Xúc động nói ra một câu như vậy, Xa Chinh Huân phát hiện chính mình
so với con còn muốn vui vẻ, bởi vì rốt cục anh cũng có một lý do để đi
tìm lão bà rồi. Anh nhất định phải nhanh chóng lắp đầy khoảng trống giữa hai người mới được , nếu không sẽ chỉ làm hiểu lầm giữa bọn họ càng lúc càng lớn, khoảng cách càng lúc càng xa mà thôi.
Chính là như thế nào mà Tiểu Kiệt lại không hề phản ứng? Chẳng lẽ đúng như theo lời lão bà, bé căn bản là không nhớ đến mẹ mình?
Nhưng là nếu bé không nhớ mẹ, như thế nào vừa mới chạy vội xuống lầu, không nhìn thấy được người mà bé muốn gặp, lại lập tức quay về phòng,
đem đồ đạc trong phòng vứt lung tung thành như vậy?
「 Tiểu Kiệt, con muốn đi tìm mẹ sao?」 Xa Chinh Huân lại hỏi, nghĩ muốn biết trong đầu óc non nớt ấy đang nghĩ cái gì.
Tiểu Kiệt rốt cục có phản ứng, cũng là lắc đầu.
「 Con không phải rất nhớ mẹ sao?」 anh nói.
「 Con không có.」 Tiểu Kiệt cúi đầu, quật cường phủ nhận, thực rõ ràng tâm không nghĩ vậy.
Xa Chinh Huân đột nhiên có chút chua xót, không biết nên nói cái gì.
Vạch trần con nói dối, nói rằng nó kỳ thật là rất nhớ mẹ sao? Nếu đổi lại là trước đây, khẳng định rằng anh sẽ thẹn quá thành giận, từ nay về sau càng sẽ không đề cập tới mẹ bé. Nhưng là, cứ như vậy làm như không
biết tâm tư của tiểu hài tử, Tiểu Kiệt lại rất đáng thương.
Anh nên làm như thế nào? Nếu là lão bà, cô sẽ làm như thế nào? Xa Chinh Huân nhíu mày tự hỏi.
「 Mẹ nói con không có gọi điện thoại cho mẹ.」 một lát sau, anh mở miệng nói.
Tiểu Kiệt trầm mặc không có lên tiếng trả lời, anh đành phải tiếp tục thấp giọng nói.
「 Mẹ nói con có thể gọi điện thoại cho mẹ, lúc nào đều có thể, bởi vì mẹ rất nhớ con, con là tiểu bảo bối của mẹ –」
「 Gạt người.」
Một thanh âm rất nhỏ vang lên, làm cho anh hoài nghi chính mình có phải hay không nghe lầm.
「 Cái gì?」 anh ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ đều là nét đáng thương , làm cho người ta nhìn chua xót trong lòng.
「 mẹ nếu nhớ con sẽ trở về thăm con, nhưng là mẹ đều không có trở về, cho nên mẹ căn bản là không có suy nghĩ đến con.」 Tiểu Kiệt không
chuyển mắt nhìn ba ba nói:「 mẹ đã không cần con.」
Xa Chinh Huân bị cả kinh ngây người, anh chẳng thể nghĩ tới bé sẽ nói như vậy. Nếu như lão bà nghe thấy được, cô nhất định sẽ rất đau lòng !
「 Tiểu Kiệt, con không thể nói như vậy, mẹ không hề ghét con, trên
thế giới này người mẹ yêu nhất chính là con. mẹ yêu con so với yêu ba ba còn hơn, làm sao có thể không cần con chứ?」
Anh muốn dùng lời lẽ của mình để sửa lại tư tưởng lệch lạc của Tiểu
Kiệt, khi nghe xong, Tiểu Kiệt cứ như vậy đứng bất động, vẫn vẻ mặt quật cường nhìn chằm chằm xuống sàn, khuôn mặt nhỏ tựa hồ còn có một chút
bất tuân cùng phản nghịch.
Cứ như vậy thì không được!
Trong lòng lập tức toát ra thanh âm này, Xa Chinh Huân lần đầu tiên
cảm nhận được giáo dục đứa nhỏ thật vất vả cùng quan trọng, mà anh lại
quá bận rộn nên đều giao cho lão bà.
Lại một lần nữa, chứng minh anh là một người chồng cùng người cha thất trách.
「 Con lại đây.」 hít sâu một hơi, anh vịn bả vai Tiểu Kiệt, đem bé xoay người mang vào phòng, sau đó ấn ngồi ở trên giường.
Xa Chinh Huân không có chất vấn đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đem những thứ ở dưới đất nhặt lên, bao gồm sách, cặp và các đồ linh tinh đặt lên
bàn, quần áo các loại đặt tạm lên giường.
Chờ sắp đặt mọi thứ xong xuôi, anh kéo chiếc bàn học có ghế dựa của Tiểu Kiệt đến, để con ngồi vào bàn cùng anh mặt đối mặt.
「 Tiểu Kiệt, con có chán ghét ba ba không?」 anh quyết định công bằng hảo hảo cùng con nói chuyện.
Tiểu Kiệt ngây người một chút, tựa hồ không nghĩ tới ba ba sẽ hỏi như vậy.
「 Con có thể nói thật, không sao.」 anh nói ,「 bởi vì ba ba hiện tại
cũng thực chán ghét chính mình, phi thường, phi thường chán ghét.」
「 vì sao?」 Tiểu Kiệt trầm mặc một chút, rốt cục mở miệng hỏi anh.
「 bởi vì ba ba không có chiếu cố tốt cho con cùng mẹ, làm cho con
chán ghét ba, còn làm cho mẹ chuyển ra bên ngoài sống, làm cho chúng ta
người một nhà không thể ở cùng một chỗ. Này tất cả đều là lỗi của ba ba, cho nên ba ba thực chán ghét chính mình.」
Ba ba cùng mẹ ly hôn sao?」 Tiểu Kiệt hỏi, cậu hiện tại chỉ muốn biết điều này.
「 sẽ không.」 Xa Chinh Huân lập tức trả lời,「 đương nhiên sẽ không.」
Nhưng Tiểu Kiệt hiển nhiên không tin, bởi vì cậu nói tiếp:「 Nếu như
ba và mẹ ly hôn, con có thể chọn sống với mẹ không?」 một chút sau, cậu
cúi đầu bổ sung một câu,「 nếu như mẹ không cần con….」
Nghe xong lời này, cảm thấy thực ưu thương, nguyên lai Tiểu Kiệt thật sự không muốn sống cùng anh.
Nhưng là có thể trách ai được? Mười năm qua, rốt cục thì anh đã làm gì được cho con, dựa vào cái gì muốn con lựa chọn anh?
Bất quá, đây không phải là vấn đề mà phụ tử bọn họ muốn thảo luận,
bởi vì anh tuyệt đối sẽ không cùng Y Y ly hôn, cho nên bọn họ có việc
trọng yếu hơn phải làm.
「 mẹ cũng không phải không cần con.」 Xa Chinh Huân lại đối con nói,
sau đó nói tiếp,「 mẹ với ba ba chỉ là bất hoà một chút, cho nên mới tạm
thời chuyển đi ra ngoài sống.」
「 nhưng là cha mẹ cãi nhau ở riêng, sau đó sẽ ly hôn.」
Tiểu Kiệt thình lình giải thích làm cho Xa Chinh Huân toàn bộ há hốc mồm không thể nói gì mà chống đỡ.
「 ba ba cùng mẹ sẽ không.」 anh lại kiên định đối con hứa hẹn.
「 nếu Ba mẹ muốn ly hôn cũng không sao, chỉ cần làm cho con sống cùng mẹ thì tốt rồi.」
Nghe con lãnh đạm nói không cần ba ba, làm cho anh không khỏi thấy
lòng chua xót lại khổ sở, còn có loại cảm giác khóc không ra nước mắt .
「 Ba và mẹ con sẽ không ly hôn.」 anh lại nghiêm chỉnh đối con nhắc
lại,「 bởi vì mẹ thực yêu ba ba, ba ba cũng thực yêu mẹ, cho nên chúng ta tuyệt đối sẽ không ly hôn, vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ.」
「 nhưng ba mẹ hiện tại vốn không có cùng một chỗ.」
Anh bỗng nhiên cứng họng.
Giờ khắc này Xa Chinh Huân đột nhiên có loại cảm giác thật sâu sắc,
con phải là oán hận anh chắc chắn là rất sâu, cho nên mới lần nữa làm
tổn thương anh.
Bất quá anh tự biết là trừng phạt đúng tội, cam nguyện chịu, chỉ cầu
con đừng nghĩ rằng anh nói thì hay nhưng hành động sẽ không được như lời nói thì tốt rồi.
「 cho nên,」 anh hít sâu một hơi, thật sự đối con nói:「 ba ba cần sự hỗ trợ của con, Tiểu Kiệt.」
Lần đầu tiên nghe thấy, ba ba lợi hại như vậy mà lại cần sự hỗ trợ của mình, Tiểu Kiệt có chút sợ ngây người.
Hai mắt bé trợn lên nhìn ba ba trân trối, cho tới nay, bé đều cho
rằng ba ba là không gì làm không được, làm sao có thể cần một cậu nhóc
hỗ trợ chứ?
「 Hỗ trợ gì ạ?」 bé không tự chủ được hỏi lại.
「 Giúp ba ba làm cho mẹ trở về. Con cũng hy vọng mẹ có thể trở về
cùng chúng ta ở cùng một chỗ đúng không? Ba ba có biện pháp có thể cho
mẹ về nhà, nhưng là cần con hỗ trợ.」
「 mẹ sẽ trở về sao ạ?」 Tiểu Kiệt trong mắt dấy lên hy vọng.
「 chỉ cần con cố gắng hỗ trợ cho ba ba, ba ba cam đoan nhất định sẽ được.」
「 Con cùng ba ba cùng nhau hợp tác, làm sao có thể như vậy được? Chỉ
là……」 chần chờ một chút, anh lại hỏi:「 Con không tin rằng ba ba có thể
làm được sao?」
「 Con tin!」 Tiểu Kiệt lập tức lớn tiếng nói.
「 tốt lắm.」 Xa Chinh Huân vẻ mặt đứng đắn đối con gật gật đầu, trong lòng lại muốn cười.
Tuy rằng con của anh xác thực so với các tiểu hài tử cùng tuổi khác
thông minh hơn, thành thục rất nhiều, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng chỉ
là tiểu hài tử, làm sao có thể thông minh hơn người lớn được? Hơn nữa,
đây lại là một người lăn lộn ở thương trường nhiều năm, sớm đã trở nên
cáo già.
Ai, đừng trách anh lừa gạt con mình, cũng chỉ vì muốn có một gia đình hạnh phúc, thân là một phần tử của gia đình, anh cũng nên góp công
mình?
Trọng điểm là, làm như vậy cũng có thể gia tăng thời gian hai cha con ở bên nhau, không làm cho khoảng cách của bọn họ bởi vì biến cố này mà
càng kéo càng xa, cuối cùng không thể cứu vãn.
Con lúc trước trên mặt có vẻ mặt đối kháng bất tuân kỳ thực có chút
doạ anh, anh thực rất sợ đứa nhỏ này sẽ vì vậy mà bắt đầu có hành vi
lệch lạc, sau này sẽ trở thành không ngoan
Nếu thật sự là như vậy, anh không còn mặt mũi nào ở bên cạnh lão bà,
bởi vì mới giao con cho anh chiếu cố hơn một tháng liền biến thành như
vậy, anh cũng khó giải thích lắm nha
Nói tóm lại, hiện tại con lúc này thoạt nhìn hẳn là không có vấn đề gì, vậy vấn đề chỉ còn lại là về phía lão bà mà thôi.
Có con đứng về phía anh, anh nghĩ bọn họ sắp tới sẽ là một nhà ba người sống hạnh phúc .
Vì chúng ta một nhà ba người sống hạnh phúc, chờ tiếp chiêu đi! Lão bà thân ái của anh!
「 mẹ, mẹ không phải nói sẽ trở về? Vì sao không có trở về?」
Nghe thấy con trong điện thoại như vậy hỏi cô, Trử Y Y thiếu chút nữa muốn rơi lệ.
Cô cũng không biết chính mình vì sao xúc động như vậy, nhưng cố không để ý, trách mình không quan tâm tới con.
Cho nên sau khi về nhà, cô liền vẫn hối hận cùng tự trách, không
ngừng mà mắng chính mình, cũng không nghĩ đến là con sẽ gọi điện thoại
đến đây, ngữ khí thất vọng của con giống như là mũi kiếm thật sâu đâm
vào trong lòng cô.
「 thực xin lỗi, bảo bối! Mẹ…… Mẹ……」trong giọng nói có áy náy cùng tự trách, cô cũng không biết tìm cớ gì để trốn tránh.
「 ba ba nói mẹ là đột nhiên có việc cho nên mới không có trở về, là thật sao?」
Cô sửng sốt một chút. Lão công là như vậy cùng con giải thích sao?
Tuy rằng nói dối là không đúng, nhưng cô vẫn là thực cảm kích anh đã nói giúp cô.
「 là thật.」 ách thanh, cô đau lòng nói.
「 Thế đã xong chuyện chưa ạ? Con có thể đi gặp mẹ không?」
Nhất thời, Trử Y Y sửng sốt một chút.「 Con muốn tới tìm mẹ?」
「 Mẹ cũng không trở về gặp con, con rất là nhớ mẹ. Ba ba nói chỉ cần
mẹ đáp ứng, ba sẽ lái xe chở con đi gặp mẹ. Con có thể gặp mẹ không,
mẹ?」
「 đương nhiên có thể.」 Trử Y Y không chút do dự trả lời, lập tức nhớ
đến một sự kiện.「 nhưng là ngày mai con không phải đi học sao? Hiện tại
đều đã gần tám giờ hơn, con nên đi ngủ –」
「 Hôm nay con có thể ở với mẹ không? Ba ba, có thể chứ? Ba ba gật đầu kìa!」
Sự tình liên tiếp biến hóa rất nhanh, làm cho Trử Y Y cứng họng, có điểm phản ứng bất ngờ
Tiểu Kiệt muốn tới tìm cô ? Hơn nữa đêm nay còn muốn lưu lại cùng cô ở một đêm?
Không biết là buồn hay là vui, nhưng là cô thật sự rất nhớ con, muốn
ôm con một chút, cùng con trò chuyện, nghe con nói những ngày không có
mẹ bên cạnh
Bé nếu có thể lưu lại cùng cô ở một đêm, cô đương nhiên cầu còn không được.
「 hảo, vậy con phải nhớ đem cặp để ngày mai còn phải đi học đó, và
quần áo đi học nữa, ngày mai mẹ đưa con đến trường học.」 cô cẩn thận
nhắc nhở.
「 hảo. Chờ con một chút, con sẽ đến ngay, mẹ phải chờ con nha!」
「 hảo, mẹ chờ con.」
Sau khi Tiểu Kiệt ngắt điện thoại, Trử Y Y bắt đầu sửa sang lại
phòng, không phải phòng rất lộn xộn, mà là muốn cho nó ngăn nắp một
chút.
Bởi vậy, nói không chừng về sau Tiểu Kiệt còn muốn đến ở một ngày,
hai ngày, nhiều ngày…… Nếu thật sự là như vậy liền thật tốt quá! Cô chờ
mong nghĩ.
Sửa sang lại phòng, Trử Y Y lại nhanh chóng tắm rửa một chút, vừa tắm vừa lo lắng con sẽ đến vào đúng thời điểm cô đang tắm. May mà không
phải
Bất quá sau khi cô đã tắm rửa xong, cô lại bắt đầu lo lắng bọn họ như thế nào còn chưa tới? Sẽ không phải là nhất thời thay đổi chủ ý, hủy bỏ việc tới đây chứ?
Một lòng cứ như vậy lo được lo mất, bất ổn, thẳng đến khi cửa ngoài
truyền đến tiếng đập cửa, còn kèm theo tiếng kêu to của Tiểu Kiệt.
「 mẹ, mở cửa!」
Âm thanh tự nhiên cùng ngây thơ?
Trử Y Y hốc mắt nóng lên, nhanh chóng chạy tới đem cửa mở ra, hơn một tháng không thấy con liền đứng ở trước cửa, làm cho cô ngăn chặn không
được kích động tiến lên một tay ôm lấy con, đầy ngập nhớ mong, cứ như
vậy nói hết mà ra.
「 bảo bối, mẹ rất nhớ con, rất nhớ con, rất nhớ con! Con có hay không nhớ mẹ?」
「 vốn có, nhưng là hiện tại có điểm không nhớ.」 Tiểu Kiệt nhịn không được bất tri bất giác nói thực ra.
Bé thấy mẹ vừa nhìn đã lập tức ôm chầm lấy mình, còn khoa trương kêu
bé là bảo bối, bé cũng không phải tiểu oa nhi ba tuổi, như vậy thực mất
mặt nha!
「 khụ!」
Ba ba đột nhiên ở một bên ho khan, làm cho Tiểu Kiệt đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình.
「 hiện tại không nhớ là vì mẹ đang ở ngay trước mặt con nha, nhìn
được cũng ôm được rồi mà.」 bé vội vàng sửa miệng, đồng thời thân thủ hồi ôm mẹ.「 mẹ, con cũng có rất nhớ mẹ !」
「 thật sao?」 Trử Y Y ngẩng đầu lên nhìn con, hốc mắt có điểm hồng hồng.
「 thật mà, con không có lừa mẹ, mẹ đừng khóc nha.」 xem bộ dáng mẹ,
Tiểu Kiệt có chút không biết làm sao lại lo lắng nhìn đứng ba ba ở bên
cạnh liếc mắt một cái. Bé không phải đã làm hỏng việc rồi chứ?
「 đừng đứng ở cửa, vào bên trong thôi.」 như là chuẩn bị thời cơ, Xa Chinh Huân nói.
Mà Trử Y Y cũng là lập tức gật đầu, nắm tay con đi vào phòng.
Nhìn hai người, Tiểu Kiệt bỗng cảm thấy mẹ thực nghe lời ba ba, mặc
kệ ba ba nói cái gì, mẹ đều nghe lời ba ba hết. Cho nên, bé thật sự
không hiểu vì sao lần này sao ba ba không kêu mẹ về nhà là được mà, còn
muốn cậu hỗ trợ làm gì.
Lần đầu tiên đi vào nơi mẹ ở, Tiểu Kiệt tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, không tự chủ được nói ra những điều nghĩ trong lòng.
「 Phòng này quả thực nhỏ, vả lại còn không đủ tiện nghi nữa.」
Không nghĩ tới con nói như vậy, làm Trử Y Y sửng sốt một chút, thật
cẩn thận hỏi:「 Con không vui sao? Vậy buổi tối con còn muốn ở với mẹ
không?」
「 đương nhiên là muốn ạ.」 Tiểu Kiệt lập tức trả lời, sau đó nhìn ba
ba liếc mắt một cái, không nói gì với ba ba, cậu không quên nhớ nhiệm vụ của mình.「Con chỉ cần có mẹ là tốt rồi.」 cậu làm nũng nói, nhưng trong
lòng cảm thấy rất muốn phun! Ác ~
「 bảo bối, con quả nhiên là bảo bối của mẹ!」 Trử Y Y đột nhiên lại gắt gao ôm lấy bé.
Nhìn Tiểu Kiệt ở trong lòng lão bà mà mắt trợn trắng, lộ ra một biểu
tình bất đắc dĩ, Xa Chinh Huân thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng đồng
thời, trong lòng cũng tràn ngập cảm thán cùng ảo não. Anh chưa bao giờ
nhìn thấy bọn họ thể hiện tình mẫu tử mãnh liệt như vậy. (:D)!
Đã mười năm qua, anh rốt cuộc mất bao lâu rồi mới thấy cảm động? Bởi
vì công tác quá bận, cũng bởi vì tin tưởng lão bà có thể quán xuyến nhà
cửa, anh luôn đem tinh thần cùng thời gian để làm việc, thiếu thời gian
quan tâm tới người khác nha. Trong thời gian ở chung với con, phần lớn
cũng đều là anh đi làm, có lẽ cùng nhau ăn bữa sáng, hoặc là ăn cơm trưa ngắn ngủn không đến một giờ.
Trong mắt anh con luôn nhu thuận, lúc còn nhỏ, rất ngoan, bởi vậy anh thực yên tâm đem chuyện giáo dục con giao cho lão bà.
Trên thực tế, lão bà cũng thật sự giáo dục con rất khá, chính là anh
cho tới bây giờ cũng không biết quá trình lão bà dạy con, bọn họ mẫu tử
là như thế nào nói chuyện, như thế nào ở chung? Cô dạy con phương thức
là thoải mái, nghiêm khắc, vẫn là ôn nhu, hoặc là giảng đạo lý? Này đó
anh tất cả đều không biết.
Anh thật là một lão công cùng phụ thân kém cỏi!
Nếu không phải lần này lão bà cùng anh ở riêng, có lẽ anh khả năng
vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện chính mình đã làm sai bao nhiêu, lại
mất đi bao nhiêu. Cho nên mới có một câu: Mất bò mới lo làm chuồng, đúng không?
「 Túi xách và quần áo con để ở đâu đây?」 tỉnh lại đi mà, Xa Chinh Huân mở miệng hỏi, hy vọng lão bà nhớ ra anh có tồn tại.
「 Hm… để trên sofa được rồi.」 Trử Y Y rốt cục nói.
「 Em còn chưa đổi chiếc sofa này sao?」 anh xoay chuyển ánh mắt, không tự chủ được nhíu mi.
Nghe vậy, cô làm bộ không có nghe đến.
Ánh mắt ba ba lúc này liền hướng nhìn Tiểu Kiệt, bé thông minh lập
tức hiểu được ý tứ ba ba. Trên thực tế, ba ba lúc trước liền cùng cậu
nói qua chuyện này, bọn họ sớm đã có kế hoạch, trọng yếu nhất là, cậu
cũng thực chán ghét chiếc sofa thoạt nhìn vừa xấu vừa bẩn này.
「 mẹ, ghế dựa thoạt nhìn bẩn bẩn, bên trong có thể còn có con gián cùng con kiến nha?」 Tiểu Kiệt nói.
「 Em xem, ngay cả con cũng ghét bỏ nó.」 Xa Chinh Huân lập tức tiếp lời, hai cha con kết hợp thật ăn ý.
「 nó không phải bẩn, chỉ có chút hơi cũ mà thôi.」 cô nhanh chóng giải thích với con.
「 nhưng là con không thích nó, nó thoạt nhìn thật đáng ghét.」 Tiểu Kiệt nhăn mày.
Trử Y Y không nói gì, chỉ có thể đầu hàng.「 mẹ ngày mai liền đổi ngay.」
「 Vậy có thể đổi thành sô pha giường không? Con muốn nó có thể làm
ghế dựa, lại có thể làm giường sô pha, thực là rất thoải mái a!」 Tiểu
Kiệt hưng phấn nói. Trời biết sô pha giường là cái gì? Nhưng là ba ba
dạy cậu muốn nói như vậy, cậu hẳn là không có nhớ lầm?
Tiểu Kiệt nhìn lén ba ba liếc mắt một cái, ba ba chính nho nhỏ đối bé gật đầu nhẹ. (thế này thì Y Y vào tròng là đúng roài ^_^)
「 mẹ ngày mai sẽ đi mua.」
Nha! Nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành!
Hiện tại , nhiệm vụ của bé cũng hoàn thành rồi? Bé có thể chơi máy vi tính của mẹ không? Phòng này, bé hài lòng nhất chính là máy tinh đặt ở
bên chiếc bàn nhỏ cạnh giường kia.
「 Anh sẽ đi mua, em đưa cho anh chì khoá dự bị, anh đi một chút.」 Xa Chinh Huân đối lão bà nói.
Trử Y Y hơi chút do dự, cuối cùng vẫn là đem chìa khoá dự bị ra giao
cho anh. Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra không thể tự mình khuân vác, còn
phải cho người khuân đồ vào phòng, cho nên vẫn là giao cho anh xử lý là
tốt nhất.
「 ngày mai khi tan tầm, em có thể thấy một cái sô pha giường mới tinh.」 sau khi lấy chìa khoá, anh cam đoan đối cô nói.
「 Em biết anh công tác bề bộn nhiều việc, cho nên chừng nào rảnh anh
có thể đi mua, không cần phải vội.」 dù sao Tiểu Kiệt chỉ đến ở hôm nay,
có trời mới biết lần tới bé đến là chừng nào?
「 Anh sẽ làm.」
「 hảo.」
Sau khi đã thống nhất ý kiến, vợ chồng đột nhiên không nói gì, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiệt đang chơi máy tính.
「 ngày mai buổi sáng ba ba sẽ qua chở con đi học.」 Xa Chinh Huân bỗng nhiên nói.
「 Không cần đâu, em có thể dẫn con đi.」 nghe vậy, Trử Y Y lập tức xung phong nhận việc.
「 Anh không muốn em đi làm muộn.」
「 Muộn một lần không có vấn đề gì.」 hai người lại lần nữa không nói gì.
「 Như vậy ngày mai buổi sáng chúng ta cùng nhau đưa con đi học.」 cuối cùng anh hạ kết luận.
Nhưng cô đã có một ý tưởng khác,「 Kỳ thật em có thể đưa con đi học, anh ngủ nhiều một chút, không cần sáng sớm liền chạy tới.」
「 Em là đang quan tâm anh sao?」 anh thật sâu nhìn cô hỏi.
「 Em vẫn luôn quan tâm anh, không nghĩ tới là đến bây giờ anh mới cảm nhận được.」 Trử Y Y không khỏi cảm thấy một chút chua xót ở bên môi.
「 Anh vẫn đều có cảm nhận được, chính là sau khi ở riêng, anh sợ em
sẽ không còn quan tâm anh.」 anh vội vàng bổ sung nói:「 hơn nữa lần trước em nói vợ chồng ở riêng không thể quản được đối phương.」
Trử Y Y không nói gì nhìn anh, cô không muốn giải thích với anh cái
cô gọi là không thể quản chỉ là không nói nhiều đến công việc của người
kia, chứ không phải là không quan tâm đến nhau nữa
Anh thật sự không hiểu cô sao, không biết cô có bao nhiêu để ý anh,
thương anh nhiều sao? Cho dù cô nói không「 quản 」 thật, cô cũng chỉ là
nói được nhưng làm không được.
「 Anh nên sớm về nhà nghỉ ngơi đi.」 thở dài, cô đối anh nói.
「 Nhanh như vậy đã muốn đuổi anh đi ?」
「 Anh ở lại đây cũng không có việc gì làm, không bằng sớm một chút về nhà ngủ.」 thực không hiểu là cô đang quan tâm anh sao?「 Anh không phải
muốn ngày mai đến chở con đi học sao?」
「 Chạy qua chạy lại chắc chắn là sẽ rất mất thời gian, không bằng hôm nay buổi tối anh cũng ở lại nơi này.」 anh nói giỡn nói.
「 Giỡn hoài, anh nên nhanh chóng về đi.」 cô nhất thời nhíu mày.
「 Nếu là anh nói sự thật thì sao?」 anh giống như ngây ngô hỏi lại.
「Thật sự cũng vô dụng, bởi vì không có chỗ cho anh ngủ đâu.」
Cho nên anh mới muốn con nói muốn có một cái sofa giường! Bởi vậy, về sau còn có giường cho anh ngủ. Xa Chinh Huân ở trong lòng đoán, miệng
lại trả lời,「 Anh có thể ngủ trên sàn.」
「 sàn cứng như vậy, anh làm sao ngủ?」 Trử Y Y tức giận nói, huống hồ
cô cũng không có dư thừa gối hay chăn để cho anh dùng, liền ngay cả áo
ngủ, bàn chải đánh răng đều không có.「 nhanh chút đi, anh không được
lãng phí thời gian em cùng con nói chuyện chứ.」 cô đưa anh hướng cửa đẩy đi.
「 hôn tiễn anh được không?」(anh quả thật rất là gian a ) anh bỗng nhiên ở trước cửa dừng lại, xoay người vô liêm sỉ yêu cầu.
Trử Y Y ngây ra như phỗng nhìn anh, mặt không tự chủ được đỏ lên.
「 Không được nói giỡn !」 cô cảnh cáo nói. Tiểu Kiệt ngay tại bên cạnh, anh còn nói lung tung, không biết xấu hổ a?
「 con ở bên cạnh làm cho em cảm thấy ngượng ngùng sao? Tiểu Kiệt,
nhắm mắt lại không nên nhìn, mẹ muốn hôn ba ba.」 nhưng Xa Chinh Huân còn lớn giọng hơn, đem toàn bộ sự chú ý của Tiểu Kiệt lại đây.
「 Ba mẹ đáng ghét! Con muốn đi toilet.」 Tiểu Kiệt phiên mắt trợn
trắng, sau đó nhảy xuống giường, lập tức bỏ chạy đến trong toilet.
「 tốt lắm, con đi rồi, nhanh chút lại đây hôn anh.」 Nam nhân da mặt dày này nhìn cô cười cười.
「 Anh thật là……」 Trử Y Y thật là không biết nói gì mà chống đỡ.
Nhưng kỳ thật, cô cho dù có nói cũng không có cơ hội nói, bởi vì anh
đột nhiên thân thủ đem cô kéo vào trong lòng, nâng mặt của cô lên, cúi
đầu liền hôn trụ cô.
Đó là một cái hôn vừa thâm tình vừa nóng giận, hôn cô thở hồng hộc,
còn có mặt đỏ tim đập, cảm giác tựa như trở lại thời điểm cà hai cảm mến nhau, thật là động lòng.
Nguyên lai…… Tiểu biệt thắng tân hôn chính là loại cảm giác này nha?
Đột nhiên trong lúc đó, cô cảm thấy lần này ở riêng thật sự là rất tốt.