Lòng cô dần dần dâng lên một cảm giác, không phải là thất vọng mà dường như là phẫn nộ.
________________________
Ngoài cửa phòng phẫu thuật, không lâu sau lại càng hỗn loạn.
Bạn bè người thân của người bị thương kéo đến ngày càng nhiều, mỗi một người đến, vợ con của nạn nhân đều khóc lóc kể lể, đứa bé gái 14, 15 tuổi trên mặt đầm đìa nước mắt, giọng khàn khàn la hét với bọn họ: “Mấy người trả ba lại cho tôi! Mấy người trả ba lại cho tôi!”
Mà đám người vây quanh họ cũng mỗi lúc một kích động hơn.
Hạ Tiểu Tinh đứng trước mặt Hứa Thanh Lan và Diệp Phong, họ la mắng Trần Khải đến nỗi cô còn cảm nhận được nước bọt của họ bắn lên mặt mình nhưng cô nhịn cố gắng không phản kháng lại.
Không lâu sau, bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra thông báo với người nhà là bệnh nhân cần làm phẫu thuật não, còn lấy giấy cam kết ra cho người nhà ký, thế là tiếng khóc lại vang lên, sự việc đến nước này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Lúc người nhà và bạn bè của nạn nhân quay quanh bác sĩ, cô quay đầu nhìn Hứa Thanh Lan thì thấy mặt cô ấy trắng bệch, ánh mắt hoang mang nhìn cô, Diệp Phong khẽ nói: “Có cần anh gọi điện cho anh họ đến không? Bọn họ đông quá.” cứ tiếp tục như vậy không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hạ Tiểu Tinh nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, anh nhờ anh họ đến, em cũng gọi người đến.”
Thật ra ý cô là muốn anh họ Diệp Phong đến đưa Diệp Phong đi, cô và Hứa Thanh Lan không đáng lo, dù họ có đẩy vài cái cũng không đến nỗi, nhưng Diệp Phong thì khác, anh là đàn ông nên rất dễ kích động mà bây giờ cô không thể để ai đụng vào anh dù chỉ là ngón tay.
Âu Vũ Thanh ở nước Mỹ xa xôi, cô nghĩ đến Long Huy.
Danh thiếp của Long Huy vẫn ở trong túi sách cô, cô cúi cầu lục rồi rút ra.
Long Huy gần như là bắt máy ngay, có vẻ anh ta vẫn nhớ số điện thoại cô hoặc đã lưu lại vì vừa bắt máy Long Huy đã nói: “Có phải còn lời nào muốn tôi chuyển đến Âu Vũ Thanh không?”
Cô không có thời gian nhiều lời với anh ta, sau khi trả lời ba chữ: “Không phải vậy.” cô nói luôn: “Tôi gặp rắc rối rồi, anh qua đây giúp tôi với.”
Người thông minh nhạy bén như Long Huy vừa nghe giọng nói cô là biết là có chuyện, giọng điệu anh trở nên nghiêm túc: “Cô đang ở đâu, xảy ra chuyện gì?”
Anh họ Diệp Phong đến trước thế nhưng anh lại ở lại và bị bao vây cùng bọn họ, đám người đó lại càng không muốn bỏ qua cho đàn ông, Long Huy đến trễ hơn anh họ nửa tiếng, có đều anh không đến một mình mà dẫn thêm ba người nữa, vừa đến anh liền đưa danh thiếp cho hai mẹ con đang khóc lóc thế nên đã khiến ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về anh, anh chân thành xin lỗi, sau đó nói: “Thật xin lỗi, chuyện này công ty Âu Long sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm đến cùng.”
Đa số những người có mặt tại đó đều biết đến công ty Âu Long, xem ra lấy công ty ra bảo đảm họ mới chịu dịu lại, Long Huy để mấy người đến với anh ta cùng người nhà người bị thương đợi phẫu thuật kết thúc, anh đưa bọn họ ra khỏi bệnh viện.
Chỉ đoạn đường ngắn ngủi lúc đi vào thang máy và ra đến đại sảnh bệnh viện, Long Huy vẫn luôn lén đưa mắt nhìn Diệp Phong, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Diệp Phong ở ngoài, chỉ nhìn một cái trong lòng anh lại dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Người đàn ông sáng sủa đẹp trai thế này nếu như không xảy ra tai nạn xe nhất định sẽ khiến bao người mê đắm vẻ đẹp phóng khoáng cuốn hút kia.
Anh ta thầm than một tiếng.
Ra khỏi đại sảnh anh ta chào tạm biệt với mọi người, sau đó nói với Hạ Tiểu Tinh: “Vũ Thanh nói tôi xử lý ổn thỏa chuyện này, anh ta sắp về nước rồi, chuyện còn lại do chúng tôi lo liệu, mọi người không cần lo đâu.”
Hạ Tiểu Tinh vẫn lo lắng: “Nếu không cứu không được thì sao?”
“Phải bồi thường thế nào thì bồi thường thế ấy, đáp ứng yêu cầu của người nhà, phía cảnh sát tôi cũng sẽ nhờ người hỏi thăm, nếu như uống rượu rồi lái xe thì phiền phức rồi đấy, dù sao mọi người cũng chuẩn bị tâm lý đi.” nói xong Long Huy quay vô bệnh viện.
Hạ Tiểu Tinh đưa Diệp Phong ra xe anh họ rồi nói với anh: “Mấy ngày này không thể đến thăm anh được em phải ở cùng Hứa Thanh Lan.”
Diệp Phong gật đầu, cười cười: “Anh biết rồi, em lo cho cô ấy đi.”
Cô vẫy tay chào tạm biệt Diệp Phong và anh họ, đến khi xe bọn họ lái đi cô mới đi về hướng Hứa Thanh Lan.
Hai người ngồi trong xe cô, cô vừa muốn hỏi chuyện thì Hứa Thanh Lan lại cúi đầu, nước mắt như những giọt trân châu lần lượt rơi xuống.
“Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, anh ấy xin mình nói có thể đừng đi Canada hay không? Mình không đồng ý, còn nói mình muốn đi cho biết, đến trưa anh ấy lại gọi điện cho mình nói đang đi ăn cùng đồng nghiệp nhưng lại ăn không vô rồi lại hỏi đừng đi được không, mình không trả lời sau đó anh ấy để rất lâu mới tắt máy, chưa đến một tiếng sau thì xảy chuyện.”
Nước mắt khiến chiếc váy cô ấy loang lỗ đậm nhạt, Hạ Tiểu Tinh rút khăn giấy đưa cho cô ấy, cô ấy ngẩng đầu hỏi: “Nếu không cứu sống được người đó, Trần Khải có thể phải ngồi tù không?”
Hạ Tiểu Tinh vươn tay ôm lấy vai cô ấy: “Đừng nghĩ xấu như vậy.” Thật ra cô cũng lo lắng chuyện này.
Hứa Thanh Lan vẫn không ngừng rơi nước mắt: “Có phải mình đã hại anh ấy rồi không?”
Hạ Tiểu Tinh an ủi cô ấy: “Không phải, không phải do cậu.”
Hứa Thanh Lan vẫn khóc: “Là mình hại anh ấy, cũng làm liên lụy luôn người bị đâm.” Cô chỉ muốn một lần được sống vì mình thế mà lại xảy ra kết quả này đây.
Người bị đâm ấy rốt cuộc cũng được cứu sống nhưng do đầu bị thương nên hôn mê 5 ngày sau mới tỉnh lại mà đầu óc lại biến thành đứa trẻ.
Công ty Âu Long bồi thường cho hai mẹ con họ 1 triệu nhân dân tệ (gần 3 tỷ 200 triệu VNĐ) và hứa sẽ chịu mọi chi phí trị liệu sau này cũng như tiền học phí của con gái nạn nhân, chuyện này coi như đã thỏa thuận riêng để xử lý thỏa đáng.
Một tuần sau Hạ Tiểu Tinh cùng Hứa Thanh Lan đến trại giam đón Trần Khải về.
Trần Khải đi ra từ cánh cửa sắt, vừa nhìn thấy Hứa Thanh Lan liền ôm cô ấy vào lòng mà cũng chẳng mảy may để ý người bên cạnh, miệng không ngừng nói: " Em đừng đi, đừng rời xa anh mà, đừng đi Canada nữa." từng giọt nước mắt theo đó rơi trên vai Hứa Thanh Lan.
Nếu không có ai ở đây, Hứa Thanh nhất định sẽ khóc to mà Hạ Tiểu Tinh từ lúc nào hai mắt cũng đỏ hoe.
Chỉ có cô biết, nước mắt của Hứa Thanh Lan đang chất chứa điều gì, có lẽ bởi vì tình yêu này là tình yêu duy nhất đời cô ấy, yêu đến không kiềm chế được, yêu đến mức muốn sống vì bản thân một lần, muốn buông thả một lần thế nhưng đi một vòng lớn vẫn bị trói trở về.
Hứa Thanh Lan nói với cô, cô ấy đã gửi cho người đàn ông vẫn luôn đợi cô ấy bức thư cuối cùng, thư viết: " Hãy tìm một người con gái đáng để anh yêu, quên đi một người chân bị tật như em."
Người đàn ông ấy trả lời lại một câu khiến Hứa Thanh Lan rơi nước mắt, cô ấy khóc mãi ướt đẫm cả gối.
Câu ấy viết thế này: "Em có từng thật lòng yêu anh không? Nếu có đời này anh sẽ cưới người khác nhưng kiếp sau nếu không là em anh sẽ không lấy, nếu như không, kiếp sau chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Đến kỳ nghĩ dài của Quốc tê lao động ngày 1-5, 9 giờ sáng Hứa Thanh Lan và Trần Khải đến nhà cô để cảm ơn, nếu như không có công ty Âu Long bỏ tiền bỏ sức thì rắc rối này đối với Trần Khải có thể sẽ trở thành sợi dây xích quấn lấy cuộc đời sau này của anh ta.
Khóe mắt anh ta hơi đỏ nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi lúc trước là do tôi quá hồ đồ, không nhận ra điều gì là quan trọng nhất, tiền của công ty Âu Long bỏ ra lần này, tôi sẽ cố gắng trả hết, tôi đã bàn với Hứa Thanh Lan, tạm thời chúng tôi sẽ không mua nhà nữa, đợi hoàn tiền lại, tôi trả trước một ít, số còn lại, sau này tôi sẽ từ từ trả..."
Không đợi Trần Khải nói xong cô liền ngắt lời: "Số tiền này dù là bọn họ bỏ ra, anh trả lại chưa chắc họ cần, tôi cũng không cần, căn nhà đó anh đừng hoàn lại, tôi chỉ có một người bạn thân là Hứa Thanh Lan nên tôi muốn cô ấy sống tốt hơn, sau này đừng nhắc chuyện tiền bạc với tôi nữa."
Khóe mắt Trần Khải ướt đẫm, nói một tiếng xin lồi rồi cũng không thốt nên lời nữa, Hứa Thanh Lan gục đầu vào vai cô nghẹn ngào gọi: "Tiểu Tinh,..."
Cô vỗ lưng cô ấy, lòng cô chua xót: "Đừng để trong lòng, so với lúc trước cậu cho mình mượn 100 ngàn tệ thì giờ Âu Vũ Thanh giúp cậu lần này cũng không đáng là bao, 1 triệu tệ với anh ấy chỉ là con số nhỏ, hai người cũng không cần tính kỹ làm gì."
Hứa Thanh Lan lâu sau mới nói:"...giúp mình cảm ơn anh ấy."
"Ừ!" cô đáp: "Mình sẽ chuyển lời tới anh ấy."
Cô nghĩ thế này, lúc cô gặp khó khăn Hứa Thanh Lan đã dốc hết toàn bộ tài sản cô ấy có cho cô mượn, cô thật sự cảm thấy 1 triệu này không thể so được với 1 trăm ngàn kia.
Lúc hai vợ chồng họ ra về, mẹ còn không nỡ để cô ấy đi vì muốn giữ cô ấy ở lại ăn cơm trưa, Hứa Thanh Lan nói: "Dì ơi con sẽ thường xuyên đến thăm dì." lúc đó Từ Thục Vân mới buông tay để cô về.
Cô tiễn họ ra đến đường lớn ngoài cửa Bắc, nhìn thấy Trần Khải đỡ Hứa Thanh Lan lên xe buýt mới quay đầu về nhà.
Vừa bước vào tiểu khu bỗng nhiên cô nhìn thấy Âu Lam Lam đang đứng cạnh tấm biển hiệu.
Dường như Âu Lam Lam đã nhìn thấy cô, cô vừa nhìn qua thì Âu Lam Lam đi về phía cô: "Em gặp chị trên đường, nghĩ chị sẽ nhanh về nên cố ý đứng đây đợi chị."
Cô đưa mắt nhìn Âu Lam Lam, hai người họ trước giờ chẳng có gì để nói với nhau, cô ấy đợi cô vậy muốn nói gì với cô.
Nhìn thấy sự xa cách và lạnh nhạt trong ánh mắt cô, Âu Lam Lam lạnh nhạt nhìn về hướng khác buột miệng nói: "Anh em về rồi, chị biết chưa?"
Cô sững sờ ngay lập tức hỏi lại: "Anh ấy về khi nào?"
Lúc này Âu Lam Lam mới quay mặt nhìn cô: "Chị thật sự không biết hả, anh ấy về hai ngày trước rồi, chả trách Long Huy bảo em làm như vô tình gặp được chị rồi báo cho chị." Ánh mắt cô ây quét quanh người cô: "Xem ra em vẫn may mắn, nếu không gặp được chị, em còn tính gõ cửa nhà chị."
Cô mím môi nhìn cô ấy.
Âu Lam Lam lại dường như thay Âu Vũ Thanh giải thích: "Long Huy nói sau khi anh em trở về ngày nào cũng phải họp, chắc do bận quá."
Thấy cô không lên tiếng, cô ấy lại chuyển mắt về hướng khác: "Thiệt không hiểu hai người đang chơi trò gì, rõ ràng ở nước ngoài không có việc gì cứ muốn đi, bây giờ về rồi còn nhờ người khác thông báo giúp, đều đã lớn cả rồi còn chơi trò này không thấy buồn cười sao?" Nói xong cũng không chào cô một tiếng quay người bước đi.
Hạ Tiểu Tinh đứng sững sờ giữa đường rất lâu cho đến khi cô nghe thấy tiếng kèn bên cạnh mới nhanh chóng tránh ra.
Về đến nhà cô vẫn còn ngẩn ngơ, Âu Vũ Thanh trở về rồi thế nhưng anh không đến tìm cô, anh đang nghĩ gì?
Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, nếu là trước đây, cô sẽ đoán trăm phần trăm là Diệp Phong, nhưng lúc này đây, cô lại nghĩ có khi nào Âu Vũ Thanh gọi tới không?
Cô đi lấy điện thoại.
Vẫn là Diệp Phong
Lòng cô dần dần dâng lên một cảm giác, không phải là thất vọng mà dường như là phẫn nộ.
Âu Vũ Thanh rốt cuộc anh đang chơi trò gì?
Cô nhận điện thoại của Diệp Phong, Diệp Phong bên kia gọi cô: "Tiểu Tinh." Cô "Um" một tiếng, cô hứa trưa nay sẽ đến thăm anh, mấy ngày liền ở cạnh Hứa Thanh Lan, hôm qua thì cùng Hứa Thanh Lan đến trại giam đón Trần Khải, cũng gần một tuần cô không đến thăm anh.
Thật lòng mà nói, cô làm gì không có thời gian, chỉ là cô nghe nói Âu Vũ Thanh trở về rồi, nên mới mượn cớ này để không phải gặp anh.
Diệp Phong!
Sau này em thật sự thật sự phải từ từ rời xa anh.
Âu Vũ Thanh nói đúng, bên cạnh cô không thể tồn tại cùng lúc hai người đàn ông, cô không thay đổi được thói quen yêu Âu Vũ Thanh cũng giống như Diệp Phong không thay đổi được tình yêu đối với cô, bọn họ là cùng một kiểu người nhưng cô không thể dây dưa với anh ấy được dù rằng cô không nỡ cũng cảm thấy đau lòng, nhưng cô phải đành nhẫn tâm thôi.
Cô gọi anh: "Diệp Phong." Diệp Phong đáp một tiếng cô mới nói: "Trưa nay em không đến thăm anh được, Âu Vũ Thanh trở về rồi nên em không có thời gian."
Giống như cô nghĩ trong điện thoại yên tĩnh rất lâu không có tiếng trả lời lại.
Cô làm như không có chuyện gì, nói tiếp: "Anh đến ngân hàng kiểm tra chưa, 600 ngàn đã nhận được chưa?"
Cô đã lấy lại được căn nhà người phụ nữ đó đang ở rồi, sau khi Diệp Phong nhập viện không lâu, cô ta có đến tìm cô nói rằng người đàn ông kia sợ tội nên trốn đi rồi, sau đó trả chìa khóa lại cho cô, lúc sắp rời đi trên gương mặt cô ta thấp thoáng sự nhẹ nhõm, cuối cùng nói với cô, cô ta sẽ không trở lại thành phố này nữa.
Sau đó cô ký gửi căn nhà cho một công ty nhà đất, không ngờ bán được 600 ngàn nên hai ngày trước cô đã mang tiền gửi trả cho Diệp Phong.
Diệp Phong cuối cùng cũng lên tiếng: "Tiền đến rồi." cũng không nói gì thêm.
Cô biết nếu tiếp tục nói sẽ càng khó xử nên cô nói: "Có thời gian em sẽ liên lạc với anh, em cúp máy đây."
Vẫn chưa nói xong Diệp Phong đã ngắt lời cô: "Tiểu Tinh, em còn nhớ ngày mốt là ngày gì không?"
"Ngày mốt." cô ngơ ngác.
"Um, ngày mốt, ngày 8 tháng 5."
"Um!" Nghe được ngày tháng cô mới sực nhớ liền cười nói: "Chính em cũng quên mất, sinh nhật em đến rồi."
Thì nghe Diệp Phong hỏi: "Hôm đó anh có thể gặp em không?"
Nụ cười cô chợt tắt, không biết trả lời thế nào điện thoại lại truyền đến giọng năn nỉ của Diệp Phong: "Để anh giúp em thắp nến một lần được không? Em một lần cũng chưa từng cho anh giúp em thắp." Ba năm trước, mỗi lần anh mang bánh kem đến gặp cô thì cô đều ăn sinh nhật cùng người khác.
Nghĩ lại trước đây cô ít khi nào cho anh mặt mũi.
Lòng cô chợt dâng nỗi day dứt, cô qua loa đồng ý với anh: "Um, đến lúc đó hãy nói."
rồi vội vàng cúp điện thoại.
Để điện thoại xuống cô lại ngẩn người.
Âu Vũ Thanh có nhớ ngày mốt là sinh nhật cô không? Kết hôn 3 năm, 3 cái sinh nhật đều là cô ép anh chúc mừng cùng cô, năm nay nếu cô không nhắc anh liệu có nhớ?
Anh thậm trí trở về hai ngày rồi cũng không đến gặp cô rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì?
Cô cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Bây giờ là 10 giờ sáng, Âu Lam Lam nói anh về nước thì liên tục họp, cô muốn đi xem xem có thật sự là anh bận đến mức này.
Lấy chìa khóa xe đi ra cửa, mẹ đang ngồi ở phòng khách hỏi cô đi đâu, cô nói: "Trưa nay con không về ăn cơm."
Thời gian này đường xá khá thông thoáng, lúc xe của cô lái đến trước cửa công ty Âu Long còn chưa đến 11 giờ.
Hàng rào sắt tự động cao nửa người chắn trước xe cô, cô kéo cửa kính xuống, nhoài đầu ra nhìn vào trong phòng bảo vệ, người ngồi trong đó sau khi thấy mặt cô liền đưa tay ấn nút hàng rào tự động thu lại.
Cô và người bảo vệ đều nhận ra sau, lần trước anh ta chặn cửa không cho cô ra, Hạ Tiểu Tinh lườm anh ta, người bảo vệ ở cửa vẫy tay và cười với cô như thể nhận nhầm người.
Cô vẫn nghiêm mặt, bây giờ muốn cười để xóa tan ân oán à, cô là phụ nữ, phụ nữ thì đặc biệt ghi thù.
Cánh cửa từ từ thu lại, cô lái xe vào.
Đi qua bồn hoa muôn màu đang khoe sắc, có một hàng xe ô tô đậu bên hông tòa nhà, cô thấy xe của Âu Vũ Thanh cũng ở trong đó, cô tìm một chỗ trống rồi lái xe vào.
Cô xuống xe đi vào tòa nhà, bên cạnh có hoa hồng và tường vi vào tháng 5 đang nở rất đẹp.
Đi vào tòa nhà cô mới chợt nhớ cô không biết phòng làm việc của Âu Vũ Thanh ở tầng mấy nhưng cô lại không muốn gọi điện thoại, phòng của Long Huy ở tầng 3 tìm anh ta trước cũng được.
Vừa lên đến lầu 2 thì trên lầu có một người trẻ tuổi vui vẻ ra đón cô, vừa nhìn thấy cô hỏi cũng không hỏi liền nói: "Em đưa chị đến phòng của Boss nhé."
Hạ Tiểu Tinh ngơ ngác, người trẻ tuổi đó ngay lập tức giải thích: “Âu Tổng đang họp ở lầu 5, vừa rồi bảo vệ đã thông báo cho chúng em, em đưa chị đến văn phòng trước sau đó đi gọi anh ấy ạ.”
Cô chợt hiểu do chuyện ồn ào lần trước, người công ty Âu Long đều biết cô hết rồi.
Cùng người đó lên đến tầng 4, cô nhìn thấy một cô gái đang đứng cạnh cửa và cửa đang mở, phía trên viết: “Phòng chủ tịch.” nhìn thấy cô đi qua cô gái ấy mỉm cười mời cô vào. cái người đưa cô lên thì quay đầu chạy xuống lầu đi báo cho Âu Vũ Thanh biết.
Cô đi vào phòng làm việc của anh, bên trong rất rộng và sáng có một hàng cửa sổ dài thích hợp để ánh năng chiếu vào đánh thức căn phòng. Bên cạnh có một cánh cửa nhỏ cửa hơi hé cô nhìn vào khe hở thấy một bồn rửa mặt, thì ra là phòng tắm nhỏ.
Cả căn phòng bố cục đơn giản hài hòa, ngoài bàn ghế, sofa, thu hút ánh nhìn nhất chính là một hàng tủ sách, chiếm cả một mặt bức tường, sách được xếp từ cao đến thấp, một nửa là sách Trung Anh, cô nhớ anh từng nói rằng phòng sách để cô dùng, sách của anh đều ở văn phòng, xem ra anh muốn biến văn phòng thành phòng sách luôn.
Cô gái kia bưng cho cô một tách trà rồi đi ra ngoài, cô đi đến tủ sách nhìn qua cửa kính xem xem, vậy mà có “Sử ký”, “Binh Pháp Tôn Tử”, “Tư trị thông giám”, còn có “Tư bản”, cô nhịn không được oán thầm, chẳng trách cô thường không chạm đến được thế giới của anh, đọc mấy quyển sách tư tưởng cao siêu thế này, bụng dạ sao có thể bình thường được chứ.
Cô tùy ý rút vài cuốn lật xem, Âu Vũ Thanh không đến ngay có vẻ như anh cũng không vội, chắc cỡ nửa tiếng cô mới nghe thấy bên ngoài hành lanh truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.