Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 62



Editor: Niệm

Beta: Sue

Lúc Khương Ngâm đang mơ màng duỗi tay muốn ôm lấy Doãn Toại, nhưng bên cạnh lại trống không, giường rấtt lạnh, có vẻ anh đã rời đi được một lúc lâu rồi.

“Ông xã?” Cô thử gọi một tiếng nhưng không ai đáp lại.

Cô cố gắng hé mắt ra xem, xung quanh tối đen như mực, anh không có ở trong phòng vệ sinh.

Trời vẫn chưa sáng mà, anh đi đâu vậy chứ? 

Cô mở đèn ở đầu giường lên, mắt nhắm mắt mở mặc áo choàng vào, định vào thư phòng xem anh có tăng ca không, nhưng thư phòng lại không có ai cả.

Cô đi lên đi xuống tầng tìm mấy lần, đi một vòng sân trước sân sau cũng không thấy bóng dáng Doãn Toại đâu.

Xe vẫn đỗ trong ga-ra, chắc chắn anh vẫn ở trong nhà.

Khương Ngâm đứng ở sân nhìn xung quanh, gió đêm lạnh lẽo khiến người ta run cầm cập, cô vô thức quấn chặt áo khoác lại.

Lúc đang định về phòng gọi điện cho Doãn Toại, cô vô tình ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở trên ban công tầng cao nhất.

Doãn Toại mặc một chiếc áo khoác màu cà phê rất giản dị, tay phải anh gác trên lan can, tay trái kẹp điếu thuốc, ánh lửa thấp thoáng trong màn đêm.

Mây trên trời rất thưa, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, lờ mờ phản chiếu đường nét trên khuôn mặt anh, mơ hồ không thể thấy rõ. 

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại chạy lên sân thượng hóng gió còn hút thuốc, Khương Ngâm cảm thấy anh có hơi khác thường.

Cô ngẩng đầu lên định gọi anh, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, cô lại không lên tiếng.

Khương Ngâm nhìn anh một lúc, sau đó vào nhà, ấn thang máy đi lên sân thượng.

Cửa thang máy mở ra, nhìn về phía bóng lưng trước lan can, đi qua: “Ông xã.”

Thân hình Doãn Toại hơi đờ đi, quay người lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Thấy cô đến gần, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng hơi khàn hỏi: “Sao em lại dậy rồi?”

Khương Ngâm rũ mắt nhìn đống tàn thuốc dưới đất, chắc hẳn anh đã đứng đây lâu rồi: “Em tỉnh dậy không thấy anh, tưởng anh đi đâu mất rồi. Ông xã, anh làm sao thế?”

Doãn Toại nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nnh thường, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ âu yếm dịu dàng: “Không có việc gì đâu, anh không ngủ được nên lên đây hít thở không khí thôi.”

Khương Ngâm bước lên hai bước, ôm lấy eo anh rồi vùi mặt vào lòng anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi cô. 

Bình thường anh hiếm khi hút thuốc, đây là lần đầu tiên Khương Ngâm thấy anh hút nhiều như vậy, lại còn vào lúc đêm khuya yên tĩnh thế này nữa.

“Tuế Tuế.” Khương Ngâm nhẹ nhàng gọi tên anh, cô im lặng một lát, hỏi: “Có phải anh có tâm sự không?”

Doãn Toại xoa xoa gáy cô, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rộng lớn vô biên: “Chỉ là anh đột nhiên nghĩ, nếu không gặp được em, anh sẽ ra sao.”

“Hả?”

Doãn Toại nắm lấy tay cô, hai người kề vai đứng trước lan can, nhìn về ánh đèn đường thấp thoáng phía xa trong bóng đêm tĩnh mịch.

Anh bỗng nhiên hỏi: “Hình như anh chưa từng kể với em về chuyện trong nhà anh, em có muốn nghe không?”

Khương Ngâm hơi giật mình, gật đầu: “Chỉ cần anh muốn nói thì em sẽ lắng nghe.”

Đôi mắt sâu thẳm của Doãn Toại nhìn về phía ánh đèn xa xa kia: “Nhà của Thẩm Ôn Lam – mẹ anh từng là hào môn có mặt mũi ở Trường Hoàn, ông ngoại anh là người khôn khéo, tài giỏi, lúc còn trẻ cũng là một nhân vật lớn oai phong trong giới kinh doanh, trước đây khi ông nội anh lập nghiệp còn nhận được sự giúp đỡ của ông ấy, cho nên quan hệ hai nhà khá thân thiết.”

“Sau này, ông ngoại bị bệnh nặng, nội bộ xí nghiệp Thẩm thị có chút lục đục, cậu anh cũng không khống chế được cục diện, vì để cứu vãn Thẩm thị, ông ngoại anh đã quyết định liên hôn với nhà ông nội. Ông nội anh từng nhận sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, tất nhiên cũng muốn đền ơn nên đã đồng ý.”

Doãn Toại cười khổ, nhìn về phía Khương Ngâm: “Ba mẹ anh đã kết hôn như vậy.”

“Thật ra không phải tất cả các mối liên hôn đều bất hạnh, lúc đầu, quan hệ của hai người họ rất tốt, sau khi kết hôn một năm thì sinh ra anh. Trong hồi ức của anh, từ khi anh còn bé đến lúc học tiểu học, tình cảm của hai người họ lúc nào cũng ngọt ngào ân ái, đối xử với anh rất tốt, khoảng thời gian đó, cuộc sống của anh thật sự rất tươi đẹp.”

“Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ của hai người họ dần rơi vào chiến tranh lạnh không thể giải thích được, ba anh thường xuyên uống rượu, đêm thì ngủ trong thư phòng, có đêm còn không thèm về nhà ngủ, sau đó nghe nói ông ấy có tình nhân ở bên ngoài. Mà đối với tất cả chuyện này, Thẩm Ôn Lan lại tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ.”

“Khi đó anh cảm thấy Thẩm Ôn Lan rất đáng thương, bị chồng của mình đối xử như vậy, Doãn Trí Bang đúng là một tên đàn ông khốn nạn. Vì vậy anh ỷ lại vào Thẩm Ôn Lam, coi Doãn Trí Bang là kẻ thù không đội trời chung, thậm chí anh còn thầm nghĩ, nếu hai người họ ly hôn, anh sẽ chọn theo Thẩm Ôn Lan.”

“Sau này anh mới phát hiện,” Doãn Toại cười mỉa mai: “Ngay từ đầu anh đã sai rồi, so với Doãn Trí Bang, hành vi của Thẩm Ôn Lan còn khiến anh buồn nôn hơn.”

“Lúc anh học lớp 1, anh gặp một người bạn hơn anh ba tuổi, tên là Dịch Chước Ngôn. Anh ta không có mẹ, từ nhỏ đã sống cùng ba, nhưng tính cách cởi mở, thường chủ động lấy lòng anh, sau đó bọn anh dần dần thân thiết, anh ta còn mời anh đến nhà chơi, anh đã kéo Thẩm Ôn Lam đến nhà họ Dịch làm khách.”

“Thời gian dần trôi qua, số lần anh và Thẩm Ôn Lam đến nhà họ Dịch càng ngày càng nhiều. Thẩm Ôn Lan nói rất thích Dịch Chước Ngôn, còn thường bảo anh rằng anh ta từ nhỏ đã không có mẹ, đúng là một đứa trẻ đáng thương, cho nên anh nhất định phải đối xử với anh ta thật tốt, coi anh ta như người anh em tốt nhất của mình.”

“Anh nghe theo lời Thẩm Ôn Lam, xem anh ta là người bạn thân nhất, có chuyện gì cũng chia sẻ cho anh ta. Bây giờ nhớ lại, lúc đó anh đúng là tên đần.”

Tay anh đặt trên lan can, vô thức nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

“Nhất định em sẽ không ngờ được,” Doãn Toại hít sâu một hơi, nhìn về phía Khương Ngâm: “Thật ra, Dịch Chước Ngôn chính là con trai ruột của Thẩm Ôn Lan, trước khi bà ta gả cho ba anh đã chưa lập gia đình mà có con với người đàn ông khác, sau này vì xí nghiệp Thẩm thị mà chia tay với người đó, gả cho ba anh.”

“Anh gặp được Dịch Chước Ngôn trong trường học cũng không phải trùng hợp, vì muốn thường xuyên gặp mặt Thẩm Ôn Lam nên ba Dịch Chước Ngôn đã bày mưu tính kế cẩn thận, mà anh chỉ là một quân cờ để mặc bọn họ lừa gạt mình. Đáng tiếc, lúc anh biết thì đã quá muộn, cái giá phải trả cũng rất đau đớn.”

Doãn Toại nhớ lại một ngày cuối tuần nào đó năm anh 7 tuổi, Thẩm Ôn Lam đưa anh và Dịch Chước Ngôn đến công viên chơi, hai cậu nhóc nghe vậy liền chìm đắm trong niềm vui, trên đường đi còn rượt đuổi nhau.

Thẩm Ôn Lam mỉm cười nhìn hai người họ: “Đừng đùa nữa, hai đứa nhìn đường đi.”

Doãn Toại và Dịch Chước Ngôn đều không nghe thấy lời bà ta nói, hai cậu nhóc đang rất hào hứng cầm súng nước chĩa vào nhau.

Lúc này, một chiếc xe ô tô bị mất khống chế, lao như bay về phía Doãn Toại và Dịch Chước Ngôn.

Thấy vậy, Thẩm Ôn Lam vội vàng nhào qua, dường như xuất phát từ bản năng, bà ôm Dịch Chước Ngôn vào lòng, bảo vệ cẩn thận, nhanh chóng ngã sang ven đường.

Lúc Doãn Toại thấy xe lao tới, cậu vốn định kéo Dịch Chước Ngôn né sang một bên, nhưng Thẩm Ôn Lam lại xông tới, cánh tay của Doãn Toại bị bà ta dùng sức hất ra, khiến cậu ngã xuống đất.

Suýt nữa thì chiếc xe đã nghiền nát chân cậu, nhưng may mắn thay tài xế kịp thời phanh lại, cậu mới thoát được cái chết trong gang tấc.

Vị trí đầu gối và khuỷu tay của cậu bị trầy xước, thái dương đập vào vỉa hè, máu theo miệng vết thương tuôn ra, tầm nhìn của cậu cũng dần mờ đi.

Doãn Toại nhịn đau bò dậy, lúc ngẩng đầu thì thấy Thẩm Ôn Lam giống như bà điên ôm chặt Dịch Chước Ngôn, giọng nói đầy tức giận nhưng không giấu được vẻ quan tâm và sợ hãi: “Không phải đã bảo con nhìn đường rồi ư, sao lại không nghe lời chứ, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết phải làm sao bây giờ?”

Nghe thấy Thẩm Ôn Lam nói vậy, Doãn Toại ngây người một lát, cậu vô thức cảm thấy Thẩm Ôn Lam gấp quá nên bảo vệ nhầm người.

Nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Dịch Chước Ngôn khóc nức nở vùi đầu vào lòng Thẩm Ôn Lam: “Mẹ ơi…”

Doãn Toại sững sờ, trái tim như rơi xuống vực sâu.

Trong nháy mắt, cậu chợt hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách lúc ở trường, Dịch Chước Ngôn hơn anh 3 tuổi lại đột nhiên chủ động kết bạn với anh.

Chẳng trách Thẩm Ôn Lan lại thích Dịch Chước Ngôn đến vậy, bất kể bà ta mua gì đều dành một phần cho Dịch Chước Ngôn.

Chẳng trách mỗi lần đến nhà Dịch Gia Ngôn, Thẩm Ôn Lan luôn ở trong phòng ba Dịch Chước Ngôn rất lâu, mà lần nào Dịch Chước Ngôn cũng giữ cậu trong phòng anh ta, không cho phép cậu đi quấy rối.

Doãn Toại nhìn hai mẹ con họ vẫn đang ngồi đó ôm nhau thật chặt, trong lòng truyền đến cơn đau âm ỉ, cậu không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Xung quanh là người đi đường đứng xem, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không có ai tiến đến, Doãn Toại cảm thấy bản thân như một trò hề bị người ta vây xem.

Tất cả sự chật vật của cậu đều bị vạch trần hoàn toàn.

____

Đến khi về phòng ngủ nằm trên giường, Khương Ngâm vẫn còn tức giận về những chuyện mà Doãn Toại đã trải qua: “Loại người như vậy sao có thể xứng làm mẹ chứ, còn không xứng làm người!”

Cô đau lòng ôm lấy Doãn Toại: “Vì vậy từ sau chuyện đó, thái độ của anh đối với Thẩm Ôn Lam cũng thay đổi?”

Doãn Toại vuốt v3 mái tóc dài sau lưng cô, gật đầu: “Sau chuyện đó, anh đã chuyển đến nhà cô ở, không lâu sau thì bà ta và ba anh ly hôn. Ngày Thẩm Ôn Lam dọn ra khỏi nhà họ Doãn, anh tình cờ về nhà lấy đồ, nghe thấy hai người họ nói chuyện trên lầu mới biết, ba anh đã biết chuyện quá khứ của Thẩm Ôn Lam từ lâu rồi.”

“Sau khi cưới, Thẩm Ôn Lam thường xuyên vụng trộm đi thăm hai cha con kia, rồi ngoại tình bị ba anh phát hiện, cho nên quan hệ của họ mới trở nên căng thẳng như vậy.” Doãn Toại nói: “Tuy Thẩm Ôn Lam đáng ghét, nhưng sau khi Doãn Trí Bang biết được sự thật đã dùng cách ngoại tình để trả thù cho nên cũng không được tính là đáng thương, hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”

“Có lẽ việc đàn ông nhất mà ông ta làm là sau khi ly hôn đã ôm hết lỗi sai về mình, những chuyện mà Thẩm Ôn Lam làm, ông ta không hề nói cho người ngoài biết. Tất cả mọi người đều nghĩ ông ta phụ Thẩm Ôn Lam, đến cả ông bà nội cũng nghĩ vậy, ông ta chưa từng giải thích với họ.”

Khương Ngâm ngẩng đầu lên: “Nếu Thẩm Ôn Lam đã thích đứa con trai kia như vậy thì tại sao khoảng thời gian trước, bà ta lại tới tìm anh chứ?”

“Mấy năm trước ba của Dịch Chước Ngôn qua đời, nghe nói quan hệ giữa Dịch Chước Ngôn và Thẩm Ôn Lam có vẻ rất lạnh nhạt.” Doãn Toại ngồi dựa vào đầu giường, anh im lặng một lát, cười tự giễu: “Có lẽ hiện tại bà ta lẻ loi một mình, không nơi nương tựa nên cuối cùng mới nhớ tới còn có một đứa con trai khác là anh.”

Anh từng đem tất cả sự tin tưởng và ỷ lại trao cho bà ta.

Thế nhưng, bà ta lại tự tay tiêu diệt tất cả.

Sự quan tâm của bà ta tới quá muộn, anh đã không còn là con trai bà ta từ lâu rồi.

Doãn Toại ngẩng đầu nhìn ánh đèn, đáy mắt có chút u ám.

Anh vẫn nhớ rõ những năm tháng đó, ngay khi vừa trở về, căn nhà ấy liền tràn ngập bạo lực lạnh khiến người ta trở nên bất an, anh nhớ rất rõ anh tựa như quả bóng không ai cần, bị bọn họ đá qua đá lại, cuối cùng bị ném ở nhà cô của anh, khi đấy anh luôn sống mẫn cảm, tự ti, cẩn thận từng li từng tí. 

Lúc ấy anh thậm chí không biết, rốt cuộc anh sống vì cái gì.

“Thật ra,” Giọng của anh trầm thấp, đáy mắt đầy tâm sự: “Anh từ bỏ việc tỏ tình với em không hẳn là vì câu nói của em với Thẩm Giáng.”

Khương Ngâm kinh ngạc nhìn anh.

Doãn Toại nói: “Mẹ ruột đem đến cho anh chỉ toàn sự lừa gạt và lợi dụng, anh không biết trên thế gian này liệu còn có tình cảm chân thành nữa không, từ nhỏ đến lớn, anh không hề biết hạnh phúc là như thế nào. Anh là người rất vô vị, tính cách tẻ nhạt, là một chú chim bị bẻ gãy cánh, vĩnh viễn không thể bay được nữa. Mà em lại giống như ánh mặt trời, tự tin thoải mái, tỏa sáng rực rỡ.”

“Thật ra,” Doãn Toại rũ mắt, dừng một hồi lâu mới cười nhẹ nói: “Anh cảm thấy mình thật sự không xứng với em.”

Cả người Khương Ngâm cứng đờ chốc lát, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia, bên trong ẩn chứa vẻ hèn mọn và đau xót khác ngày thường.

Từ trước đến nay cô không hề biết, Doãn Toại lại nghĩ như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Đại học C, cô đã thích anh rồi, cô cố gắng theo đuổi anh, cảm thấy anh là người con trai xa tận chân trời, xứng đáng có được tất cả những gì tốt đẹp nhất, vậy mà anh lại tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với cô. 

Khương Ngâm cảm thấy trái tim như bị thứ gì đâm thủng, vô cùng đau đớn.

Ánh đèn ở đầu giường chiếu hình bóng của hai người lên tường, Doãn Toại ngồi dựa vào đầu giường, một chân gập lại, cánh tay tùy ý khoác lên đầu gối, ánh mắt anh sâu thẳm, mờ mịt, cả người toát ra sự cô độc.

Khương Ngâm xoay người ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh tuấn nâng lên: “Tuế Tuế, có một chuyện chắc anh vẫn chưa biết, em nghĩ phải nói với anh.”

Cô chỉ chỉ lên trời, tỏ vẻ thần bí nói: “Anh là người được ông trời ưu ái, những chuyện hồi bé đều là bài kiểm tra dành cho anh, anh đã vượt qua bài kiểm tra đó nên ông trời đã đưa em tới bên cạnh anh.”

“Ông trời còn bí mật nói với em —” Khương Ngâm ôm cổ anh, nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Nhất định phải yêu anh, đối xử với anh thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.