Tôi nghe thấy ông chủ của anh gọi điện nói, “Tôi xin lỗi nhưng lai lịch bên kia quá lớn, tôi không giúp được gì…”
Giang Kiệt hút thuốc, không có biểu hiện gì.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giang Kiệt gọi tôi, “Vợ ơi.”
Tôi cho là anh ấy muốn nói với tôi chuyện mình bị sa thải.
Đang nghĩ nên an ủi anh kiểu gì, liền nghe thấy anh nói: “Trên người anh có vẻ có mùi, em giúp anh tắm.”
Tôi:?????????????
Ngẩng đầu, thấy ánh mắt đợi mong của Giang Kiệt.
Giúp anh tắm rửa…..????
Tôi đỏ mặt, “Sao suốt ngày anh đều muốn làm mấy chuyện này!”
“Chuyện nào?” Giang Kiệt nhíu mày. “Tay anh bó thạch cao không thể dính nước, nhờ em giúp anh xả nước thôi.”
Sau đó anh đến gần tai tôi, nhẹ nói: “Em muốn như thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh có thể không cần cánh tay này cũng có thể thỏa mãn em.”
Tôi thẹn quá hóa giận, quên luôn chuyện anh thất nghiệp, vừa tức vừa đi về phía nhà tắm.
Đằng sau còn nghe thấy tiếng anh cười vui vẻ.
Tuy nhiên, khi đi tắm, Giang Kiệt lại phát hiện ra chuyện xảy ra với tôi vào ban ngày.
Anh nhẹ nhàng nhéo tôi, cau mày nói, “Vết này là sao?”
Lúc này tôi mới chú ý đến, cổ tay bị tụ m á u.
Còn có mấy chỗ bị tím.
Chắc là lúc tôi dãy dụa.
Tôi cuống quít lấy tóc che đi, “Không cẩn thận bị ngã.”
Giang Kiệt cười lạnh, “Không cẩn thận tự b ó p cổ mình, lại còn tự cào mình?”
Không biết phải làm sao tôi đành nói thật.
“Ban ngày em về nhà cũ lấy đồ, bị người ta đi theo.”
Tôi thấy sắc mặt Giang Kiệt âm trầm, vội vàng giải thích: “Nhưng không sao, có người cứu em.”
Giang Kiệt không nói gì.
Chúng tôi chỉ nhìn nhau.
Trong phòng tắm nhỏ, hơi nước mờ đi, gió thổi vào làm tôi ớn lạnh.
Tôi rùng mình.
Giang Kiệt có vẻ nhận ra điều gì đó, lấy khăn tắm quấn quanh người tôi.
Tôi kéo tay anh, “Anh giận à?”
“Đáng lẽ anh không nên để em đi một mình.”
Trong mắt anh không che giấu được sự đau đớn và tự trách.
Nhưng rõ ràng người sai là tôi.
Tôi không thể chịu được nữa, một lần nói hết những gì tôi biết: “Tất cả là do Hứa Triệt làm, chính là người tặng hoa hồng cho em ở trường trước đây. Chiếc Hum.mer là của anh ta, anh ta cố tình đập phá cửa hàng, gây phiền phức cho anh; người gây phiền phức cho em cũng là anh ta tìm đến, anh ta giả vờ cứu em; anh ta biết chúng ta ở đó, anh ta nói sẽ kiện anh…”
“Không hiểu sao anh ta lại như vậy, cứ nhắm vào em. Em xin lỗi, tất cả là do em, nếu không phải tại em….”
Tôi không thể nói tiếp nữa, chỉ có thể tiếp tục khóc.
Tôi khóc cho cả hai đời chịu ủy khuất.
Tôi không hiểu, tôi chưa từng trêu trọc Hứa Triệt.
Vì sao anh ta không chịu tha cho tôi.
Thấy tôi khóc quá nhiều, Giang Kiệt lau mặt cho tôi, “Sao em lại dễ khóc vậy?”
“Anh không trách em?”
“Em có lỗi gì? Dáng dấp đẹp mắt, mị lực quá lớn, được người ta nhớ thương?”
Anh ấy thế nào mà….
Tôi sụt sịt, “Giang Kiệt, anh có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
“Kết hôn với em.”
Giang Kiệt không trả lời mà hỏi lại, “Vậy em hối hận không? Theo anh không có gì cả, lại còn là một thợ sửa xe đã mất việc.”
Tôi lắc đầu mạnh.
“Cô dâu nhỏ của anh còn không hối hận thì anh có gì mà hối hận.”
Giang Kiệt nhướng mày, “Vợ anh, người giàu nhất thành phố còn không thèm liếc mắt một cái, nhưng lại yêu anh, còn muốn cho anh tiền, sao anh lại cảm thấy hối hận?”
Câu này lại làm tôi muốn khóc thêm lần nữa.
Thật ra, tôi lại khóc rồi.
Tôi chui vào ngực anh ấy, “Em yêu anh.”
Giang Kiệt không nghĩ đến việc tôi sẽ thổ lộ, toàn thân cứng đờ.
Sau đó ôm chặt tôi vào trong ngực, âm thanh khàn khàn, “Ừm, người đàn ông của em ở đây.”