miễn phí.”

Tiểu Hạ bên cạnh cũng nói tiếp theo: “Chị Thư nói đúng, SNC cũng quá biết tính toán rồi, được cho không lưu lượng nếu không cần thì rất phí!”

Nhan Tư Nhiêu còn đang lướt điện thoại di động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới: “Có bình luận nói lúc trước hãng SNC đó còn từng tìm Thẩm Giáng làm người phát ngôn, Thẩm Giáng không nhận nên bây giờ mới tìm chị dâu em, đây là tình huống gì vậy?”

Chuyện này Dương Thư biết một chút, giải thích: “Ban đầu SNC Camera chính là tìm Khương Khương làm người phát ngôn, nhưng lúc ấy Khương Khương đề xuất sẽ tự mình làm đạo diễn quay quảng cáo, tuy nhiên không thể đàm phán thỏa đáng với hãng bên kia, sau đó bọn họ liền đi tìm Thẩm Giáng, hình như cũng không thành công. Rồi sau nữa chính là mấy ngày trước hãng SNC lại tìm tới Khương Khương, đáp ứng yêu cầu do cô ấy tự mình làm đạo diễn.”

“Nói như vậy thì cũng không có liên quan gì nhiều với Thẩm Giáng lắm, sao giọng điệu của mấy người trên mạng lại tỏ vẻ như chị dâu em nhặt được của hời, cọ nhiệt Thẩm Giáng?”

“Chắc chắn lại là những fan hâm mộ kia của Thẩm Giáng tự mình bổ não ra đấy chứ, nên ít xem loại bình luận này, nếu không sẽ tự chọc giận chính mình.”

Thời điểm mọi người thảo luận khí thế ngất trời, Khương Ngâm đang vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại một bên nhắn tin cho Doãn Toại, thỉnh thoảng còn nhếch miệng lên cười yếu ớt.

Dương Thư ngừng nói về chuyện fan hâm mộ kia, liếc qua cô một chút: “Hai cậu thật là dính nhau, ăn một bữa cơm còn trò chuyện vui vẻ như thế.”

Khương Ngâm nhắn tin trả lời lại, buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói: “Chịu thôi, ông xã tớ, anh ấy khá dính người.”

Dương Thư: “…”

Là chính cậu khá dính người đi.

Buổi chiều Khương Ngâm có một buổi quay chụp ngắn, từ studio đi ra là khoảng 3 giờ.

Cùng nhân viên công tác ngồi lên xe công ty trở về, lúc ấn mở điện thoại, cô nhìn thấy Dương Thư gửi Wechat: 【 Sao tớ lại có cảm giác chuyện này là có người nhắm vào cậu? 】 Khương Ngâm: 【? 】

Dương Thư: 【 Xem Weibo】

Khương Ngâm ấn mở weibo, bên trong phần tin nhắn ngập tràn lời chửi rủa, khiến cho cả người cô có chút giật mình đứng hình mấy giây.

[ Thẩm Giáng đối với cô tốt như vậy, cho dù cô không thích anh ấy cũng không nên lợi dụng để lăng xê, anh ấy đáng thương biết bao nhiêu mới có thể thích người như cô? ]

[ Khương Ngâm, cô hãy tự hỏi chính mình, dạng phụ nữ như cô, thật sự xứng đáng được anh ấy thích không? ]

[ Chàng trai tốt như vậy, cô có thể không thích nhưng xin cô đừng làm tổn thương! ]



Nhìn những chỉ trích đầy căm phẫn trong lòng này, mày Khương Ngâm nhăn lại, quét mắt đến chủ đề liên quan tới cô và Thẩm Giáng trên Hot search Weibo.

# Thẩm Giáng tỏ tình với Khương Ngâm bị từ chối hai lần #

# Thẩm Giáng từ chối không nhận làm người phát ngôn của SNC là vì Khương Ngâm #

# Giáng bảo yêu quá hèn mọn, đau lòng #

Cô ấn mở từng cái, hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Hôm nay việc Khương Ngâm nhận làm người phát ngôn của hãng SNC Camera được công bố không bao lâu, trên mạng liền có không ít ngôn luận nói là Khương Ngâm đoạt hợp đồng quảng cáo của Thẩm Giáng.

Sau đó có người lan truyền video ghi lại chuyện Thẩm Giáng tỏ tình với Khương Ngâm lên trên mạng.

Trong video cả hai lần Khương Ngâm đều từ chối đến dứt khoát, bị bình luận chỉ trích lạnh lùng vô tình, con mắt cao hơn đỉnh đầu, không biết tốt xấu.

Ngay sau đó, lại có người tung ra một loạt ảnh chụp.

Trong ảnh là lúc Khương Ngâm và Nhan Tư Nhiêu đi đến nhà Thẩm Giáng xem Cái Đuôi Nhỏ, ôm Cái Đuôi Nhỏ ra bị chụp được.

Bởi vì vấn đề góc chụp, trong ảnh Khương Ngâm và Thẩm Giáng cười cười nói nói rất thân mật.

Đồng thời khéo léo cắt bỏ cả Nhan Tư Nhiêu, khiến cho tương tác qua lại giữa hai người càng lộ vẻ mập mờ.

Khu bình luận nói Khương Ngâm đùa nghịch tâm cơ, một bên từ chối lời tỏ tình của Thẩm Giáng, một bên trêu chọc dính lấy người không buông.

Cuối cùng Tô Nhiễm tự mình đăng Weibo tuyên bố, trở thành quả bom nặng ký nổ chết Khương Ngâm.

@ Tô Nhiễm VPR: Từ lúc mới bắt đầu, tôi đã khuyên A Giáng rằng người phụ nữ kia không đáng. Đáng tiếc A Giáng quá mức ngây thơ, lương thiện, lại quá si tình, những năm này, từ đầu đến cuối đều yên lặng làm người đứng sau bảo vệ, dù hết lần này tới lần khác bị tổn thương nhưng vẫn nâng cô ta đặt lên đầu quả tim, thậm chí còn đem hợp đồng quảng cáo quan trọng như hãng SNC nhường cho cô ta. Thế nhưng tôi vẫn không hiểu, người phụ nữ kia đã không yêu anh ấy, còn kết hôn với người khác, vì sao thỉnh thoảng lại chạy tới trêu chọc? Cũng chỉ là vì lấy được chút của hời từ trên người A Giáng, không khỏi quá mức máu lạnh, tôi thật sự cảm thấy không đáng thay A Giáng, cũng cảm thấy đồng tình sâu sắc với chồng của cô.

Lời này của Tô Nhiễm khiến cư dân mạng dán cho Khương Ngâm cái mác “Tâm cơ” “Trà xanh” “Ngoại tình”.

【 Người phụ nữ này quá xấu xa rồi, đau lòng ca ca của chúng ta 】

【 Tôi nghi ngờ hot search ngày hôm qua cũng là Khương Ngâm mua, chính là vì muốn dính chặt với ca ca để cô ta lấy được hợp đồng quảng cáo máy ảnh, vốn dĩ cô ta có thể cầm tới tay hợp đồng quảng cáo này là do ca ca của chúng ta nhường cho cô ta a, cũng không có một chút cảm kích trong lòng??? 】 —— 【 Hot search ngày hôm qua không phải cô ấy mua đâu, chẳng phải cô ấy đã giải thích rất nhanh sao? 】 【 Đây chính là chỗ tài tình của người phụ nữ kia, loại đầu óc ngu si như cậu chẳng phải đã bị cô ta lừa rồi sao? Thẩm Giáng thật đáng thương, đem một lòng yêu thương cho loại người này. 】…

Khương Ngâm xem những lời ngôn luận kia, tức giận đến mức bật cười.

Cô xoa xoa mi tâm, bực bội muốn rời khỏi weibo, trong lúc vô tình liếc đến một bài Weibo, kinh ngạc nhìn về phía tiểu Hà ở ghế phó lái: “Chị nhớ ra em là fan hâm mộ Thẩm Giáng đúng không?”

Tiểu Hà hơi hồi hộp một chút, nhìn về phía bên này: “Là fan qua đường, em không theo đuổi thần tượng.”

Nói đến chỗ này, tiểu Hà dừng một chút lại nói: “Chị Khương, chị là hạng người gì em biết rõ, chuyện này chắc chắn là có người cố ý giội nước bẩn lên chị, coi như trước kia em thích Thẩm Giáng, em cũng sẽ đứng về phía chị!”

Khương Ngâm bất đắc dĩ cười thanh: “Chị không phải nói cái này, chị là muốn hỏi em một chút ——”

Cô chỉ giao diện bỏ phiếu trên Weibo: “Gần đây, Thẩm Giáng có tranh cử bỏ phiếu nam chính của đạo diễn Lê?”

Tiểu Hà ghé mắt nhìn, gật đầu: “Đúng vậy, Thẩm Giáng và Cố Trí Dương cùng nhau tranh cử nhân vật nam chính của đạo diễn Lê, rất nhanh sẽ đến thời hạn cuối cùng, số phiếu của Thẩm Giáng ít hơn thật nhiều, đoán chừng hi vọng cũng không lớn.”

Khương Ngâm lại nhìn một chút kết quả bỏ phiếu bây giờ: “Hiện tại Thẩm Giáng đã ngang hàng với Cố Trí Dương nha.”

Tiểu Hà sửng sốt một chút, vội vàng ấn mở điện thoại xem xét, có chút không thể tưởng tượng nổi: “Ngay đêm qua, sự chênh lệch vẫn còn rất lớn a.”

Khương Ngâm đột nhiên liền hiểu ra.

Cuộc phong ba này, từ lúc mới bắt đầu liền bắt nguồn từ việc hôm qua Tô Nhiễm đăng tấm ảnh kia.

Cho nên Tô Nhiễm làm như vậy là vì thiết lập hình tượng nhân vật nam thâm tình ấm áp cho Thẩm Giáng, tranh thủ sự đồng tình của cư dân mạng, làm biến tướng cuộc bỏ phiếu.

Mà cô, thế nhưng chỉ là vật để Thẩm Giáng giẫm đạp trèo lên cao.

Lúc xe còn chưa tới cửa, Khương Ngâm nói với tài xế: “Tôi có chút việc, mọi người xuống xe ở chỗ này đi, để chìa khóa xe lại.”

Khương Ngâm từ chỗ ngồi phía sau đi xuống, nhảy lên vị trí tài xế, lái xe đi đến Truyền Thông Tinh Đồ.

Tiến vào đại sảnh, cô đang muốn đi đến chỗ tiếp tân hỏi thăm văn phòng Tô Nhiễm, cửa thang máy mở ra, đúng lúc Tô Nhiễm đi ra.

Khương Ngâm bước lên trước, chặn đường đi của cô ta.

Tô Nhiễm ngoài ý muốn chớp mắt một cái, sau đó khôi phục thần sắc như thường: “Nhiếp ảnh gia Khương, có chuyện gì sao?”

Khương Ngâm nhàn nhạt nhìn qua cô ta: “Cô thật sự cho rằng mình có thể lèo lái* ở trong giới giải trí, muốn làm gì thì làm ư?”

*Nguyên văn là “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨): là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨) (DN: Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.

Tô Nhiễm nhìn xuống đồng hồ, khoanh tay: “Tôi không biết cô đang nói gì cả.”

Khương Ngâm nhẹ giọng trào phúng: “Không phải vừa rồi mới đăng Weibo sao, bây giờ lại giả vờ trước mặt tôi làm cái gì? Dám làm không dám nhận sao?”

Sự việc trên Weibo huyên náo rất lớn, bây giờ Khương Ngâm lại tìm đến, không ít người nhao nhao tới vây xem.

Tô Nhiễm nhìn xung quanh một chút, bình tĩnh nói: “ Trên Weibo của tôi nói đều là sự thật, có gì mà không dám nhận?”

“Sự thật?” Khương Ngâm cười lạnh một tiếng: “Cô không biết nếu không có chút chứng cứ nào mà phỉ báng ác ý là hành động trái pháp luật sao?”

Tô Nhiễm không hề sợ hãi: “Cô chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ vừa nổi tiếng một chút, sẽ không phải muốn kiện tôi chứ? Được a, vậy cô thử một chút xem có thể kiện thắng tôi hay không.”

Cô ta mỉm cười với Khương Ngâm: “Tôi là người đại diện vương bài, còn sắp giúp Thẩm Giáng giành được nhân vật nam chính cuối cùng của đạo diễn Lê, cô cảm thấy Truyền Thông Tinh Đồ sẽ để cho tôi xảy ra chuyện sao? Cô kiện tôi chính là kiện công ty lớn như vậy đằng sau tôi. Cho nên cô vẫn nên trở về cân nhắc một chút chính mình có bao nhiêu cân lượng, rồi hẳn tới tìm tôi chất vấn đi.”

“Nên ước lượng một chút, không phải là chính cô sao?” Một giọng nói thanh lãnh, uy nghiêm, tự đại vang lên ở nơi cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.