Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như Ý

Chương 72



Đọc xong từ đầu đến cuối, ôn Lương ngẩng đầu lên, mím môi nói:


“Tôi không cần tiền thôi việc mà anh trả.”


Phó Ngự Phong không trả lời cô, đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ kiểu Pháp bên hông, kèo rèm cửa ra, có ánh nắng vô tình tràn ra trên mặt đất, phủ lên người anh một lớp ánh sáng, rất sáng đẹp.


ôn Lương từ lâu đã biết người đàn ông này có vốn mê hoặc phụ nữ, cô hoảng sợ quay đầu lại, không dám nhìn lại, không ngừng hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng bản thân là đồ vô dụng.


“Ký đi, sẽ không tổn hại gì đến cô.”



Ôn Lương thở nhẹ một hơi, nín thở đứng dậy nhìn người đàn ông đang tắm nắng, giọng nói nặng nề:


“Cho dù là tiền phí ly hôn, cũng là tôi phải trả cho anh. vốn dĩ vừa bứt đầu cũng chính là nguyên


nhân ở tôi, mới âm kém dương sai khiến tôi và anh kết hôn, lại nói tiếp, xem như tôi bắt buộc anh, hiện tại vì sao anh lại trả phí cho tôi?”


Phó Ngự Phong chậm rãi quay người, đôi mắt sắc bén giống như một con đại bàng.


“Ôn Lương, cô đang xúc phạm tôi sao?”


Ôn Lương chế nhạo nói: “Như thế nào, không phải là xúc phạm nếu anh cho tôi trợ cấp ly hôn, mà là xúc phạm nếu tôi trả tiền ly hôn cho anh? Phó Ngự Phong,


đã là thế kỷ 21 rồi, phong trào nữ quyền không biết đã trôi qua bao lâu rồi, đàn ông có thể đến hộp đêm, phụ nữ có thể ngủ với vịt! Anh có thể ngừng phân biệt giới tính như vậy không? ”


Phó Ngự Phong sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt ảm đạm nhìn ôn Lương.





” Ngủ với vịt? ”


Anh nghĩ đến cái đêm nực cười đó, sau khi say rượu tỉnh dậy, xung quanh không có ai, trên bàn chỉ có một cái khóa vàng.


Nếu không nhìn thấy màu đỏ trên khăn trải giường, nghe thấy những lời này thật lạnh lùng, anh nghĩ cô là kẻ tái phạm tội!


ôn Lương cũng nhận ra rằng những gi mình nói là phiến diện, cô nuốt lưỡi và ngạnh cồ.


” Chính… Chính là ý tứ đó, anh không cần tìm trọng điểm lung tung.”


Phó Ngự Phong giễu cợt, nhìn cô gái trước mặt không sợ trời đất, dứt khoát nói:


” Ký xong, ký xong liền rời đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi!””


Ôn Lương cũng dũng cảm.


” Không ký! Cái thỏa thuận quái


gì mà bắt tôi ký.”


Phó Ngự Phong đột nhiên cười đến tà mị lộ ra hai cái răng trắng, trong lòng ôn Lương khẽ run.


“Được rồi, tôi liền đem cho chú cô ký tên, nói cách khác, ông nội cô cũng có thể!”


Ôn Lương khiếp sợ mở to hai mắt.


” Phó Ngự Phong, anh dám!”


Phó Ngự Phong nhẹ nhàng khịt mũi.


“Cô nói xem tôi có dám hay không, ôn Lương tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên thành thật cho tôi!'”


Ôn Lương im lặng nhìn chằm chằm vào tên đàn ông chó trước cửa sổ, cắn răng, hung hăng ký tên mình lên phần ” B” trên tờ giấy!


Mẹ nó, dù sao cũng là tiền của tên đàn ông chó má, không lấy cũng phí!


Thừa Thừa nói đúng, nhiều tiền như vậy, cầm đi uống rượu tán gái câu kẻ ngốc, rất thơm ngon!


Cô phẫn hận viết xong, đặt bút xuống rồi cầm lấy túi của mình đứng lên đi ra ngoài, Phó Ngự Phong nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gi, anh đi qua cầm hợp đồng hôn nhân lên, còn thực sự nhìn một lần, mím môi nhét tờ giấy vào túi văn kiện.


“Mang về cất vào két sắt!”


Anh đưa tủi tài liệu cho Dịch Phàm rồi thản nhiên nói.


Dịch Phàm cúi đầu suy nghĩ một hồi, cậu nói:


“Chủ tịch, chuyến bay của ôn


tiểu thư trở về Trung Quốc đã được đặt. Sẽ bay lúc 1 giờ chiều mai.”


Tay Phó Ngự Phong dừng lại.


“Khổng Tự Bạch có đi với cô ấy không?”


Khổng Tự Bạch lắc đầu:


“Khổng Tự Bạch vẫn phải hoàn thành cuộc thiở đây. ôn tiểu thư chỉ xin nghỉ phép một tuần ở Trung Quốc, bây giờ đã đến lúc.”


Phó Ngự Phogng không lên tiếng, anh ném tài liệu trên tay và


nói:


“Chuyến bay đã lên lịch.”


Dịch Phàm gật đầu, “Vâng” bức tranh ” Lương mục” của Vạn Thọ, bời vì đợt thứ hai chuyên gia xem xét đã đạt được điểm tối đa. Lúc tất cả mọi người đang hướng về phía này để tiến đến phỏn vấn chụp hình, thì lại được báo là tác giả của ” Lương mục” đã rút lui khỏi cuộc thi, và đã trở về nước.


Ngay sau khi câu nói này được phát ra, một loạt người há hốc mồm. Không ai biết rằng cuộc thi vẽ tranh hiện thực thế giới dành


cho giới trẻ chính là nơi đào tạo trực tiếp tâm trí mà các họa sĩ mơ ước, nếu tham gia cuộc thi ở đây, chưa nói đến việc giành chức vô địch, dù chỉ đạt một kết quả nhỏ thì tư cách cũng sẽ nhảy lên và giá trị cũng có thể được chuyển đổi vài trămnghìn lần!


Ai cũng có chút ấn tượng về cái tên Vạn Thọ, chẳng qua là cách đây hai ba năm, tác phẩm “Nửa đêm” của cô đã được bán với giá hàng triệu đô la với giá nghệ sĩ mới, khiến dân tinh một thời không khỏi thổn thức.


Có ai ngờ rằng chấn động mà


họa sĩ tân binh Vạn Thọ này mang đến cho mọi người lại không hề đơn giản khi anh sắp trở thành quán quân của cuộc thi vẽ tranh hiện thực dành cho giới trẻ mà mọi người trên thế giới đều mơ ước lại… rút lui khỏi cuộc thi?


Công chúng bùng nổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.