Suýt nữa Thân Tử Du tưởng mình nghe nhầm, anh hơi nheo mắt, nhìn cô với vẻ khó tin: "Em nói gì cơ?"
Trong mắt anh hiện lên một tia trêu chọc, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trán vài cái, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, anh rũ mắt xuống, vẻ mặt cười như không cười: "Em cảm thấy kí.ch thích hả?"
Vốn dĩ Nhan Tư Nhiên đang rất bình tĩnh, nghe anh hỏi vậy, mặt cô bỗng đỏ lên.
"Nhìn không ra nha, cô bé như em lại khá hoang dã."
"..."
Nhan Tư Nhiêu không ngờ, cô vừa chuyển đến đã gặp phải tình huống lúng túng như vậy, thật sự khiến đại tiểu thư cô đây mất hết mặt mũi.
Mấu chốt là câu mà cô vừa nói, bây giờ quả thực cô không biết làm thế nào để cứu chữa nữa.
Do dự một lát, cô quyết định coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cực kỳ bình tĩnh đi vào, nhận lấy vali trên tay anh: "Tôi đi sắp xếp đồ đạc một chút."
Nói xong, cô đi về hướng phòng quần áo, lại quay đầu hỏi thử: "Tôi có thể sử dụng tủ quần áo bên trong không?"
Thân Tử Du bị hành động này của cô chọc cười: "Rốt cuộc em có biết ý nghĩa của kết hôn là gì không? Sao lại coi bản thân mình như thể đang ăn nhờ ở đậu vậy chứ?"
Anh không nói thì Nhân Tư Nhiêu cũng không nhận ra, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy, hình như cô vừa hạ thấp vị trí của mình rồi.
Hai nhà liên hôn là đôi bên cùng có lợi, dựa vào đâu mà cô phải để bản thân chịu thiệt chứ?
Nghĩ vậy, cô trực tiếp mở cửa phòng quần áo đi vào.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]
Không gian bên trong rất lớn, tủ quần áo chiếm hết 3 mặt tường, mặt tường còn lại là tấm gương cực lớn.
Quần áo của Thân Tử Du được treo rất ngăn nắp, gọn gàng, mỗi tủ đều treo những phong cách khác nhau.
Trong tủ kính có rất nhiều chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền được xếp ngay ngắn, bên cạnh là một chiếc bàn trang điểm, trưng bày các loại trang sức khác nhau vô cùng chói lói dưới ánh đèn.
Cô nhìn trang sức đặt trên bàn: "Những thứ này là cho tôi sao?"
Thân Tử Du: "Phòng rộng quá nên tôi tùy tiện mua một ít."
Nhan Tư Nhiêu đắc ý nhếch môi.
Tùy tiện hay không cũng không quan trọng, dù sao những món đồ này đều rất đắt tiền, có cô gái nào lại từ chối chứ?
Thân Tử Du để chừa ra hơn nửa tủ quần áo cho cô, bên trong đã có không ít quần áo mới xinh đẹp.
Nhan Tư Nhiêu quan sát một vòng, quay đầu nói với anh: "Tôi cảm thấy phòng quần áo này không đủ."
Vẻ mặt Thân Tử Du hơi trì trệ, anh nhìn căn phòng quần áo to gần bằng phòng ngủ của mình, lại nhìn về phía Nhan Tư Nhiêu: "To như này mà vẫn không đủ cho em dùng sao?"
"Tất nhiên là không đủ rồi."
Nhan Tư Nhiêu đáp như lẽ đương nhiên rồi nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: "Tôi có rất nhiều quần áo, túi xách, giày cao gót vẫn chưa chuyển tới nữa."
"Chỗ đó thì được bao nhiêu chứ, tôi để lại cho em cả tủ quần áo như này mà vẫn không nhét vừa sao?"
"Em phải thuê một chiếc xe vận chuyển mới chứa hết được."
"..."
Thấy cô có vẻ không giống nói đùa, khóe miệng Thân Tử Du co quắp lại: "Kết hôn thôi mà, không cần thiết phải chuyển hết quần áo cũ sang đây đâu."
"Chiếc xe đấy toàn quần áo tôi mới mua, còn chưa mặc lần nào, túi xách, giày cao gót với nước hoa toàn là đồ mới, số lượng có hạn cả, đều là bảo bối của tôi đấy!"
Thân Tử Du: "..."
Nói đến đây, Nhan Tư Nhiêu dừng lại giây lát, chủ động nói với anh: "Lúc hai nhà chúng ta bàn chuyện hôn sự, mẹ tôi vẫn chưa nói việc này với anh ư, ở trong nhà, tôi nổi tiếng là — tiêu tiền như nước đấy."
Cô lấy một đống thẻ tín dụng trong túi xách ra: "Đây là tiền ba tôi kiếm được, còn có cả tiền của anh trai tôi nữa, tôi thường chi tiêu cho những gì tôi thích, đây đều là họ cho tôi. Tiền ấy mà, lúc sống không dùng đến chết cũng không mang theo được, bây giờ đang có tiền trong tay thì phải tận hưởng niềm vui trước mắt đã, nếu không sẽ phụ lòng họ, anh nói có đúng không?"
Nói xong, cô nhìn về phía Thân Tử Du, thấy anh không nói gì, cô vô thức nuốt nước miệng, hỏi thử: "Có phải anh bị tôi dọa sợ rồi không? Thật ra tôi cũng có công việc ổn định, tuy chút tiền lương kia không mua nổi thứ gì nhưng làm việc rồi sẽ không còn thời gian tiêu xài lung tung nữa, với lại cũng không đáng sợ như tôi nói đâu, anh đừng lo lắng quá."
"Em đang nói đùa gì thế?" Thân Tử Du khẽ cười hừ một tiếng: "Em nghĩ tôi chưa từng thấy mấy cái thẻ tín dụng trong tay em sao? Ba em và Doãn Toại có thể nuôi được em thì tất nhiên tôi cũng nuôi được."
Anh lại nói muốn nuôi cô, trái tim Nhan Tư Nhiêu bỗng tăng tốc, gương mặt đỏ bừng.
Thấy anh móc ví trong túi ra cô có chút được yêu thương mà lo sợ: "Chẳng lẽ anh cũng định đưa thẻ cho tôi hả? Thật ra không cần đâu, chỗ này là đủ lắm rồi."
Tuy ngoài miệng thì Nhan Tư Nhiêu nói vậy nhưng làm gì có ai chê tiền chứ.
Cô nhìn chằm chằm ví tiền của Thân Tử Du, thầm tính toán xem anh sẽ cho cô mấy tờ, do dự không biết có nên nhận không hay là lấy hai cái thôi.
Đang nghĩ vậy, giọng nói của Thân Tử Du vang lên bên tai cô: "Tôi cho em một cái."
"..."
Chỉ cho một cái thôi á?
Hai người họ đã kết hôn rồi, cho có một cái thì hơi keo kiệt đấy?
"Cái này được không?" Thân Tử Du rút một tấm thẻ đen đưa cho cô.
Nhan Tư Nhiêu sững sờ nhìn một lúc, đầu óc hơi mơ màng.
Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Thẻ đen không giới hạn!!!
Trong ví của cô không có một cái nào như vậy cả!
Thấy cả người cô hóa đá, Thân Tử Du lắc lắc tấm thẻ trước mặt cô: "Không cần hả?"
"Vậy để tôi cất đi nhé?"
Anh vừa thu tay về, Nhan Tư Nhiêu đã vội vàng cướp lấy: "Cần chứ!"
Cầm tấm thẻ trong tay, cô cảm thấy cực kỳ cực kỳ hạnh phúc.
Dưới sự kích động, cô kiễng chân, bổ nhào tới ôm cổ Thân Tử Du, trong giọng nói không giấu được sự vui sướng: "Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi được nhận thẻ đen đấy!"
Không ngờ cô sẽ nhào tới ôm mình, cả người Thân Tử Du cứng đờ.
Lát sau, anh chậm rãi vươn tay ra, nhưng một giây trước khi chạm vào lưng cô lại dừng lại.
Anh nắm chặt tay, buông thõng hai tay bên người, yết hầu chậm chạp chuyển động lên xuống: "Thật sao, đây là vinh hạnh của tôi."
Giọng nói của anh rất khẽ, mang theo chất riêng, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, Nhan Tư Nhiêu thấy hơi ngứa, vội vàng nghiêng đầu tránh đi.
Lúc hoàn hồn, cô mới phát hiện, vậy mà bản thân lại ôm Thân Tử Du.
Cô giật mình, vội buông anh ra, lùi về sau hai bước.
Cô vén tóc ra sau tai một cách vụng về rồi cúi đầu: "Vừa nãy tôi kích động quá, xin lỗi anh."
Thân Tử Du khẽ gật đầu: "Em sắp xếp đồ trước đi, tôi còn có chút chuyện phải xử lý."
Anh quay người rời khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Nhan Tư Nhiêu mới đưa tay xoa xoa gương mặt nóng rực của mình.
Trong hai cái vali của Nhan Tư Nhiêu chứa đầy quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Sau khi bỏ hết ra, tất cả đồ đạc nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Bình thường việc ăn ở của cô đều có người khác chuẩn bị cho, bản thân cô chưa từng phải đụng tay vào, bây giờ nhìn đống đồ này, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc cô đang rầu rĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nhan Tư Nhiêu ra khỏi phòng quần áo, đi mở cửa.
Một người phụ nữ lễ phép cười nói: "Phu nhân, cô có cần tôi giúp gì không?"
Nhan Tư Nhiêu nghi ngờ nhìn bà, người phụ nữ kia giới thiệu: "Tôi họ Trương, đã làm thuê cho nhà họ Thân sáu năm, sau khi cô và tiên sinh kết hôn, phu nhân kêu tôi tới đây chăm sóc hai người. Vừa nãy tiên sinh nói cô mang hành lý tới, cô có cần tôi giúp cô sắp xếp không?"
Nhan Tư Nhiêu vội nghiêng người mời người phụ nữ vào: "Vậy thì tốt quá, cháu đang sầu chết đi được."
Tay chân dì Trương nhanh nhẹn, không bao lâu, đống đồ ngổn ngang của Nhan Tư Nhiêu đã được bà giải quyết, sắp xếp ngay ngắn lại.
Bà còn vô cùng nhiệt tình dẫn cô xuống dưới tham quan biệt thự.
Lúc ở chung với dì Trương rất thoải mái, dễ chịu, tốt hơn nhiều khi ở cùng Thân Tử Du.
Buổi tối, lúc dì Trương đang chuẩn bị cơm, cô cũng ghé vào cửa nói chuyện với bà.
Thân Tử Du đi từ trên tầng xuống, trong tay còn cầm áo khoác, có vẻ chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Nhan Tư Nhiêu, anh bước tới chỗ cô: "Trong quán bar có người gây chuyện, tôi đi xử lý một chút, lát nước em cứ ăn tối trước đi nhé."
Nhan Tư Nhiêu vô thức gật đầu, mải đến khi anh rời đi rồi, cô mới đột nhiên nhớ ra, hoàn cảnh ở quán bar hỗn loạn như vậy, có phải vừa rồi cô nên nhắc anh cẩn thận một chút không?
Đến thẻ đen người ta cũng đưa cho cô rồi, cô không thể quá lạnh lùng được.
Cô đi đến sofa ngồi xuống, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định lấy điện thoại ra tìm Wechat của Thân Tử Du, gửi một tin nhắn cho anh: 【 Anh nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút. 】
Trong ga-ra, Thân Tử Du vừa thắt dây an toàn xong thì nghe thấy điện thoại kêu lên.
Anh mở ra xem, đáy mắt chứa đầy ý cưới, ngón tay cái gõ chữ "Ừm" rồi gửi đi.
Thấy Thân Tử Du trả lời, không hiểu sao Nhan Tư Nhiêu bỗng cảm thấy hối hận.
Có phải tin nhắn cô gửi cho anh quá mập mờ không?
Hai người cũng đâu thân thiết đến vậy?
Cho đến khi dì Trương nấu cơm xong, Thân Tử Du vẫn chưa trở về.
Đợi thêm một lát, dì Trương nói: "Phu nhân ăn cơm trước đi, có lẽ tiên sinh sẽ về muộn đấy."
Nói xong, bà dọn thức ăn lên bàn.
Nghe giọng điệu của dì Trương, Nhan Tư Nhiêu cũng đi về phía phòng ăn, kéo ghế ra ngồi xuống: "Mấy chuyện như này thường xảy ra lắm ạ?"
Dì Trương múc một chén canh cho cô: "Mấy chỗ như quán bar, khách uống say xong thì nổi điên gây sự, đây là chuyện thường gặp thôi nhưng phu nhân không cần lo lắng, tiên sinh có kinh nghiệm mà, sẽ không sao đâu."
Nhan Tư Nhiêu chột dạ cầm bát canh lên uống, nhỏ giọng phản bác: "Cháu không có lo lắng, anh ấy kinh doanh quán bar lớn như vậy, sao lại không giải quyết được mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ. Với lại, nếu có chuyện thật thì có thể gọi cảnh sát mà, cháu không lo lắng chút nào, dì Trương, dì đừng nói bậy."
Dì Trương mỉm cười, thầm nghĩ cô bé mà tiên sinh nhà bà cưới về thật đáng yêu.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]
Sau bữa cơm, Nhan Tư Nhiêu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám rưỡi mà Thân Tử Du vẫn chưa về.
Cô định nhắn tin hỏi anh nhưng đánh được vài chữ lại thôi.
Tối nay hai người phải ngủ chung giường, cô cũng không nhất thiết phải ngóng trông anh trở về.
Anh không về thì càng đúng ý cô.
Nhan Tư Nhiêu không có việc gì làm, hôm nay cô vẫn chưa đến công ty, nghĩ một lát, cô nhắn tin WeChat cho Khương Ngâm: 【 Chị dâu, chị có ảnh nào cho em sửa không? 】
Hai phút sau, Khương Ngâm trả lời cô: 【 Hôm nay em mới đăng ký kết hôn mà, sao chị dám lấy công việc ra quầy rầy đêm tân hôn của hai người được? Nghỉ ngơi đi. 】
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Cô cắn môi suy tư rồi lại gõ chữ: 【 Chị cứ giao chút việc cho em đi, em là người có tâm với nghề, nếu một ngày không làm gì thì em sẽ day dứt lắm. 】
Khương Ngâm: 【 Em rảnh rỗi vậy à? Thân Tử Du đâu? 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Trong quán bar có chuyện phải xử lý ạ. 】
Khương Ngâm: 【 Thảo nào. 】
Khương Ngâm: 【 (tài liệu) 】
Khương Ngâm: 【 Mới chụp hôm nay đấy, em sửa đi. 】
Nhan Tư Nhiêu không ngờ Khương Ngâm lại giao cho cô lượng công việc lớn như vậy, không nhịn được trợn tròn mắt: 【 Không cần giao toàn bộ cho em đâu, em giúp chị một phần nhỏ thôi là được rồi. 】
Khương Ngâm: 【 Đối với một người có tâm với nghề như em, chị cực kỳ cực kỳ tôn trọng. 】
Khương Ngâm: 【 Ngoan, từ từ sửa đi. 】
Nhan Tư Nhiêu không phục: 【 Vậy còn chị? 】
Khương Ngâm: 【 Anh trai em dính chị lắm, bây giờ chị không có thời gian. 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Chị dâu à, chị thay đổi rồi! 】
Khương Ngâm: 【 Hừ.】
Khương Ngâm: 【 Vậy thì sao? 】
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Vốn không có chuyện gì làm, bây giờ lại được giao nhiệm vụ mới, Nhan Tư Nhiêu đành quay về phòng ngủ mở laptop ra, bắt đầu nghiêm túc chỉnh ảnh.
Lúc làm việc, Nhan Tư Nhiêu sẽ vứt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu.
Thời gian dần trôi qua, khi cô vất vả sửa ảnh xong, mở điện thoại ra xem đồng hồ một chút, đã gần mười một giờ rồi.
Thân Tử Du vẫn chưa quay về, cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
Dùng khăn tắm lau khô người xong, cô cầm váy ngủ trên kệ mặc vào.
Mở cửa phòng tắm ra, cô nhìn về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.
Nghĩ đến gì đó, cô cúi đầu nhìn một chút rồi vội che ngực lại.
Đêm nay cô phải ngủ cùng Thân Tử Du, mặc như vậy có phải quá lộ liễu không?
Có vẻ không ổn lắm?
Suy nghĩ một hồi, cô vội chạy tới phòng quần áo tìm áo ngực. mặc vào trong
Chiếc váy cô đang mặc quá ngắn, sợ lúc nằm xuống bị lộ, cô lại mặc thêm chiếc quần bó.
Nhìn bộ quần áo trên người, cô khó chịu nhíu mày.
Thì ra lúc hai người không có tình cảm kết hôn rồi ở chung với nhau lại mệt mỏi như vậy, thế thì cuộc sống sau này đúng là bất tiện quá đi mất!
Cô không được tự do tự tại như trước nữa.
Thôi bỏ đi, đến đâu hay đến đó, có lẽ sau này sẽ dần dần tốt hơn.
Cô an ủi bản thân mình, sau đó ra khỏi phòng quần áo.
Cô nhìn về cửa phòng một chút rồi tự hỏi sao Thân Tử Du vẫn chưa về?
Cô mở cửa định đi ra ngoài xem.
Vừa đi đến cầu thang, phía dưới đã vang lên tiếng của dì Trương: "Tiên sinh về rồi à, ngài đã ăn gì chưa, tôi làm cho ngài mấy món nhé?"
Tiếp đó là giọng nói của Thân Tử Du: "Không cần đâu, Nhiêu Nhiêu đâu dì?"
"Đã ngủ rồi."
"Ừm, không còn sớm nữa, dì cũng mau nghỉ ngơi đi.""
Tiếng nói càng ngày càng gần, ngay sau đó, Nhan Tư Nhiêu nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang.
Tiếng bước chân đều đều nện vào lòng Nhan Tư Nhiêu.
Anh về rồi.
Anh đang lên lầu.
Anh sắp về phòng ngủ.
Thật lúng túng, đêm nay hai người ngủ kiểu gì?!
Không thể chạm mặt anh được.
Cô giống như con nai nhỏ bị dọa sợ, vội chạy về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cô luống cuống tắt đèn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên giường, chui vào chăn, trùm kín cả đầu.
Hơi thở của cô vẫn còn hơi dồn dập, cô hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
"Cạch."
Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng ngủ bị người khác mở ra từ bên ngoài.