Ở bệnh viện, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tô Dạ Kỳ tỉnh lại về trạng thái ban đầu.
Tô Dạ Kỳ của năm năm sau rất tốt, rất dịu dàng với tôi. Thành thật thì tôi thích mẫu hình như vậy nhưng tôi vẫn thấy khó chịu đến lạ.
Cơ mà Tô Dạ Kỳ của bây giờ cũng bớt gai mắt rồi, mặc dù anh vẫn chó như vậy.
Anh nằm bắt tréo chân trên giường bệnh giục tôi gọt táo cho anh xong còn chê ỏng chê eo.
- Giang Kiến Nguyệt, em nạo cả vào quả rồi, định cho anh ăn mỗi hột à?
Anh cứu tôi nên mới bị thương như vậy, tôi phải nhường nhịn anh.
Tôi cảm thông gặm hết chỗ táo mình vừa mới gọt, sau đó đưa cho anh hột táo rồi mỉm cười rất đỗi dịu hiền:
- Nè, ăn đi!
Tô Dạ Kỳ: “…”
Anh ta cầm lấy lõi táo nhưng không hiểu sao mặt lại đỏ ửng lên. Mắt anh cứ đảo lia lịa giữa tôi và quả táo, giọng điệu cũng õng ẹo hẳn lên:
- Hừ, em cho bệnh nhân ăn cái này á hả? Đã vậy còn toàn nước bọt nữa chứ, muốn hôn anh gián tiếp thì cũng đừng dùng cách như này…
Ủa, sao cứ thấy Tô Dạ Kỳ lạ lạ ta?
Chỉ một quả táo bị tôi gặm sạch mà anh có thể liên tưởng đến hôn?
Tôi nhớ Tô Dạ Kỳ của năm năm sau từng nói anh đã thích tôi từ hồi còn bé, hả, chẳng lẽ là thật à?
Tôi cầm quả táo khác lên và nhìn Tô Dạ Kỳ, khi thấy anh định ăn lõi táo đó thật thì tôi thấy buồn nôn vô cùng.
Tôi giật lấy lõi táo mà anh vừa đưa lên miệng rồi ném vào thúng rác: “Anh định ăn thật đấy à?”
Tô Dạ Kỳ cầm lấy nửa quả táo mà tôi đưa rồi lầu bầu: “Em đưa cho anh mà?”
- Em đưa cái gì anh cũng ăn à?
- Đúng!
Tô Dạ Kỳ gật đầu với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Anh thích tôi thật sao?
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Tôi hắng giọng, khi gặp vấn đề không biết phải làm gì, tôi thường bắt đầu bằng việc mắng anh trước:
- Tô Dạ Kỳ, anh bệnh hả, rác cũng ăn là sao?
Tô Dạ Kỳ nín thinh, chỉ vào bộ đồ bệnh nhân của mình.
Ừ thì, cũng vào viện rồi, đúng là bệnh thật.
Tô Dạ Kỳ ở phòng bệnh đơn, giờ chỉ có hai chúng tôi ở đây nên bầu không khí ngượng ngùng đến lạ.
Tôi ăn miếng trả miếng với anh ấy từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên hai đứa ở chung một mái nhà mà không cãi nhau long trời lở đất.
Tôi mở lời gợi chuyện trước.
- Khụ… Ừm thì, ông nội em nói với em về chuyện kết hôn rồi. Anh nghĩ thế nào?
Tô Dạ Kỳ ngẩng đầu lên, dừng lại hành động ăn táo rặt vẻ nghiêm túc rồi cất giọng sâu xa:
- Còn nghĩ gì được nữa, đây là chuyện tốt cho hai bên gia đình, chả lẽ em không muốn vậy à?
Ôi, anh thích tôi thật này!
Tôi còn cố tình nhắc đến bạn gái tin đồn của anh: “Thế bạn gái của anh phải làm sao bây giờ?”
Tô Dạ Kỳ tắt thở, mặt tái xanh lại: “À thì chia tay thôi.”
Tôi hùa theo với vẻ thích thú: “Chia tay luôn hả!”
Tôi biết anh không có người yêu, sau khi tin đồn lan ra thì anh cũng đã giải thích cho tôi rồi.
Tuy nhiên sau khi tôi yêu Triệu Ngạn Ninh, anh lại dẫn người bạn gái mà mình từng phủ nhận xuất hiện trong buổi hẹn hò của tôi và Triệu Ngạn Ninh.
Hồi đấy tôi tưởng anh bị điên, giờ nghĩ lại thì chắc là anh đang ghen rồi!
Tô Dạ Kỳ gật đầu lia lịa: “Ờ, chia tay rồi, không ảnh hưởng đến đám cưới của bọn mình đâu.”
Đoạn anh bắt đầu nói dỗi hờn: “Thế bạn trai cũ của em thì sao, không ảnh hưởng đến đám cưới đâu nhỉ!”
Tôi vặc lại ngay: “Em đã đồng ý chuyện cưới xin đâu.”
Tô Dạ Kỳ bực đến nỗi chả buồn ăn táo nữa. Anh gào ầm lên: “Em vẫn chưa buông được nó à?”
Xong rồi lại kháy khịa: “Ánh trăng sáng của người ta về rồi đấy, em còn thích nó làm cái gì nữa?”
Tôi cực kì thích chí khi thấy anh nổi quạu như vậy.
Tôi ung dung ăn táo, tranh thủ đáp lời anh: “Cái gì cũng thích luôn.”
13.
Tô Dạ Kỳ bị tôi chọc tức nên nhất quyết đòi xuất viện. Sau khi nhìn kết quả thấy không có vấn đề gì thì tôi chiều anh luôn.
Vừa mới đưa anh về nhà đã gặp phải cô Chu – “mẫu hậu” của anh.
Cô Chu thấy tôi thì cười tươi đến mức khóe mắt hiện ra nếp nhăn: “Cô cứ sợ Nguyệt Nguyệt chê thằng con nhà cô cơ. Thấy hai đứa hòa hợp thế này là cô yên tâm rồi.”
Cô vừa nói vừa nhìn tay tôi đang vòng qua eo của Tô Dạ Kỳ với ánh mắt ẩn ý.
Tôi: “…”
Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.
Anh vẫn còn bận tâm và bức bối với việc tôi nói mình vẫn còn thích Triệu Ngạn Ninh, còn liên tục tấn công tôi là đồ simp rách nữa chứ.
Tôi điên tiết định bấu anh mà thôi, nào ngờ lại bị mẹ anh hiểu lầm.
Bấy giờ, Tô Dạ Kỳ mỉm cười ngoan ngoãn quá trời: “Mẹ, bọn con vẫn luôn hòa hợp mà.”
Cô Chu che miệng cười trộm: “Con đạt được điều con muốn rồi đấy. Thằng nhóc này, sau này đừng có làm Nguyệt Nguyệt buồn đấy.”
Nói xong cô lại quay sang tôi: “Nguyệt Nguyệt, nếu nó dám bắt nạt con thì con cứ nói với cô, cô hành nó ra bã cho.”
Tôi sững sờ ngay tại trận, còn Tô Dạ Kỳ thì cười gian xảo.
Gai mắt thật đấy!
Tôi chạm vào cơ bụng săn chắc của Tô Dạ Kỳ rồi bấu mạnh vào nó.
- Á á á! Đau đau đau, Giang Kiến Nguyệt đồ điên này.
14.
Tôi không được quyền khước từ chuyện đám cưới.
Mẹ tôi nhướng mày, định ra kết cục của câu chuyện này bằng những lời dịu dàng nhất:
- Con là con gái một trong nhà, chắc chắn phải nối dõi tông đường. Mẹ thấy thằng bé A Kỳ cũng ổn, từ nhỏ đã chạy theo con như cái đuôi. Ngoài việc không biết dỗ con gái ra thì mẹ thấy nó cũng đẹp trai, IQ cao, cưới nó về không thiệt cho mình. Nếu con không thích nó thì cưới về sinh con rồi ly hôn cũng được. Mẹ chỉ nói vậy thôi, đừng làm khổ mình, cứ vun đắp tình cảm trước, không được cầm trịch thì sau này mình thay người khác.
Lời nói của mẹ đã thức tỉnh tôi, có khả năng đây là lí do tôi sinh Giang Tinh Tinh.
Thành thử tôi bắt đầu phải hẹn hò với Tô Dạ Kỳ để xây dựng tình cảm gia đình.
15.
Có hôm sau khi tan làm, Tô Dạ Kỳ lái xe đến đón tôi tới nhà hàng ăn tối.
Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của bạn, nó bảo mình đang tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn trai, nhắc tôi phải ăn mặc lồng lộn để đến dự.
Kể từ khi biết Tô Dạ Kỳ phải lòng mình từ khi còn nhỏ, tôi luôn thấy gượng gạo mỗi khi ở riêng với anh nên nghe bạn nói vậy thì tôi đã đồng ý ngay tắp lự.
Tô Dạ Kỳ đợi tôi cúp điện thoại rồi hỏi địa chỉ và lái xe tới đó mà không nói một lời.
Khi đến nơi, tôi đang định mở cửa thì anh đã giữ tôi lại.
Anh chỉ vào áo len và quần bò của tôi, mở lời nhắc nhở: “Em định mặc cái này à?”
Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo sặc mùi hiến thân cho tư bản của mình rồi hỏi anh với vẻ khó hiểu: “Không được à?”
- Người yêu cũ của em dẫn ánh trăng sáng đến đây đấy, em nhất quyết mặc như này à?
?
Còn lâu nhé!
Nhớ đến cảnh thằng chó Triệu Ngạn Ninh ôm lấy ánh trăng sáng rồi nói xin lỗi với mình mà tôi phải siết tay thành nắm đấm!
Nếu không phát sinh chuyện xuyên không thì tôi đã giải quyết chuyện này từ lâu rồi.
Hôm nay hai đứa nó còn dâng mình đến cửa, đừng bảo bạn tôi cố tình gọi tôi đến để cho tôi trút giận đấy nhé?
Tôi hùng hổ chỉ huy Tô Dạ Kỳ: “Quay đầu, về căn nhà gần nhất của em, em gọi người mang lễ phục đến.”
Tô Dạ Kỳ chợt ho khan, nói giọng ngường ngượng:
- Ở ghế sau có một bộ vừa size em đó, em xem có thích không?
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy một hộp quà màu đỏ to bự ở đằng sau.
Tôi xuống ghế sau rồi mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy thời trang cao cấp màu đỏ hở lưng phối với trang sức vô cùng lộng lẫy.
Tôi múa tay múa chân, chiếc váy đúng cỡ tôi mặc, còn là thương hiệu tôi mê nhất nữa chứ.
- Đẹp quá, anh còn biết size của em cơ đấy.
Tôi thầm thà thầm thì, không hiểu sao Tô Dạ Kỳ tự dưng lại ho khan hoài không ngớt.
Tôi ngước lên thấy dái tai anh đỏ bừng vì ho, còn mắt thì ngân ngấn nước.
Tôi kìm lòng chẳng đặng mà trêu anh khi nghĩ đến chuyện anh đơn phương mình: “Anh lén đo vào hôm em say chứ gì? Thảo nào lại ôm eo em đỏ cả lên như thế, ra là cố ý cả.”
Giờ đầu anh cũng sắp bốc khói luôn rồi, anh quay lại phân bua với tôi:
- Anh, anh không mà…
Ngay sau đó anh đã quay phắt đi, cất giọng nghèn nghẹn xấu hổ vô cùng:
- Giang Kiến Nguyệt! Em thay đồ mà sao không nói gì hết!
Tôi kệ xác anh. Sau khi thay váy xong, tôi xoay lưng về phía anh: “Kéo khóa cho em.”
Tô Dạ Kỳ vẫn im thin thít, tới lúc tôi mất kiên nhẫn quay lại định giục anh thì một bàn tay ấm áp đã chạm nhẹ vào lưng tôi, nóng đến lạ thường.
Tiếng kéo khóa khe khẽ vang lên.
Sau khi hoàn thành, mặt tôi cũng đỏ hết cả lên.
Tôi ra vẻ bình tĩnh lấy gương ra, đeo trang sức lên và tô cho mình một màu son đỏ quyền quý.
Khi mọi thứ đã đâu ra đấy, tôi mới nhận ra Tô Dạ Kỳ đã im ắng từ rất lâu rồi.
Tôi không quen với việc anh lặng im như thế khi ở bên tôi nên đã buông lời cợt nhả: “Không nói gì vì ngại à?”
Anh không trả lời, đôi tai thì cứ đỏ rực lên.
16.
Châm chọc anh xong thì mặt tôi cũng đỏ theo, mãi đến khi bước vào phòng tiệc mới dịu bớt.
Kẻ thù truyền kiếp từ bé đến giờ lại yêu thầm tôi, ai mà chịu được cơ chứ.
Tôi kể với bạn bè về việc Tô Dạ Kỳ thích tôi từ nhỏ nhưng đứa nào cũng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi nói:
- Anh ấy không thích cậu thì chạy theo cậu khắp nơi làm gì?
- Từ bé đến giờ cậu lúc nào cũng cướp bữa sáng của ổng. Ổng hổ báo thế nhưng lúc nào cũng chia phần cho cậu mà.
- Hồi cấp hai dậy thì, có đứa giật tóc cậu, kéo áo lót của cậu, Tô Dạ Kỳ đứng sau đập chúng nó tơi bời đấy.
- Đến khi lên cấp ba, cậu ấy lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu, ai ngờ cậu lại thích hot boy xong còn bảo cậu ấy giới thiệu hai người với nhau. Tô Dạ Kỳ nén buồn để hợp tác cho cậu nhưng lại phát hiện ra hot boy là gay nên cậu ấy bảo hot boy đi nói thẳng với cậu. Nào đâu cậu còn mắng cậu ấy bẻ cong hot boy nữa chứ.
- Mấy chuyện này thì thôi bỏ qua, nhưng cậu vẫn còn chó nữa cơ. Hồi tốt nghiệp đại học, Tô Dạ Kỳ có tin đồn hẹn hò với bạn nữ kia, tớ kể cho cậu nghe để xem cậu nghĩ thế nào, ai mà biết cậu lại cong tớn lên đi yêu bạn trai mới luôn đâu.
- Chậc chậc, hồi cậu công khai hẹn hò cái thằng khỉ đó, Tô Dạ Kỳ buồn đến nỗi uống rượu cả đêm.
Tôi “đón nhận” ánh mắt xem thường của mọi người, tủi thân nói: “Nhưng anh ấy có tỏ tình với tớ đâu, sao tớ biết anh ấy thích tớ, với lại anh ấy cứ so đo với tớ suốt ngày. Cậu xem, đến giờ anh ấy cũng có giải thích cho tớ mấy chuyện kia đâu, thế tớ không được ghét anh ấy à?”
Mấy đứa cười mỉa, đồng thanh nói: “Nếu cậu không nói mình chỉ thích người mạnh mẽ… Thôi, cậu là đứa ngốc trong tình yêu mà, gặp phải cậu đúng là kiếp nạn của Tô Dạ Kỳ. Nhưng nghe nói hai cậu sắp cưới rồi, cuối cùng Tô Dạ Kỳ cũng được toại lòng.”
Hội bạn tôi còn vừa nói vừa chỉ vào cặp đôi thân quen đang đứng ở trong góc: “Đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, nhiệm vụ hôm nay của cậu là xử đẹp trai đểu, thấy gì kia không? Bạn trai cũ của cậu với ánh trăng sáng đấy. Nó lúc nào cũng coi khinh cậu, nghĩ cậu là gái hạng xoàng à? Ánh trăng sáng vừa về nước đã đá cậu rồi. Đi đi, cho cái thằng mất nết đấy nhìn thấy Nguyệt Nguyệt “hạng xoàng” của chúng ta.”
Tôi nhìn theo hướng mọi người chỉ.
Người yêu cũ của tôi - Triệu Ngạn Ninh - người đã vứt bỏ tôi chỉ vì ánh trăng sáng của mình đang mặc một bộ vest màu đen, khoác tay cô gái mặc váy dạ hội trắng.
Triệu Ngạn Ninh chia tay với tôi không chỉ vì chưa dứt tình với ánh trăng sáng mà còn bởi anh ta thấy nhà tôi bình thường, xong toàn mặc đồ giản dị nên không thể giúp đỡ được gì cho sự nghiệp của anh.
Thế nên sau khi ánh trăng sáng xuất thân từ gia đình giàu có trở về, anh ta đã đá phăng tôi đi.
Đây là những gì Triệu Ngạn Ninh đã nói với bạn bè của mình trong bản ghi âm mà Tô Dạ Kỳ đã gửi cho tôi trước khi tôi say quắc cần câu vào đêm hôm đó.