Một buổi chiều nọ, Khương Ngâm vừa kết thúc công việc, ra khỏi studio, cô nói với trợ lý bên cạnh: "Em về thì gửi ảnh đã chỉnh sửa cho chị nhé, chị đi trước đây."
Trợ lý cười, trêu cô: "Chị Khương, trước kia chị là người cuồng công việc lắm mà, bây giờ lại biến thành người mẹ luôn chăm lo cho gia đình, làm em không quen lắm."
Khương Ngâm ghét bỏ cô ấy: "Nhân lúc chị không quản mấy đứa thì tranh thủ vui mừng đi."
Thấy cô cầm chìa khóa đi về bãi đỗ xe, trợ lý hỏi: "Doãn tổng không tới đón chị ạ?"
Khương Ngâm quay đầu, cười nói: "Anh ấy đi công tác rồi."
Về đến nhà, béLê Hân đang chơi với bảo mẫu và dì Chu, thằng bé nằm trên sàn, tay cầm đồ chơi.
Cái đuôi nhỏ nằm cạnh, thi thoảng tiểu Lê Hân tóm lấy lông của nó, Cái Đuôi Nhỏ cũng không giận, ngược lại còn thân mật liế.m tay cậu.
Cô đổi giày, đặt túi xách lên sofa.
Khương Ngâm đi tới: "Buổi chiều Hân Hân đã ngủ chưa ạ?"
Bảo mẫu: "Ngủ được một lúc, vừa tỉnh lại đã khóc rống lên tìm phu nhân, Cái Đuôi Nhỏ chơi với thằng bé một lúc, bây giờ đang ngoan ngoãn tự chơi một mình."
Có lẽ nghe thấy tiếng động, bé Lê Hân ngẩng đầu lên.
Thấy Khương Ngâm, đôi mắt cậu nhóc sáng rức, chìa tay ra đòi bế.
Lúc chụp ảnh, Khương Ngâm không cẩn thận làm bẩn quần áo trên người, cô thấy vậy thì tiến tới hôn lên bàn tay nhỏ của con trai: "Chờ một chút, mẹ lên lầu tắm đã, thay quần áo xong sẽ xuống bế con."
Cô đứng dậy lên lầu, bảo bối nhỏ ở phía sau thấy không như ý muốn liền òa khóc, trông giống như một đứa trẻ đáng thương tội nghiệp.
Khương Ngâm đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, sau khi chạy về phòng, cô dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, thay váy ngủ xong đi dép xuống lầu.
Cửa tháng máy mở ra, cô không ngờ lại không nghe thấy tiếng khóc của tên nhóc kia, thậm chí còn có tiếng cười khanh khách.
Khương Ngâm hoài nghi đi vào phòng khách, thấy Doãn Toại ôm cậu nhóc ngồi trên sofa, hai ba con chơi rất vui.
Doãn Toại đi công tác hơn một tuần, tuy đã lâu không gặp, nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai ba con.
Khương Ngâm nhìn một lát, sau đó đi qua, đứng phía sau ghế sofa, cô ôm cổ Doãn Toại, hôn lên mặt anh một cái: "Ông xã, không phải anh nói ngày mai mới về à?"
"Xong việc sớm." Doãn Toại quay đầu nhìn, thấy cô chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng, hỏi: "Sao em mặc ít thế, cẩn thận bị cảm đấy."
Khương Ngâm đi vòng qua phía trước ghế sofa, nhéo mặt con trai: "Không phải em sợ nó gào lên sao? Nên tùy tiện chọn một bộ."
Vừa thấy Khương Ngâm, bé Lê Hân lập tức vứt bỏ Doãn Toại, cậu nhóc giãy dụa, dang tay nhào về phía Khương Ngâm.
Khương Ngâm cười, ôm lấy cậu nhóc, tự hào nói với Doãn Toại: "Mấy hôm nay Hân Hân biết lẫy rồi, anh chưa có cơ hội nhìn thấy đâu."
Bảo mẫu mang áo khoác tới, Doãn Toại nhận lấy, khoác lên người Khương Ngâm, anh đưa tay vén tóc ra sau tai cô: "Anh vừa nghe dì Chu nói rồi."
Lúc nhìn xuống, anh thấy con trai đang túm cổ áo của Khương Ngâm, cái miệng há to, cọ vào ngực cô.
Doãn Toại nhíu mày, vươn tay ôm lấy thằng bé.
Tuy đứa nhóc này nhỏ tuổi, nhưng tình tính lại nóng nảy, bị Doãn Toại quấy rầy thì rất tức giận, há miệng khóc lớn.
Doãn Toại cầm bình sữa trên bàn trà nhét vào miệng cậu nhóc.
Cậu nhóc còn chưa kịp khóc thì đã im lặng rồi, nhưng mút được hai hơi mới nhận ra là nước, bé Lê Hân không chịu nuốt, phun hết ra, nước nhỏ giọt lên cổ Doãn Toại.
Hai ba con mắt lớn trừng mắt nhỏ, bé Lê Hân duỗi chân đạp lên mặt Doãn Toại.
Dì Chu đã làm xong đồ ăn, chạy tới ôm bảo bảo: "Tiên sinh và phu nhân ăn cơm trước đi, để tôi trông Hân Hân cho."
Doãn Toại và Khương Ngâm đi vào phòng ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, Doãn Toại chợt nhớ tới gì đó, nói với cô: "Hai hôm nữa là tiệc đầy tháng của con gái Cố tổng, vừa hay hôm đấy là cuối tuần, em đi với anh nhé?"
"Cố tổng nào vậy anh?"
Doãn Toại múc canh cho cô: "Tổng tài tập đoàn Đằng Thụy, vợ của cậu ấy là chị gái Tần Hi."
Nghe Doãn Toại nhắc thế, Khương Ngâm cũng nhớ ra: "Chúng ta từng gặp trong hôn lễ của Tần Hi với tiểu Nịnh rồi đúng không, Cố tổng đó là bạn của anh à?"
Doãn Toại đang ăn thức ăn, dừng mấy giây mới nói: "Bọn anh học cùng trường, anh ấy lớn hơn anh vài tuổi, mấy năm này từng hợp tác với nhau, cũng coi như là quen biết. Ba anh ấy là giáo sư ngành Trung văn của Đại học C, lúc anh học đại học, đã từng học lớp giáo sư Cố. Mấy hôm trước đi công tác gặp nhau, bọn anh hàn huyên vài câu, sau đó nhắc đến tiệc đầy tháng của con gái anh ấy."
Khương Ngâm hơi kinh ngạc: "Vậy anh ấy cũng lớn lên ở Đại học C ạ?"
Doãn Toại: "Hình như vậy."
Khương Ngâm nhớ tới người đàn ông đó, lẩm bẩm: "Em là nhan khống có thâm niên, thế mà không biết trong Đại học C lại có người đẹp trai như vậy. Khí chất của anh ấy rất giống anh, nếu quen nhau, có khi lại là thanh mai trúc mã ấy chứ."
Doãn Toại nhíu mày nhìn cô: "Em nói cái gì cơ?"
Khương Ngâm để đũa xuống, nghiêng người ôm cổ anh: "Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì em vẫn chỉ thích Tuế Tuế nhà mình thôi, anh là độc nhất vô nhị!"
Khương Ngâm trừng mắt: "Có thể nghiêm trọng tới mức nào chứ? Anh ăn em à?"
Doãn Toại chậm rãi nở nụ cười, bàn tay siết chặt cái eo thon của cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: "Mới mấy ngày không gặp thôi mà, sao Ngâm Ngâm đã không chờ nổi rồi?"
Hai tai Khương Ngâm đỏ lên, cô giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Doãn Toại nào có chịu, anh dứt khoát bế cô lên, nhanh chân đi về phía thang máy.
Vào tháng máy, cửa đóng lại, Khương Ngâm nói khẽ: "Em vẫn chưa ăn no mà."
"Vậy lát nữa ăn anh là được."
"..."
Vào phòng ngủ, lúc Doãn Toại đè cô xuống định hôn, Khương Ngâm nghiêng đầu né tránh: "Anh đã tắm chưa?"
Hơi thở của Doãn Toại rất nhẹ, anh chăm chú nhìn cô một lát, hỏi: "Em tắm cho anh nhé?"
Đối với yêu cầu vô sỉ của tên mặt dày này, Khương Ngâm giật mình lườm anh: "Không muốn!"
Doãn Toại cười: "Anh tắm cho em bao lần rồi, bảo em tắm cho anh một lần thì có sao đâu?"
"Anh vốn không hề tắm giúp em, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi của em."
"Vậy lần này cho em cơ hội chiếm tiện nghi của anh."
Khương Ngâm tình trong như đã mặt ngoài còn e, cuối cùng vẫn vào phòng tắm với anh.
Cô kiên trì tháo từng cúc áo của anh ra, sau đó đặt tay lên thắt lưng của anh, "cạch" một cái, thắt lưng đã được cởi ra.
Điều chỉnh nhiệt độ nước xong, Khương Ngâm mím môi: "Anh tự tắm đi, em ra ngoài đây."
Doãn Toại thuận thế chắn trước cửa, không cho cô đi: "Tắ.m chung đi."
"Em tắm rồi."
"Vậy tắm thêm lần nữa."
Anh vây cô trong góc tường, dòng nước ấm áp chảy xuống, làm vướt váy ngủ của Khương Ngâm.
Anh mút nhẹ vành tai cô, thấp giọng nói: "Ướt hết rồi, cởi ra được không em?"
Không đợi Khương Ngâm trả lời, anh đã trực tiếp hành động.
Ra khỏi phòng tắm đã là hai giờ sau.
Khương Ngâm nằm trên giường, cả người mềm nhũn, đầu gối lên tay Doãn Toại.
Từ khi có con trai, hai người hiếm khi có được thời gian yên tĩnh như này.
Doãn Toại hôn lên đỉnh đầu cô, im lặng một lắm rồi nói: "Sinh Hân Hân xong rồi, hôn lễ của chúng ta cũng nên xếp vào danh sách quan trọng, em có ý kiến gì không?"
Nói đến chuyện này, Khương Ngâm có hơi hoảng hốt: "Hân Hân vẫn chưa dứt sữa mà, hay để thêm hai năm nữa đi anh?"
Doãn Toại thở dài: "Sớm muộn gì cũng phải tổ chức mà em?"
"Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý." Khương Ngâm hôn lên miệng anh một cái, hai tay ôm mặt anh: "Anh yên tâm đi, đợi Hân Hân lớn hơn chút nữa, hôn lễ của anh và em nhất định sẽ tổ chức."
- -
Càng lớn, bé Lê Hân càng nghịch ngợm.
Có lẽ là tuổi thơ của Doãn Toại đã để lại bóng ma tâm lý trong anh, nên anh là một người ba không thích trách móc con trai quá nhiều.
Anh hi vọng bé Lê Hân có thể sống vui vẻ, chỉ cần thằng bé không làm gì quá đáng, anh sẽ ít khi quở mắng.
Kể từ đó, tên nhóc càng kiêu ngạo hơn, thường xuyên quậy đến long trời lở đất.
Có đôi khi Khương Ngâm tức giận sẽ đánh cậu nhóc, cậu nhóc dùng tay che mông lại, hai chân ngắn vội chạy đi.
Cho dù bị Khương Ngâm bắt được, dùng chổi lông gà đánh mông mấy phát, cậu nhóc tuyệt đối không khóc tiếng nào.
Có đôi khi cậu nhóc sẽ đau lòng nói: "Mẹ, tay mẹ đau lắm đúng không, để con thổi cho mẹ nhé?"
Khương Ngâm không biết tại sao bản thân lại sinh ra một tên quỷ nhỏ quậy phá như vậy.
Ngày nọ, cô rất tức giận, ngồi trên ghế sofa, chỉ vào con trai: "Nếu con không ngoan, sắp tới mẹ sẽ sinh cho con một em trai, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chỉ đối xử tốt với thằng bé, không thèm quan tâm con."
Bé Lê Hân ba tuổi bĩu môi: "Vậy con sẽ bắt nạt nó, để nó vừa thấy con đã sợ, dù mọi người cho nó đồ gì tốt, nó đều phải ngoan ngoãn nhường cho con."
Khương Ngâm: "..."
Doãn Toại từ bên ngoài trở về thì chứng kiến cảnh tượng này.
Khương Ngâm đem gối ôm ném vào trong ngực anh: "Anh xem con trai anh đi, nó không làm em tức chết thì không chịu được!"
Doãn Toại cầm gối đi tới, ngồi xuống cạnh Khương Ngâm, ngước mắt nhìn con trai: "Lần trước ba đã nói với con như nào?"
Lúc Doãn Toại nghiêm mặt, tiểu Lê Hân vẫn rất sợ, cậu nhóc mím môi, nhỏ giọng trả lời: "Không được làm mẹ tức giận ạ."
"Vậy con có nghe lời không?"
"Nghe lời một xíu ạ."
"Hả?"
Bé Lê Hân nắm chặt ngón tay, cúi đầu xuống: "Không ạ..."
Doãn Toại khoác tay lên tay vịn của ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo rất tự nhiên: "Vậy phải làm thế nào bây giờ?"
Bé Lê Hân im lặng một lát, ngoan ngoãn đi tới, bàn tay nhỏ kéo kéo ngón tay của Khương Ngâm: "Mẹ đừng giận nữa ạ, Hân Hân biết sai rồi."
"Con sai ở đâu?"
"Con không nên vẩy bột khắp bếp, còn làm vỡ rất nhiều bát nữa."
Khương Ngâm tức giận nhéo mặt cậu nhóc: "Con xem đi, phòng bếp toàn là mảnh vỡ, lỡ như con ngã ra đấy thì làm sao đây? Lỡ để lại sẹo thì con sẽ rất xấu xí cho coi."
Bé Lê Hân nghe xong, sợ hãi chui vào lòng Khương Ngâm: "Con không muốn xấu xí đâu."
Khương Ngâm bị cậu nhóc chọc cười, cơn tức giận cũng tan biến hơn nửa: "Vì sao không muốn xấu xí?"
"Nếu con xấu xí thì không lấy được vợ."
Khương Ngâm chớp mắt, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhất thời dở khóc dở cười: "Con còn bé như vậy mà đã muốn lấy vợ rồi hả?"
"Đúng vậy ạ." Bé Lê Hân nghiêm túc gật đầu, "Con muốn cưới người xinh đẹp nhất!"
Doãn Toại cười: "Yêu cầu của con cao như vậy, chắc là không lấy được vợ đâu."
Tiểu Lê Hân nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Vì sao ạ?"
"Bởi vì người xinh đẹp nhất..."
Doãn Toại ôm vai Khương Ngâm, ánh mắt vẫn dừng trên người con trai, "Là bà xã của ba."
Bé Lê Hân bĩu môi, nửa ngày rồi vẫn không nói được gì.
Cuối cùng, ông cụ non nào đó thở dài một hơi: "Được thôi, vậy ba thắng."