Ba ngày sau, Hạ Tiểu Tinh phát hiện Âu Vũ Thanh quả thật đã chuyển cho cô khoản tiền một trăm vạn, hơn nữa ngoài một trăm vạn đó, còn nhiều thêm thêm một vạn.
Lúc đó cô vừa cầm thẻ đi rút tiền lương, khi ra khỏi ngân hàng mới sực nhớ ra những lời Âu Vũ Thanh nói với cô trong hành lang hôm đó, cô lại quay lại.
Rút từ trong ví ra chiếc thẻ Âu Vũ Thanh đưa cho khi trước, cô đẩy nó vào máy ATM, nhập mật khẩu rồi ấn kiểm tra tài khoản.
Trong thẻ lúc trước vốn chỉ còn mấy ngàn tệ, hiện giờ lại dư ra một trăm lẻ một vạn. Một vạn kia, cô phỏng đoán là sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt Âu Vũ Thanh cho cô, trước kia anh thường làm như vậy, cùng lúc gửi gộp cho cô tiền hai tháng, còn dư ra mấy ngàn tệ, nói là để cô mua thêm vật phẩm gia dụng và dùng làm tiền tiêu vặt.
Thời điểm đó là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm có mà cô cảm nhận được.
Kỳ thật Âu Vũ Thanh một tháng ăn cơm nhà chẳng được mấy bữa, mỗi tháng anh cho cô ba nghìn tệ sinh hoạt phí, dùng cách đó tuyên bố đã hoàn thành nghĩa vụ cùng trách nghiệm của một người chồng hợp pháp, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Tuy rằng trong hợp đồng trước hôn nhân có điều khoản phân định rạch ròi tài sản song phương khiến trong lòng cô có một bóng ma, nhưng xem ra sau khi kết hôn, Âu Vũ Thanh là người rất rộng rãi trong chuyện tiền bạc, anh chưa từng hỏi cô tiêu tiền anh đưa vào việc gì.
Đấy là sự nuông chiều của Âu Vũ Thanh, cô đã tự nói với chính mình, anh để tùy cô tiêu tiền của anh.
Cô hưởng thụ sự ngọt ngào này, trong cuộc hôn nhân của cô có quá nhiều chua xót, bởi vậy khi xuất hiện dù chỉ một chút ngon ngọt, cô liền mặc sức nhấm nháp.
Vì thế cô đều đem tiền Âu Vũ Thanh cấp cho tiêu hết, mua mỹ phẩm, mua quần áo, mua thứ này thứ kia mà mình thích. Sau đó còn kể với anh.
Thấy Âu Vũ Thanh biểu tình không phản đối, cô cũng rất hạnh phúc, cảm giác mình thực sự là vợ của anh.
Có một lần vì thức đêm mà mắt có quầng thâm, cô mua một lọ kem dưỡng mắt, mất hơn hai ngàn tệ, cầm về nhà lại thấy hối hận, buổi tối khi nằm trên giường vừa nhìn hướng dẫn sử dụng vừa bôi, cô than thở với Âu Vũ Thanh: “Một lọ có tí tẹo thế này mà đến hơn hai ngàn, đầu óc em nhất định cháy hỏng mới dùng tiền anh đưa anh tháng này để mua nó.”
Âu Vũ Thanh đang tựa vào đầu giường đọc sách, cúi xuống liếc cô một cái, vẫn như thường ngày không mở miệng nói lời nào. Cô cảm giác trong biểu hiện không để tâm kia của anh, có lẽ mang vài phần khinh thường, ngẫm lại mới thấy, một người phụ nữ ham an nhàn, lại còn xài tiền bậy bạ, anh sao có thể coi trọng nổi?
Nhưng chính là từ sau lúc đó, Âu Vũ Thanh bắt đầu cho cô tiền tiêu vặt.
Từ ngân hàng đi ra, Hạ Tiểu Tinh đứng bên đường bấm điện thoại gọi cho Âu Vũ Thanh.
Ba ngày nay, bọn họ không hề gặp nhau, cũng không gọi cho đối phương nói một câu nào, nếu không có chuyện cần thiết, hai người sẽ không tìm đối phương, chẳng khác gì người xa lạ.
Anh đã được tự do, ngày hai tư sáu mỗi tuần không cần vội trở về nhà gặp cô.
Tiếng chờ “tu tu” vang lên, nhưng mãi không ai nghe, cuối cùng biến thành tiếng máy bận, cô băn khoăn không biết có nên gọi lại không.
Đứng yên một lúc lâu, mặt trời năm giờ chiều chiếu lên ngọn cây đằng xa nhuộm một màu vàng chanh, cô rốt cuộc không gọi lần hai. Thẻ ngân hàng khi nào có cơ hội sẽ trả lại anh, nếu cô cứ liên tiếp gọi điện, chẳng phải muốn nói với Âu Vũ Thanh rằng cô đang nghĩ đến anh sao?
Hạ Tiểu Tinh không thể làm như vậy.
Cô cất điện thoại vào túi, đi tới siêu thị bên cạnh.
Nhưng, trong lòng không nén được lại thấy khó chịu.
Đẩy xe hàng, chọn từ các kệ hàng trong siêu thị từng món từng món bỏ vào xe, dưa chuột, cà, cải thìa, mắt cô lại thấy nghèn nghẹn. Dù đã hết hy vọng, nhưng cái cảm giác mất mát day dứt không thôi cùng sự chán nản cứ tràn khắp lồng ngực cô, cô cố giải tỏa nhưng không làm sao xua đi được.
Hạ Tiểu Tinh, thật là không có tiền đồ, mới vài ngày ngươi đã nghĩ tới anh ấy.
Ra khỏi siêu thị, cô xách đồ ăn về nhà, vừa bước vào tiểu khu, di động vang lên. Dùng một bàn tay rỗi lấy điện thoại ra, cô thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi “Âu Vũ Thanh”, ánh mắt cô liền ảm đạm buồn bã, ấn nút nghe.
Âu Vũ Thanh vừa bắt đầu đã lập tức giải thích: “Lúc nãy ngồi họp, di động để trong văn phòng nên không biết em gọi.” Thái độ so với trước kia tốn hơn nhiều, khi đó anh chẳng bao giờ giải thích, xem ra ly thân, ít nhất cũng khiến cho anh biết tôn trọng cô.
Cô nói thẳng luôn: “Em đã thấy tiền anh chuyển tới, có điều hôm đó em đã nói, em tìm ai vay tiền, không cần anh quan tâm. Số tiền kia em sẽ không động đến, chuyển đi chuyển lại tốn phí dịch vụ, hôm sau em trực tiếp trả lại thẻ cho anh, còn khoản sinh hoạt phí kia sau này cũng không cần đưa, chúng ta đã ly thân, từ nay về sau anh lo thân anh, em lo thân em, anh còn gửi sinh hoạt phí cho em làm gì? Ngày nào đó hẹn thời gian, em đem thẻ trả lại cho anh.”
Cô nghe thấy Âu Vũ Thanh gắt lên: “Hạ Tiểu Tinh!” Cô bèn ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Cất điện thoại vào túi, cô đi về phía nhà mình. Mặt trời vẫn chưa lặn, chút ánh sáng buổi chiều tà chiếu lên cô, trên mặt thấp thoáng sắc vàng, vẻ mặt cô lại xám tro u ám.
Nói chuyện với Âu Vũ Thanh như thế, cô rất hả hê, nghe thấy giọng nói giận dữ của anh, cô có vài giây sung sướng, nhưng, sau đó như thủy triều vội vã rút đi, không áp chế nổi sự đau đớn trong lòng, cô dùng cách nói như vậy đâm vào Âu Vũ Thanh, cũng chính là từng dao từng dao đâm ngược lại tim mình.
Ở nơi khác, trong văn phòng chủ tịch công ty Âu Long, Âu Vũ Thanh phẫn nộ ném điện thoại xuống đất. Điện thoại chất liệu tốt, pin không bị rơi ra, nhưng lại khiến một quản lý bộ phận đang cầm văn kiện chờ anh ký tên bị dọa đến ngây người.
Anh ta đứng trước bàn, miệng há hốc, đi cũng dở mà ở lại cũng không ổn.
Âu Vũ Thanh cúi đầu hạ hỏa vài giây, sau đó xoay người nhìn về phía anh ta: “Cậu ra ngoài trước đi, có việc gì ngày mai nói.”
Người kia như được lệnh đại xá, lập tức chạy vội ra ngoài, vừa ra cửa gặp hai người khác đang định vào phòng chủ tịch, liền giơ tay ngăn lại: “Đừng vào, đại Boss đang phát điên, giờ vào chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.”
Hai người kia trợn to mắt nhìn anh ta, anh ta khẽ xoa tay: “Tôi cũng không biết, chỉ thấy đại Boss kêu một cái tên phụ nữ, sau đó liền đập cả điện thoại.” Nói xong anh ta bổ sung một câu: “Tôi theo đại Boss đã ba năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy tức giận như thế.”
Trong hành lang, ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người ra chủ ý: “Nhị Boss đâu? Hay là gọi anh ấy đến xem xem?”
Long Huy đi vào văn phòng Âu Vũ Thanh, lại không thấy anh đâu.
Lúc này Âu Vũ Thanh đang ở trong toilet. Anh vịn lấy bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, người đàn ông không còn một chút bình tĩnh này là anh sao? Hạ Tiểu Tinh đã nói thế nào? “…chúng ta đã ly thân, từ nay về sau anh lo thân anh, em lo thân em, anh còn gửi sinh hoạt phí cho em làm gì? Ngày nào đó hẹn thời gian, em đem thẻ trả lại cho anh.”
Cô ấy dùng từ “ly thân”, anh nói muốn ly thân với cô ấy bao giờ? Anh chỉ để cô ấy tạm thời về nhà mẹ đẻ một thời gian ngắn, chờ anh chuẩn bị nhà mới tươm tất rồi đón cô về. Tại anh không nói với cô rõ ràng sao? Hay tại anh quá chắc chắn? Hạ Tiểu Tinh không phải người kiên cường như anh tưởng, cô cũng không phải Tiểu Cường đánh không chết, cô cũng có lúc hết nhẫn nại, hết lòng tin.
Anh rất keo kiệt trong việc biểu đạt tình cảm của mình, cứ nghĩ rằng chỉ cần làm chứ không cần giải thích.
Đúng ra anh nên nói cho cô biết suy nghĩ của mình, anh không cho cô dọn đến chỗ mình, bởi vì nơi anh ở có rất nhiều đàn ông ra vào, nơi đó chỉ là kí túc xá của anh, không thích hợp làm nhà.
Anh không muốn ly hôn, không phải vì mặt mũi, chỉ là không muốn ly hôn, anh đã quen với việc cô yêu anh, đã nghĩ cùng cô cứ như vậy mà sống.
Vì cái gì mà anh không nói ra nổi? Bây giờ mà muốn nói, không biết phải cần khí lực gấp mấy lần so với trước kia. Âu Vũ Thanh, người thật là thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, hiện tại, cục diện rối rắm này, người giải quyết sao đây?
Anh vặn mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt.
Long Huy ở phòng ngoài nghe được tiếng nước bên trong, đẩy cửa ra, nhìn vẻ mặt Âu Vũ Thanh, sững sờ giây lát: “Vũ Thanh, cậu không sao chứ?”
Anh lấy tay lau mặt, rút một tờ giấy vệ sinh lau khô tay rồi ra khỏi toilet.
Long Huy đi theo sau anh, tiếp tục hỏi: “Vũ Thanh, rốt cuộc làm sao vậy? Nghe bọn nó nói cậu đập vỡ điện thoại?”
Anh xoay người nhìn Long Huy: “Đêm nay cậu còn định ngủ lại chỗ mình sao?”
Long Huy có phần mơ hồ, không rõ vì sao lúc này Âu Vũ Thanh tự dưng lại hỏi vấn đề của anh, vừa định trả lời, Âu Vũ Thanh nói tiếp: “Cậu xử lý chuyện phụ nữ của mình cho tử tế, đừng suốt ngày lánh ở nhà tớ tránh nạn, chỗ tớ không phải ký tục xá tập thể, cậu muốn tới thì tới, muốn ngủ thì ngủ.”
Long Huy rối rắm không hiểu gì cả, mơ hồ không biết phải nói gì lúc này, theo bản năng đáp lại: “Chết tiệt! Hồi ở Mỹ mình với cậu ngày ngày ở chung, bây giờ ngủ nhà cậu vài lần thì có làm sao? Đâu đến mức cậu phải nói thế?”
Âu Vũ Thanh đột nhiên nâng cao giọng: “Mình hiện giờ là người đã có vợ, chẳng lẽ cậu vẫn không rõ?”
Long Huy chợt hiểu ra, mở to hai mắt: “Khỉ gió! Ai bảo cậu không nói sớm!”
Âu Vũ Thanh đi đến trước bàn làm việc, cầm túi xách và chìa khóa xe bước về phía cửa, đi được hai bước, anh quay người lại: “Đưa chìa khóa của cậu cho mình, mình với cậu đổi xe.”
Long Huy đã bị anh làm cho đầu óc lơ mơ, ngoan ngoãn móc chìa khóa xe đưa về phía anh, anh nắm lấy rồi đưa chìa khóa xe mình cho Long Huy, Long Huy tay chân luống cuống nhận lấy chìa khóa, ngẩng đầu nhìn thì anh đã ra khỏi cửa.
Lái ô tô ra đường lớn, anh đi về phía bên kia sông.
Ba ngày mỗi tuần, anh đều lái xe về nhà như vậy, trong nhà chẳng có gì, chỉ là có một người phụ nữ đang đợi anh. Hôm nay cô sẽ không chờ anh nữa, anh cũng không còn nhà để trở về, nhưng tim anh chưa bao giờ cảm thấy cấp bách như vậy.
Muốn đâm thông những chiếc xe đang chắn phía trước, muốn xông lên cầu Trường Giang, muốn bay qua sông mà đi.
Muốn đi tìm người phụ nữ không hiểu chuyện kia mà tranh luận, cô bây giờ giống như một con nhím, nhưng cho dù có là nhím, anh cũng muốn bắt lấy cô, đem cô giữ chặt trong lòng bàn tay tay không buông ra.