Khương Ngâm mơ mơ màng màng tỉnh dậy mấy lần, nhưng bởi vì vẫn luôn không nghe thấy chuông báo thức nên cô lại yên tâm to gan mà ngủ tiếp.
Cho đến khi cô ngủ đến mức không thể ngủ nữa, nhưng vẫn không nghe được tiếng đồng hồ báo thức, cô mới thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cánh tay cô vô thức sờ sang phía người bên cạnh nhưng kết quả lại là trống không.
A, Doãn Toại đã dậy rồi.
Khương Ngâm dụi dụi mắt, đưa tay tìm điện thoại ở trên tủ đầu giường, ấn mở để xem thời gian.
11:23
Khương Ngâm kém chút nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Cô ngồi bật dậy trên giường, phát hiện Dương Thư đã gửi cho cô rất nhiều tin Wechat, từng tin từng tin lần lượt từ trên xuống dưới.
【 Chị em, tớ có nên nói một tiếng chúc mừng với cậu không? 】
【 Nhưng mà hai người các cậu trực tiếp chiến đấu đến mức ngày hôm sau phải xin nghỉ phép không đi làm, có phải cũng quá mức kịch liệt không?! 】 【 Thật sự không nghĩ tới, ông xã nhà cậu có chút lợi hại nha (/ ngón tay cái) 】 【 Quay trở lại chủ đề chính, tối hôm qua cậu thật sự là người chủ động sao? 】
Khương Ngâm nhìn thấy những lời này liền đau cả đầu, tại sao lại như vậy chứ?
Không phải cô đã đặt đồng hồ báo thức rồi sao?
Cô ấn mở Wechat của Doãn Toại, do dự một lúc, sửa lại biệt danh của anh trước, mới hỏi: 【 Anh tắt đồng hồ báo thức của em? 】
Đoán chừng bên kia đang bận nên không có tin nhắn trả lời, cô liền đi rửa mặt. Lúc trở về mới nhìn thấy tin nhắn của anh.
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Ừm, anh đã nhờ Dương Thư xin nghỉ giúp em, không sao đâu. 】
Khương Ngâm lại nghĩ tới lời nói của Dương Thư, cuối cùng cũng hiểu ra. Tiểu Tiên Nữ Ngâm Ngâm: 【 Anh nói với cô ấy thế nào? 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Chỉ là nói em mệt rã rời, nhờ cô ấy xin nghỉ giúp em. 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Không nói cái gì khác. 】
Khương Ngâm nhìn tin nhắn trả lời của anh, trên trán hiện đầy vạch đen. Như vậy mà còn bảo là không nói cái gì khác? Anh chỉ thiếu điều vừa khua chiêng gõ trống vừa nói với người ta thôi, tối hôm qua, hai người bọn họ làm chuyện không thể miêu tả được, cho nên buổi sáng hôm nay cô không thể dậy nổi.
Tiểu Tiên Nữ Ngâm Ngâm: 【 Anh cố ý! 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【? 】
Tiểu Tiên Nữ Ngâm Ngâm: 【 Anh biết rất rõ tối hôm qua em nói với cô ấy rằng nhất định phải ngủ anh, hôm nay anh còn giúp em xin nghỉ phép như thế, không phải anh cố ý thì là cái gì? 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Anh không nghĩ nhiều như vậy. 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Hơn nữa, em thật sự không thể dậy đi làm. 】
Tiểu Tiên Nữ Ngâm Ngâm: 【 Huhu không còn mặt mũi nào để gặp người ta nữa (/ nước mắt) 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【 … 】
Văn phòng Chủ tịch Tập đoàn Quân Tứ.
Doãn Toại dựa vào chỗ tựa lưng, vuốt vuốt xương mi, có chút bất đắc dĩ.
Quả thực, lúc ấy anh không nghĩ nhiều như vậy.
Anh thở dài, gọi điện thoại cho Khương Ngâm.
Kết quả đối phương trực tiếp cúp máy.
Xem ra là thật sự tức giận.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Thư ký Lâm nghĩ anh muốn đi ăn cơm, liền đi ra từ phòng thư ký đối diện, đang muốn hỏi ông chủ xem trưa nay muốn ăn gì thì nghe được Doãn Toại nói: “Cậu đi ăn cơm đi, tôi về nhà một chuyến.”
Bây giờ?
Thư ký Lâm kinh ngạc một chút, gật đầu: “Vâng.”
Lúc đang định đi về phía thang máy, Doãn Toại suy nghĩ một hồi, nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu nói xem, nếu con gái tức giận thì phải làm sao để dỗ cô ấy vui lên?”
Thư ký Lâm cũng chưa từng có bạn gái, sao cậu trả lời được?
Cậu đẩy kính mắt trên sống mũi lên, không quá tự tin trả lời một câu: “Tặng hoa đi, chắc hẳn con gái đều thích hoa.”
Doãn Toại nghiêm túc suy tư một chút, cảm thấy dường như rất hợp lý, vỗ bả vai thư ký Lâm, nói một tiếng cảm ơn rồi trực tiếp bước vào thang máy.
Thư ký Lâm sững sờ đứng tại chỗ, cả người vẫn còn hơi mơ màng.
Vậy nên, ông chủ của cậu nhân lúc giờ cơm trưa trở về nhà, chính là vì đi dỗ dành bà xã?
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Giữa lúc Khương Ngâm đang ở tầng dưới ăn cơm thì nghe được âm thanh cười nói của dì Chu ở phòng khách: “Sao tiên sinh lại đột nhiên trở về rồi?”
“Có một phần văn kiện quên mang theo nên trở về lấy.” Doãn Toại bình tĩnh đáp.
“Vậy thì thuận tiện ở nhà ăn cơm rồi đi đi, tôi đi lấy thêm bát đũa cho ngài.”
“Được.”
Tiếng bước chân quen thuộc đi về phía phòng ăn bên này, Khương Ngâm cúi đầu ăn cơm của mình, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho anh.
Doãn Toại chắp tay sau lưng, dạo bước tới gần, cúi người ngang bằng độ cao của cô, kề sát bên tai cô gọi một tiếng: “Tiểu Tiên Nữ.”
“…”
Bên tai Khương Ngâm nóng lên một chút nhưng không ngẩng đầu.
Dì Chu đem bát đũa tới, sau khi rời đi, Doãn Toại vẫn còn đang đứng bên cạnh Khương Ngâm.
Khương Ngâm nhận ra được anh vẫn luôn chắp tay ở sau lưng, dò xét, đưa cổ nhìn sang: “Anh đang cầm gì vậy?”
Doãn Toại đưa hoa ở phía sau ra: “Nhận lỗi với Tiểu Tiên Nữ nhà chúng ta.”
Hoa được bao bọc bởi những lớp giấy màu, bên trong là từng đoá hoa lê thanh nhã, thuần khiết.
Đây là lần đầu tiên Doãn Toại tặng hoa cho cô, không phải là hoa hồng, không phải là bách hợp mà lại là hoa lê.
Khương Ngâm kinh ngạc một chút, có chút ngạc nhiên nhận lấy, nụ cười trên mặt nở rộ một chút: “Cho tới bây giờ, em vẫn chưa từng nói cho anh biết em thích hoa lê mà nhỉ? Sao anh lại nghĩ ra mà mua hoa này?”
Rất nhiều người không thích hương của hoa lê, cảm thấy rất thối.
Nhưng khi còn bé Khương Ngâm lại rất thích mùi hương kia, trên bệ cửa sổ phòng ngủ cũng để mấy nhánh, hết thảy đồ dùng trong sinh hoạt, cũng đều có họa tiết hoa lê.
Thế nhưng cô chính là loại người đối với thứ gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, chỉ thích được một khoảng thời gian.
Sau khi lớn lên yêu thích chụp ảnh, cô phát hiện mỗi một loài hoa đều có một kiểu mị lực và linh hồn đặc biệt, liền không còn chỉ thích hoa lê nữa.
Chắc chắn cô chưa nói việc này với Doãn Toại.
Doãn Toại kéo cái ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống: “Hai chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa từng tặng hoa cho em, vốn dĩ định mua hoa hồng, nhưng mà sau khi đến tiệm hoa lại thấy tầm thường, nhất thời liền đổi chủ ý chọn hoa này.”
Khương Ngâm nhíu mày: “Nhưng tặng hoa này có ý nghĩa không tốt a? Người xưa thường dùng hoa lê để tượng trựng cho sự chia ly.”
Doãn Toại chỉ vào giấy gói hoa màu sắc ở bên ngoài: “Đây là vải, dùng nó để trang trí, buộc chặt hoa lê* thì sẽ không thể tách rời.”
*Buộc lê đọc như Bùlí (不离): không rời đi, không tách rời.
Lần đầu tiên Khương Ngâm nghe được một lời giải thích mới mẻ như thế về hoa lê, cảm thấy rất thú vị.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Bây giờ, cô đột nhiên lại cảm thấy, dường như hoa lê lại trở nên đặc biệt ở trong lòng mình một lần nữa, độc nhất vô nhị.
Cô cong khóe môi: “Vậy sau này anh cũng tặng hoa này cho em được không?”
Doãn Toại đưa tay vén mái tóc dài của cô ra sau tai: “Không tức giận nữa?”
Khương Ngâm nhấp môi, lắc lắc hoa trong tay: “Em nể tình bốn chữ “Không thể tách rời”, cố mà tha thứ cho anh đó.”
Sự tình đã thành ra thế này, Khương Ngâm cũng không biết làm sao để đi công ty đối mặt với Dương Thư, buổi chiều, cô dứt khoát ở nhà, không đi làm.
Sau khi Doãn Toại đến công ty, Khương Ngâm nằm trên ghế dựa ở sân sau phơi nắng, hạnh phúc, nâng niu thưởng thức bó hoa.
Bây giờ không phải là mùa hoa lê nở rộ, cũng không phải là loài trong tiệm hoa thường bán, đoán chừng rất khó để mua được.
Dì Chu đem bánh ngọt mới nghiên cứu được đưa đến cho Khương Ngâm nhấm nháp, nhìn thấy hoa trên tay cô, cười nói: “Không nghĩ tới phu nhân cũng thích hoa lê, điểm ấy rất giống tiên sinh.”
Bà chỉ vào một cái cây ở phía nam trong sân: “Đó cũng là cây lê, sau khi mua căn biệt thự này, tiên sinh đặc biệt yêu cầu người ta trồng nó, bây giờ vẫn chưa đến mùa, nhưng mà chờ đến đầu xuân năm sau thì có thể ra hoa rồi.”
Khương Ngâm thuận thế nhìn sang, thời tiết càng ngày càng lạnh, cành cây trụi lủi, nếu dì Chu không nói, cô cũng không để ý.
Cô hỏi dì Chu: “Doãn Toại thích hoa lê ạ?”
Vốn dĩ dì Chu từng làm thuê ở nhà cũ của Doãn lão phu nhân, sau khi Doãn Toại và Khương Ngâm chuyển đến Lận Phương Đình, liền được lão phu nhân đưa đến để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hai vợ chồng bọn họ.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Bà cũng được xem như người lớn ở Doãn gia, nhìn Doãn Toại lớn lên, hiểu rất rõ cuộc sống, tính tình và thói quen của anh.
Lúc này Khương Ngâm hỏi, dì Chu mới ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, gật đầu nói: “Từ nhỏ, tiên sinh đối với vật gì cũng đều nhàn nhạt, chỉ có yêu quý hoa lê là việc duy nhất. Có lần tâm trạng tiên sinh tốt liền nói nhiều hơn với dì vài câu, cậu ấy nói mình thích hoa lê là bởi vì loài hoa này có trong một đoạn ký ức tuổi thơ rất tốt đẹp với cậu ấy.”
Nói đến đây, dì Chu thở dài: “Tuổi thơ của tiên sinh không giống với những đứa trẻ bình thường khác, có thể, đó là điều tuyệt vời còn sót lại trong ký ức thời niên thiếu của cậu ấy đi.”
Khương Ngâm rũ mắt nhìn bó hoa trên tay, rơi vào trầm tư.
Cho nên, Doãn Toại lựa chọn tặng hoa lê cho cô cũng không phải là vì ý nghĩa “Không thể tách rời” kia, mà là bởi vì loài hoa này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với anh?
“Dì Chu, anh ấy có nói với dì là ký ức như thế nào không?”
Dì Chu lắc đầu: “Sao tiên sinh có thể nói với dì chuyện này được, dì chỉ biết rằng cậu ấy có một chiếc khăn tay rất trân quý đã nhiều năm rồi, hoa văn được thêu phía trên cũng là hình hoa lê. Có thể đoạn ký ức này liên quan tới một người rất quan trọng đi.”
“Phu nhân cảm thấy mùi vị của món điểm tâm này thế nào?” Dì Chu hỏi sang chuyện khác.
Khương Ngâm cười nói: “Ngọt mà không ngáy, vừa đủ, dì nhìn xem, con rất nhanh đã ăn xong rồi.”
Được tán dương, dì Chu rất vui vẻ: “Vậy lát nữa, dì sẽ đem thêm điểm tâm đến cho con, cái này ít béo ít đường, sẽ không mập đâu.”
“Dạ được, cám ơn dì Chu.”
Buổi chiều, mặc dù Khương Ngâm không đến công ty, nhưng cô vẫn còn việc phải hoàn thành, liền đi vào thư phòng chỉnh sửa ảnh chụp.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Khi Doãn Toại tan tầm trở về, cô còn đang bận bịu.
Người đàn ông đẩy cửa thư phòng ra tiến đến: “Đang làm gì vậy?”
Khương Ngâm không ngẩng đầu, thao tác thuần thục trên máy tính: “Em còn một vài bộ ảnh cần chỉnh sửa, ngày mai phải giao cho khách hàng.”
Doãn Toại xoa đầu cô: “Ăn cơm xong rồi làm tiếp.”
“Lúc chiều dì Chu làm điểm tâm quá ngon, em đã ăn no rồi, vẫn chưa đói.”
Vừa rồi Doãn Toại đã nghe dì Chu nói về việc này, cũng không khuyên nữa: “Vậy thì đừng làm muộn quá, lát nữa trở về phòng ngủ sớm một chút.”
Nói xong, môi mỏng của anh kề sát tai cô, nhẹ giọng bổ sung: “Còn có việc chính phải làm.”
Mặt Khương Ngâm đỏ lên, không nói không rằng, đẩy anh ra: “Công việc của em mới là là chuyện chính, tối hôm qua anh đã làm chậm trễ việc hôm nay đi làm của em rồi.”
Doãn Toại cười, bắt lấy tay cô, không nặng không nhẹ vuốt v3 mấy lần: “Vậy tối nay, anh sẽ cố gắng nhanh hơn.”
Khương Ngâm: “…”
Sau khi Doãn Toại rời đi, chỉ còn lại Khương Ngâm ở trong thư phòng, trong đầu là những suy nghĩ về cảnh tượng kịch liệt buổi tối hôm qua, không thể khống chế được.
Một hồi lâu sau, cô mới hít thật sâu vài cái, vỗ vỗ khuôn mặt, tiếp tục công việc.
Khương Ngâm không bận bịu quá lâu, tám giờ tối, toàn bộ ảnh chụp đã được sửa xong.
Cuối cùng cô thả lỏng người, xoay eo.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Lúc đóng máy tính lại, chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô lơ đãng liếc mắt về dãy sách tài chính trên giá sách.
Lần trước, dường như cô đã thấy thứ gì đó được kẹp trong một cuốn sách tài chính, cô cảm thấy giống một bức ảnh, nhưng lúc ấy Doãn Toại lại nói là tờ giấy ghi chú.
Ban đầu, Khương Ngâm không quá tò mò về loại chyện này, nhưng việc Doãn Toại đã từng thích người khác, cô vẫn thực sự quan tâm.
Nhất là nếu như anh giấu ảnh chụp cô bé kia bằng cách kẹp vào trong sách, thường xuyên lấy ra nhìn lén, lại không dám để cho cô biết, cố ý lừa cô nói đó là giấy ghi chú thì sao?
Khương Ngâm cảm thấy, tai nghe thấy là giả, mắt thấy mới là thật.
Đến cùng, lời Doãn Toại nói là thật hay là giả, cô vẫn nên tự mình kiểm chứng một chút thì tốt hơn.
Ánh mắt cô lướt qua từng cuốn trên giá sách, cuối cùng dừng lại tại cuốn sách đầu tiên ở hàng trên cùng.
Hình như chính là cuốn này.
Cô nhón mũi chân, cố gắng hết sức lấy cuốn sách kia xuống, lúc muốn lật ra lại do dự.
Xâm phạm quyền riêng tư của Doãn Toại có phải không tốt lắm không?
Nhưng nghĩ lại, chính Doãn Toại cũng đã nói là giấy ghi chú, cô nhìn xem cũng không có vấn đề gì phải không?
Nghĩ như vậy, cô trực tiếp để sách xuống, nhẹ nhõm, lật tìm đến chỗ kẹp thứ kia.
Quả nhiên là một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh là một cô gái váy đỏ uyển chuyển, miệng cười xán lạn.
Không phải người nào khác mà lại là chính cô!
Khương Ngâm nhớ rõ bức ảnh này, đây là ảnh chụp vào năm nhất lúc cô đang theo đuổi Doãn Toại, cô cảm thấy đẹp mắt, nên đã tràn đầy phấn khởi cầm đi đưa cho Doãn Toại.
Lúc ấy không phải anh thể hiện rằng mình không có hứng thú sao, tại sao vẫn luôn giữ lại?
Cô nghi ngờ lấy tấm ảnh kia ra, nhìn trước nhìn sau một chút.
Không ngờ lại thoáng nhìn thấy nét chữ kiên cường sắc bén ở mặt sau, biểu cảm của cô đột nhiên cứng lại.