Kết Hôn Với Sếp

Chương 2



6.

Tôi có chút thẹn quá hoá giận, buột miệng nói:

"Chu Dịch, tôi nghi ngờ anh có liên quan đến tổ chức mua bán nội tạng người trái phép!"

Chu Dịch cười khẽ một tiếng, "Sao, em muốn nói rằng tôi đã đánh cắp trái tim em hả?"

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, "Ý tôi không phải như vậy!"

Đã là năm 2023 rồi, ai mà còn thả thính buồn nôn như vậy chứ!!.

Chu Dịch khóe mắt lộ ra ý cười, "Em cùng tôi cách một cánh cửa nói chuyện, là vì sợ tới gần tôi sẽ bị đoạt mất trái tim à?"

"Anh nói nhảm gì vậy!"

Tôi giận đùng đùng bước lên xe, kiêu ngạo nhìn về phía sếp, "Thấy không, tôi mới không thèm sợ anh, anh ít nói hươu nói vượn lại!"

"Được, nếu như em đã không sợ, vậy bây giờ chúng ta đi cục dân chính."

Khi xe chạy được một đoạn, tôi mới muộn màng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tôi vừa muốn đổi ý không kết hôn mà, sao bây giờ lại ở trên xe đi đến cục dân chính rồi?

Đến trước Cục dân chính, tôi dừng lại, nhất quyết không chịu đi tiếp.

Chu Dịch quay đầu nhìn tôi, "Sao vậy?"

Tôi nhìn sắc mặt Chu Dịch, cắn răng liều chết nói: "Sếp, thật xin lỗi. Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, hi vọng anh có thể tìm người khác kết hôn đi."

Chu Dịch nhìn tôi chăm chú, tôi chợt thấy lạnh gáy, giống như đang bị một con sói theo dõi.

"Em nói cho tôi biết, chúng ta chỗ nào không thích hợp? Hay là, em có người mình thích rồi?"

"Chúng ta không hiểu rõ về nhau, tôi không thể chấp nhận sinh hoạt, ngủ nghỉ với một người mà mình ít giao tiếp, mình chưa hiểu rõ về họ."

Chu Dịch bước lên phía trước, cúi đầu nhìn tôi "Còn nguyên nhân nào khác nữa không?"

Tôi cúi đầu không dám nhìn sếp, "Tôi cũng không muốn vì tiền, tuỳ tiện đem cả hạnh phúc tương lai của mình phụ thuộc vào họ. Tôi cảm thấy sống cả đời người, thì hạnh phúc, vui vẻ mới là điều tôi muốn hướng tới, mà anh cũng không phải chỉ có thể lấy tôi, vẫn còn rất nhiều cô gái tốt ngoài kia."

Chu Dịch đột nhiên đưa tay đặt trên vai tôi, theo bản năng tôi ngẩng đầu nhìn lên, thoáng nhìn liền bắt gặp ánh mắt đen láy, thâm thúy của anh.

Anh nhẹ nhàng nói: "Em nói đúng, sống hạnh phúc ngay hiện tại cũng là điều quan trọng."

7.

Cảm thấy nguy hiểm, tôi bối rối hất tay sếp ra khỏi vai mình, không chú tâm vào những lời anh vừa nói.

"Tránh xa tôi ra." Khi tôi ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt anh có chút âm trầm, tôi vội vàng giải thích, "Tôi...... Tôi cảm thấy anh ở quá gần, hơi nóng."

Nói xong tôi liền hối hận, giữa mùa đông, nóng cái gì mà nóng aaaa.

"Không sao, tôi không ép buộc em." Chu Dịch xoa xoa mi tâm, sau đó khôi phục dáng vẻ bình thường, nói: "Tôi chỉ đang cần một người ứng phó với người trong nhà, mà em lại trùng hợp xuất hiện và mọi chuyện tình cờ trở nên phù hợp."

Sếp thở dài.

"Tôi nói rõ cho em hiểu, khi chúng ta kết hôn, em không nhất thiết phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nếu như sau này em gặp được người mình yêu, em có thể đề nghị ly hôn. Trong thời gian kết hôn, hàng tháng, tôi đều sẽ nộp tiền lương của mình cho em."

Tôi hơi do dự, "Vậy chúng ta sau khi kết hôn có chia phòng ngủ không? Anh...... Một tháng lương bao nhiêu?"

"Có chia phòng hay không tùy em, chủ yếu là để đối phó với người nhà. Lương tháng của tôi được ba vạn, thu nhập chủ yếu dựa vào cổ tức. Trong thời gian kết hôn, việc mua sắm đồ dùng trong nhà, mua quà, lễ tết cho hai bên gia đình, đều sẽ do tôi thanh toán."

Cán cân trong lòng tôi bắt đầu lung lay, điều kiện này thật cám dỗ aaaaaaaa.

Chu Dịch tiếp tục nói: "Nếu như em lo lắng, tôi sẽ nhờ người soạn các điều khoản trước hôn nhân, chúng ta có thể kí một hợp đồng để em thấy an tâm."

"Tôi có thể suy nghĩ lại một chút không?" Tôi hỏi.

Chu Dịch cúi đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi chỉ có thể cho em ba phút cân nhắc, buổi chiều tôi còn có việc, không có thời gian để lãng phí cùng em."

"Vậy thì mấy ngày sau chúng ta gặp lại?".

Chu Dịch nhíu mày nhìn tôi, đột nhiên khẽ cười một tiếng, mang theo chút châm chọc, "Thời gian của tôi rất quý giá, kỳ nghỉ Tết cũng đã hết, em còn muốn thời gian cân nhắc tiếp? Hay là em đang đùa giỡn tôi suốt thời gian qua?"

Tôi không dám nói chuyện, tôi không biết vì sao thái độ của Chu Dịch đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ áp bức.

Nhưng điều này cũng nhắc nhở tôi rằng, khi ở công ty, sếp cũng mang bộ dạng này, lạnh lùng, nghiêm khắc trong công việc, đây mới là tính cách chân chính của anh ấy.

8.

Chu Dịch thúc giục nói: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Ba phút đã trôi qua."

Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Tôi vội vàng nói: "Kết hôn, chúng ta mau đi lĩnh chứng."

Tôi hít một hơi thật sâu, giống anh dũng hy sinh bước chân vào Cục dân chính, mong tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. Không sợ, tôi chỉ đăng ký kết hôn thôi mà, không có gì đâu phải sợ.

Nhìn cuốn sổ đỏ mới ra lò trên tay, tôi nhất thời không tin nổi.

Tôi nhớ hình như trước đây, mình đã từng lập lời thề: Nhất định không kết hôn, khi về già sẽ một mình du lịch khắp nơi trên thế giới, tự do thoải mái.

Tại sao hôm nay tôi KẾT HÔN rồi chứ? huhu TAT

Tờ giấy đăng kí kết hôn trên tay tôi đột nhiên bị lấy đi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Dịch vô cùng tự nhiên đem nó nhét vào túi áo khoác của anh ấy.

Tôi nhịn không được nói: "Sếp, cái đó là của tôi, mỗi người một bản!"

"Tôi tự mình kết hôn, giấy đăng kí kết hôn đương nhiên đều thuộc về tôi." Chu Dịch hờ hững liếc tôi một cái, "Có vấn đề gì không?"

Tôi trừng mắt nhìn, không phục nói: "Một mình anh làm sao có thể kết hôn cơ chứ, mau trả cho tôi!"

Chu Dịch tựa vào cửa xe, khoanh tay, nhướng mày nhìn tôi, "Em muốn lấy sao? Vậy tự em tới đây lấy nào."

Tôi trố mắt nhìn anh ta, đồ bi3n thái!

Sếp muốn tôi làm sao để lấy đây, anh ta muốn biến tôi thành một nữ lưu manh, sàm sỡ c ởi quần áo của anh ta nơi công cộng ư?

Chu Dịch giống như có lòng tốt nhắc nhở: "Đừng đợi đến khi tôi bận, nếu muốn lấy thì nhanh lại đây."

Nhìn nụ cười trên khóe miệng của Chu Dịch, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, trong thâm tâm anh ta là một người nham hiểm, độc ác như vậy.

"Nếu như em không muốn, thì thôi vậy, chúng ta lên xe trở về đi." Chu Dịch giả vờ tiếc nuối nói.

Chắc tôi bị điên rồi mới đi tin anh ta aaaaa.

Nhìn nụ cười đắc thắng của Chu Dịch, tôi càng cảm thấy bất lực.

Cười, cười nữa đi, có gì đáng tự hào đâu! Sao lúc này anh ta không mang vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo bình thường đi?

Tôi tức giận, đi lên dùng bả vai đụng anh ta, đi vòng quanh xe một lượt rồi mới mở cửa, ngồi lên ghế phụ lái.

Sau đó Chu Dịch cũng mở cửa xe bên kia, lên xe, tôi liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Cá nóc nhỏ!"

Giọng nói của Chu Dịch vang lên sát bên tai tôi.

9.

Không biết từ lúc nào, sếp đã tiến lại gần tôi, khi tôi quay đầu qua thì liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, 360 độ không góc chết ấy, tim tôi như ngừng lại, trong lòng chợt như có điều gì đó đã thay đổi.

Tôi ngửa đầu ra sau, nới rộng khoảng cách với anh, lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Sao đột nhiên anh lại tiến lại gần tôi như vậy? Anh làm tôi giật mình đấy!"

Chu Dịch giọng điệu mười phần vô tội: "Đã đến lúc xe chạy, dây an toàn của em còn chưa có cài."

Nói xong, anh đưa tay kéo dây an toàn từ phía trên bên phải của tôi xuống, cài lại.

"Tôi có tay! Sao anh không nhắc tôi là được rồi?" Tôi tức giận hỏi.

Chu Dịch giơ tay lên, thái độ chân thành nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, cá nóc nhỏ, lần sau tôi sẽ nhắc em."

"Anh nói ai cá nóc cơ? Anh mới là cá nóc!"

"Đúng vậy, chúng ta đều là cá nóc." Chu Dịch ngữ khí qua loa trả lời, "Tôi mang em về nhà gặp cha mẹ tôi."

"Chúng ta đi gặp cha mẹ anh?"

......

Tôi nhìn biệt thư sang trọng, nguy nga trước mặt, cúi đầu nhìn lại bản thân mình, quần áo tùy tiện, hai tay trống trơn, trong lòng tôi khóc không ra nước mắt.

"Sao anh không nói sớm, anh nhìn tôi hôm nay ăn mặc tùy tiện thế này, không thích hợp?"

Chu Dịch nhíu mày, "Sao lại không thích hợp? Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận rồi, em còn muốn trốn sao?"

Chu Dịch đi tới, muốn nắm lấy tay tôi nhưng tôi sốt ruột hất tay anh ra.

Tôi không nói nên lời, làm sao sếp có thể nghĩ mọi chuyện đều thuận lợi cơ chứ, anh ta nghĩ rằng giấy đăng kí kết hôn là tấm bùa hộ mệnh ư?

Tôi có chút tức giận, "Tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị, đâu có phải phép?"

Chu Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, "Hóa ra em để ý cái nhìn của cha mẹ chồng như vậy."

Chu Dịch một lần nữa nắm chặt tay tôi, vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi, là anh không tốt, anh không nói với em về việc đi gặp cha mẹ, nhưng đừng lo, quà cáp, lễ vật anh đã chuẩn bị hết rồi, đều ở phía cốp xe, chúng ta cứ vào trước đã, anh sẽ cho người mang vào. Yên tâm, cha mẹ đối với em rất hài lòng, không ai ý kiến về việc em mặc gì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.