Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)

Chương 39: Chúng ta ly hôn đi!!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lan Lan

Beta: Chiêu Chiêu

"....."

Trong đầu Diệp Nam Kỳ lập tức vang lên lời nói của Thẩm Độ, nháy mắt hơi ngây ra, thậm chí anh còn nghi ngờ có thể những lời mình nghe được không phải là tiếng Trung, máy móc phân tích từng chữ từng chữ một.

Những lời này mang đến lượng tin tức lớn đến mức khó có thể thừa nhận được.

Ánh mắt anh cổ quái mà nhìn chằm chằm Thẩm Độ một lát, hàm súc nói: "Thẩm Độ, cậu có từng nghe nói đến một loại bệnh?"

Trực giác của hắn cho biết những lời anh nói sẽ không hay ho gì, trước tiên chuẩn bị tốt tâm lý mới hỏi: "Bệnh gì?"

"..... Bệnh "thánh phụ" [1]." Diệp Nam Kỳ mỉm cười nói.

[1]: Cùng nghĩa với từ thánh mẫu đó các bạn. Ý chỉ người quá tốt, đơn thuần, lương thiện, nghĩ trên đời ai cũng tốt.

Không phải bị bệnh này, thì sao lại vô duyên vô cớ đối tốt với anh, còn nói ra những lời có khả năng gây tổn thất tinh thần như vậy.

Quả nhiên không phải lời tốt đẹp gì.

Thẩm Độ hơi buồn bực, duỗi tay vò loạn tóc của Diệp Nam Kỳ, ánh mắt không né không tránh, thẳng tắp đối diện với anh, nhẹ cong khóe môi: "Nói đùa."

Diệp Nam Kỳ chưa từng thấy ai dùng biểu tình nghiêm túc như vậy để nói đùa, bất chợt hoảng hốt, phân vân xem lựa chọn lùi bước hay là nên hỏi tiếp, liền dời ánh mắt: "Tôi muốn ngủ."

Vẫn là chọn lùi bước.

"Chờ chút." Thẩm Độ không đợi anh đuổi ra ngoài, nói: "Còn có một việc----- không lâu nữa Tiết gia có một buổi dạ tiệc, có muốn cùng tôi đi hay không?"

Diệp Nam Kỳ giật mình, lập tức từ chối: "Tôi có hẹn."

Thẩm Độ nhíu mày: "Ai?"

Diệp Nam Kỳ không chút do dự: "Triệu Sinh."

Thẩm Độ: "....."

Triệu Sinh cậu hay lắm.

Thấy Thẩm Độ ra ngoài, Diệp Nam Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Triệu Sinh.

Triệu Sinh còn chưa biết bản thân bị đè bởi một cái nồi to từ trên trời giáng xuống (ý chỉ là họa từ trên trời rơi xuống đó ^^), trong lòng rộn ràng, miệng lập tức đáp ứng, cúp điện thoại, muốn nói với Thẩm Độ việc này, đến lúc đó anh ta giả bộ có việc không tới được, để Thẩm Độ đến giải vây, không phải là mỹ mãn à.

Vừa cúp điện thọai từ Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ liền gọi tới, Triệu Sinh nghe máy, xuân phong đắc ý (vui vẻ thỏa mãn, đắc ý): "Anh em, lần này tớ đã giúp cậu một việc lớn."

Thẩm Độ kiềm chế không đè hắn ta xuống đất mà chà đạp, nghe anh ta ở đầu bên kia tâng bốc bản thân một hồi, sau đó nói ra kế hoạch của hắn ta.

Tức giận của Thẩm Độ liền biến mất, hắn gõ gõ đầu của mình. Hiện tại hắn giống như một thằng nhóc mới lớn vậy, bình tĩnh tự kiềm chế học được mười mấy năm cũng chưa từng mất, mà động tới việc của Diệp Nam Kỳ liền dễ tức giận.

Diệp Nam Kỳ sẽ nghĩ sao về hắn?

Nỗ lực cải thiện hình tượng một chút, không chừng có thể nấu chú ếch này nhanh hơn cũng nên [2].

[2] Từ câu “nước ấm nấu ếch”, tương đồng nghĩa với câu “mưa dầm thấm lâu”.

Ở thời điểm Thẩm Độ đang tự hỏi xem làm cách nào để "công phá" Diệp Nam Kỳ nhanh hơn, Diệp Nam Kỳ đã chuẩn bị đơn ly hôn thỏa đáng, vung bút lên, ký tên vào.

Bất động sản mà mẹ Thẩm cho anh sau khi kết hôn đều sẽ trả lại, tiền mặt mà ba mẹ Thẩm cho thì ở trong ngăn kéo, anh tay trắng đến đây, cũng không định mang theo cái gì rời đi, nhân lúc hiện tại đang rảnh rỗi, vừa hay có thể thu dọn phọng một chút.

Đồ đạc của anh cũng không nhiều lắm, một vali là có thể chứa hết.

Diệp Nam Kỳ đã sớm tính toán xong, qua sinh nhật của mẹ Thẩm liền đưa đơn ly hôn cho Thẩm Độ xem, nếu hắn không có ý kiến gì, ký tên lên liền có thể đi lấy chứng nhận ly hôn. Ở chỗ trưởng bối thì sẽ giấu qua vài ngày lại nói sau, anh sẽ nhận hết lỗi sai về phía mình, không để Thẩm Độ bị hiểu lầm.

Kế hoạch thật hoàn mỹ, chắc là Thẩm Độ sẽ trực tiếp đồng ý thôi.

Diệp Nam Kỳ nghĩ tốt đẹp như vậy đó.

Hai người ai làm việc nấy, mãi cho tới ngày sinh nhật của mẹ Thẩm mới mang theo lễ vật cùng nhau trở về Thẩm gia.

Ngoài miệng mẹ Thẩm nói không thích ăn sinh nhật, nói gì mà "lại già thêm một tuổi", nhưng lại vô cùng yêu thích quà tặng của Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ, tươi cười không dứt, lôi kéo tay Diệp Nam Kỳ nói chuyện một lúc lâu, mới vui vui vẻ vẻ mà đi tìm ba Thẩm.

Ánh mắt Thẩm Độ ấm áp, thấp giọng nói: "Mẹ tôi rất thích anh."

Diệp Nam Kỳ nhớ đến mình đã chuẩn bị xong giấy thỏa thuận ly hôn, trong lòng hơi trầm xuống.

Hai "vợ chồng" đã lâu không trở về, hôm nay lại là sinh nhật của mẹ Thẩm, hai cha con Thẩm Độ và ba Thẩm ra trận, chui vào phòng bếp nấu cơm xào rau.

Chờ đến sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, nghiễm nhiên hai cha con Thẩm gia có thái độ giằng co, đến khi ăn cơm, Diệp Nam Kỳ gắp một viên tứ hỉ hoàn tử [3] cắn một miếng, ánh mắt hai cha con đều sáng quắc nhìn sang, Thẩm Độ hỏi: "Đoán xem là ai làm?"

[3] Món thịt viên kho tàu.



Diệp Nam Kỳ bị hai người nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, cũng may anh được Thẩm Độ nuôi dưỡng tốt, ăn một miếng là có thể nhận ra có phải tay nghề của Thẩm Độ hay không, lắc lắc đầu, ánh mắt giảo hoạt: "So với cậu làm thì ăn ngon hơn."

Một chút khẩn trương của ba Thẩm lập tức hóa thành ý cười, rất đắc ý mà liếc con trai một cái.

Thẩm Độ bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Ăn cơm xong, ba Thẩm đem một cái bánh kem nhỏ tự làm lên, mỗi người nhận một miếng, còn lại đều đưa cho mẹ Thẩm. Hai vợ chồng kéo tay, liền đi ra đình viện ở riêng với nhau.

Thẩm Độ không quá thích đồ ngọt, ăn hai miếng bánh kem, quay đầu lại đã thấy Diệp Nam Kỳ ăn xong, vươn đầu lưỡi màu hồng ra liếm liếm bơ ở khóe môi, trên ngón tay cũng dính một chút, lại cuối đầu xuống liếm đầu ngón tay, ngay sau đó liền cảm thấy có gì không đúng, híp mắt liếc xéo Thẩm Độ.

Có một số người cho dù không cố tình nhưng mỗi một động tác cũng là phong tình vạn chủng.

Bỗng nhiên Thẩm Độ miệng khô lưỡi đắng, thái độ tự nhiên mà đưa miếng bánh kem cho Diệp Nam Kỳ: "Tôi không thích đồ ngọt, bỏ đi thì thật tiếc. Anh có ăn không?"

Diệp Nam Kỳ hơi chần chờ, cũng không chét bỏ bánh đã bị Thẩm Độ cắn, tiếp nhận mà chậm rãi ăn.

Thẩm Độ nghĩ như vậy thật giống như "hôn môi gián tiếp", đáy lòng càng ngứa, rất muốn ôm Diệp Nam Kỳ mà hôn mấy cái.

Hai người an tĩnh ngồi một lát, điện thoại của Diệp Nam Kỳ vang lên, anh lấy di động ra xem số điện thoại, liếc Thẩm Độ một cái, ngồi ổn định vững chắc, không đứng dậy: "Đội trưởng Lý?"

Giọng nói Lý Hằng Nhiên trầm thấp: "Tiền Tiềm đã xảy ra chuyện."

Cách đây không lâu, bỗng nhiên Tiền Tiềm bị trúng độc té xỉu, được đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Thay phiên trực ban là Lý Hằng Nhiên và mấy người cấp dưới có giao tình về tính mạng của anh ta.

Theo lý là có bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, sẽ không xảy ra loại chuyện như thế này.

Sắc mặt của Diệp Nam Kỳ ngưng trọng: "Sao lại như vậy?"

"Buổi chiều anh trai của Tiền Tiềm đến thăm bệnh, ngoại trừ lần đó ra không còn gì khác thường..... Hoặc là có khác thường, nhưng đã bị người giấu nhẹm đi."

Diệp Nam Kỳ lập tức hiểu ra nguyên nhân giọng điệu của Lý Hằng Nhiên trầm trọng như vậy.

Anh ta nghi ngờ trong số những tên cấp dưới của mình có nội gián.

Bạn bè của Diệp Nam Kỳ không nhiều lắm, càng đừng nói đến tình anh em có liên quan đến tính mạng, không thể hiểu cảm giác của Lý Hằng Nhiên, nhưng biết chắc chắn anh ta không dễ chịu.

Trầm mặc một hồi, Diệp Nam Kỳ hỏi: "Tiền Tiềm sao rồi?"

"Đã cứu được, nhưng lại rơi vào hôn mê."

Cũng giống như mấy tên côn đồ bắt cóc Khương Nguyên Dư lúc trước.

Lý Hằng Nhiên thở dài: "Nhưng cũng có tin tức tốt, trước đây không lâu cậu tham gia buổi tụ hội kia, tôi đã điều tra từng người trong danh sách đó, phát hiện bắt đầu từ bảy tám năm trước, mấy tập đoàn này vốn không có chút liên quan nào hợp tác càng ngày càng nhiều, bất đầu cụ thể từ đơn hàng nào cũng không rõ lắm, nhưng bắt đầu từ khi bọn họ có giao lưu thường xuyên, những minh tinh có tên trong danh sách kia mới bắt đầu biến mất, từng người từng người một."

Điều tra theo hướng này, hẳn là sẽ có điểm đột phá.

Diệp Nam Kỳ nói: "Chắc hẳn Tiết gia là con dê đầu đàn dẫn dắt bọn họ."

Chỉ là Tiết gia dân dần yếu đi, hiện tại người cầm đầu tổ chức kia có còn là Tiết gia hay không, liền không biết đươc.

Nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt của Diệp Nam Kỳ mới thả lỏng không lâu lại có vẻ nặng nề tâm sự, Thẩm Độ không nhịn được, duỗi tay sờ sờ đầu anh: "Tất cả rồi sẽ có cách."

Diệp Nam Kỳ thất thần gật gật đầu.

Không lâu sau, ba Thẩm và mẹ Thẩm đi dạo ở sân sau đã trở lại, ba Thẩm cầm một vò rượu, mẹ Thẩm lại chỉ có một cái bình nhỏ tròn tròn, cười nói: "Sinh nhật năm kia của mẹ, ba các con có ủ một ít rượu, vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới, đào ra thì thấy đã có thể uống rồi. Hôm nay vui vẻ, mọi người cùng nhau uống một chén, nếm thử hương vị."

Diệp Nam Kỳ đã khôi phục gương mặt tươi cười ôn hòa vốn có xưa nay, đứng dậy mở nắp, thấy Thẩm Độ cầm mấy cái chén nhỏ tinh xảo xinh đẹp đến, rót rượu ra từng chén.

Tâm sự của anh khá nhiều, uống hai chén liền có chút choáng, không thể nói say, nhưng muốn nhắm mắt lại, không muốn nghĩ gì hết, nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Độ chú ý đến trạng thái của anh, buông chén rượu, đỡ anh về phòng trước, đem người đang được nửa đỡ nửa ôm đặt lên giường.

Diệp Nam Kỳ nhắm hai mắt, me me man man liền muốn ngủ, bỗng nhiễn trên trán có cái gì mềm mại cọ qua.

Thân thể anh lập tức hơi cứng lại, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đây là tình huống gì, ngay sau đó, hai cánh môi ấm áp kia liền dừng trên môi anh.

Cảm giác say và mê man của Diệp Nam Kỳ tức khắc bị dọa cho bay sạch, tim vọt tới tận ổ, mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, không cẩn thận chạm phải?

Vào lúc Thẩm Độ cạy môi anh ra, luồn lưỡi vào, ý tưởng này của anh chính thức tuyên bố phá sản.

Đột nhiên Diệp Nam Kỳ mở mắt ra, đẩy Thẩm Độ một cái, ngồi dậy từ trên giường, sắc mắt đỏ ửng, giọng nói đều khinh ngạc đến run rẩy: "Cậu..... cậu đang làm gì?"

Thẩm Độ đang trộm hương trộm ngọc [4] bị bắt gặp, cũng may da mặt đủ dày, lập tức đã ổn định, biểu cảm bình tĩnh, trả lời đến quang minh chính đại: "Hôn anh."

[4]Trộm hương trộm ngọc: lén lút làm hành động ám muội.

Diệp Nam Kỳ há miệng thở dốc, môi đỏ trơn bóng nhìn qua thật giống như đang dụ hoặc, chỉ là chính anh cũng không nhận ra, không thể tin mà chỉ chỉ chính mình: "Cậu say đến hồ đồ rồi à? Tôi không phải Khương Nguyên Dư."

Thẩm Độ nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ, ánh mắt thâm trầm khó hiểu, Diệp Nam Kỳ thân là "người bị hại", thế mà lại không dám nhìn thẳng vào hắn, gục đầu xuống, nghe thấy Thẩm Độ thở dài.

Thẩm Độ đương nhiên hối hận bản thân nhất thời xúc động, đáng tiếc, hắn không phải Thánh nhân, nhìn thấy người mình thích nằm trên giường lại không hề phòng bị, môi khẽ nhếch, sắc mặt hồng hồng, đáng yêu đi vào lòng người, không nhịn được liền hôn xuống.

Đường vòng cứu nước, phương án tiến hành tuần tự hoàn toàn thất bại, Thẩm Độ dứt khoát bất chấp tất cả: "Tôi không say. Tôi biết em là ai."

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn suy nghĩ, muốn thổ lộ với Diệp Nam Kỳ lãng mạn một chút, liền chuẩn bị không ít lời âu yếm đến buồn nôn, cổ kim nội ngoại đều đủ cả. Nhưng ở tình huống mọi chuyện đột nhiên mất khống chế, hắn cũng quên sạch những lời âu yếm đó đi, cuối cùng xoay quanh ở đáy lòng chỉ có ba chữ "tôi thích em".

Hắn thích Diệp Nam Kỳ..... cho dù nói ra khiến Diệp Nam Kỳ lùi bước, không tin, cách hắn càng xa, hắn vẫn là thích, hơn nữa sẽ đi theo đuổi, cho đến khi người ta chấp nhận nhìn thẳng vào tình cảm của hắn..... trở thành người của hắn.

Đáy lòng Diệp Nam Kỳ đột nhiên có chút hoảng hốt, tựa như dự cảm được cái gì, lập tức ngất lời Thẩm Độ: "Có chuyện muốn nói với cậu."

Thẩm Độ nuốt những lời định nói trở về, ôn hòa nhìn Diệp Nam Kỳ, dùng đủ kiên nhẫn mà hắn chưa từng dùng với những người khác ngoại trừ người nhà.

Khi Diệp Nam Kỳ nói chuyện biểu tình thật trấn định, mỉm cười đối diện với Thẩm Độ: "Chúng ta ly hôn đi."

Không khí trong phòng ngưng trọng.

Diệp Nam Kỳ không để ý đến biểu cảm của Thẩm Độ, nói vừa nhẹ vừa nhanh: "Ngay từ đầu đã tính đến ly hôn, kéo lâu như vậy, lại kéo nữa thì không hay. Giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị tốt rồi, đã để ở trong phòng tôi, ngày mai cậu trở về xem đi, tôi đã ký rồi. Cậu không có ý kiến gì thì ký luôn đi, qua hai ngày đi lấy giấy chứng nhận ly hôn."

Thấy Thẩm Độ vẫn trầm mặc, Diệp Nam Kỳ coi nhẹ cảm giác không đành lòng và chua xót vừa nảy lên trong lòng, tươi cười không đổi: "Yên tâm, phòng mà bác gái cho tôi sẽ trả lại, những khoản tiền kia tôi cũng chưa từng dùng, đều ở trong phòng. Hành lý tôi đã nhờ người đưa về nhà tôi. Đúng rồi, không cần lo lắng chỗ bác gái, tôi sẽ giải thích, có thể trước mắt cứ tạm giấu bọn họ mấy ngày....."

"Sắp xếp khi nào?"

Nét cười trên mặt Thẩm Độ biến mất, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, hai mát không chớp mà nhìn chằm chằm Diệp nam Kỳ, biểu cảm lạnh đến dọa người.

Đã thật lâu Diệp Nam Kỳ chưa cảm nhận thấy khí thế áp bách này của Thẩm Độ, có chút không thoải mái, muốn đứng lên, lại thấy không thích hợp, liền tiếp tục ngồi trên giường: "Cũng mấy ngày rồi."

Thật tốt.

Sắc mặt Thẩm Độ hờ hững, hắn ở đây suy nghĩ làm sao để thổ lộ với Diệp Nam Kỳ cho tốt, bên kia Diệp Nam Kỳ lại lên kế hoạch ly hôn.

Hắn đột nhiên cười một tiếng, duỗi tay sờ lên mặt Diệp Nam Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Nam Kỳ, khi nào anh mới chịu sửa tật xấu này của anh! Gặp phải chuyện gì đều một mình quyết định, không cần thảo luận với bất kỳ ai liền đã đưa ra kết luận, ly hôn? Anh đã hỏi tôi chưa?"

Diệp Nam Kỳ lẳng lặng nhìn hắn: "Cậu không được vui cho lắm khi có thể ly hôn à?"

"Vui?" Trông lòng Thẩm Độ xem xét từ này, cười đến mức khiến sau lưng người ta phát run: "Đúng, tôi sắp vui muốn chết luôn rồi."

Diệp Nam Kỳ nhận ra có gì không đúng, vừa định rời khỏi trận địa, đã bị Thẩm Độ ấn lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, đầu óc bắt đầu nhũn ra--- sao diễn biến phát triển không giống với những gì anh tưởng tượng?

Không phải Thẩm Độ sẽ vui vẻ, rốt cuộc có thể thoát khỏi anh, gấp gáp mà ký tên lên thỏa thuận sao? Sau đó bọn họ có hợp có tan, đường ai nây đi, ai về nhà nấy, kết cục thật tốt.

Sao hiện tại nhìn biểu cảm.... Thẩm Độ hận không thể ăn anh sạch sẽ.

Trong đầu anh loạn cả lên, cho nên cũng quên luôn phải phản kháng, Thẩm Độ từ trên cao mà nhìn xuống anh, giống như một con sói bị chọc giận, nghiến răng ken két nhìn con mồi của mình.

"Ly hôn? Không có cửa!"

Lúc này Diệp Nam Kỳ mới bừng tỉnh, bất tri bất giác muốn trốn thoát, ngược lại bị Thẩm Độ nhanh tay nhanh mắt đè lại, dường như toàn bộ thân thể đều áp lên trên người anh, kiềm anh chặt chẽ, trong giọng nói trầm thấp đều là tức giận.

"Chết cũng đừng nghĩ đến ly.”

Diệp Nam Kỳ trợn mắt há hốc miệng.

Thẩm Độ thực sự tức giận đến hoảng loạn, không hề khách khí, cúi đầu cắm lên môi mỏng đáng giận kia, ấm ức đến khó chiu.

Dù sao cũng bị phát hiện rồi, nhân cơ hội hôn cho đủ rồi lại dạy dỗ cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.